1
Bất Tá Quang
2025-03-18 11:01:37
Khi thân mật với bạn trai, anh ta thích tháo kính của tôi ra, nói rằng yêu nhất đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại của tôi.
Cho đến khi tôi vô tình nghe được anh ta khoe với người khác:
“Cô ấy không nhìn rõ, những chiêu trò kia không kịp ngăn, cũng chỉ biết im lặng chịu đựng.”
“Chậc, cả quá trình không có lấy một phút nhàm chán.”
Có người tò mò hỏi anh ta làm sao cưa đổ được tôi.
Lục Trần cười bí ẩn:
“Mấy cô gái bảo thủ đều giống nhau, chỉ trao thân cho người thực sự cưới họ.”
“Tôi bỏ tiền mua đứt một căn nhà cũ rách nát, chỉ đứng tên Tần Vô Ưu.”
“Cô ấy cảm động phát khóc, tưởng rằng tôi đã đặt cược cả gia tài vào mình, làm sao nỡ từ chối tôi?”
01
Để dành tiền cưới, tôi tranh thủ làm thêm ở công ty tổ chức đám cưới của bạn thân.
Hôm nay, tôi đến khách sạn để gặp một khách VIP.
Khi đang ngồi đợi ở quầy bar sảnh lớn, bỗng nghe thấy một giọng đàn ông đầy trêu chọc:
“Cậu chủ Lục Trần, vẫn chưa kết thúc kế hoạch ‘cứu trợ Lọ Lem’ à?
“Liên hôn với nhà họ Thẩm đã được chốt rồi, đám cưới cũng sắp đến nơi rồi đấy.”
Tôi vô thức nghiêng đầu một chút.
Lục Trần? Cái tên này trùng với tên bạn trai tôi.
Nhưng bạn trai tôi chỉ là một nhân viên kinh doanh thiết bị y tế bình thường.
Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Gấp gì chứ? Vẫn còn một tháng mà.
“Tôi có chút không nỡ rời xa Tần Vô Ưu.”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi như bị một thùng nước đá dội thẳng từ đầu xuống chân.
Toàn thân tôi lạnh buốt, như rơi vào hầm băng.
Tần Vô Ưu, chính là tôi.
Đối phương khẽ cười khẩy:
“Thật sự yêu rồi à?”
Lục Trần thản nhiên nhấp một ngụm rượu:
“Cũng không đến mức đó, chỉ là… ‘hợp’ về mặt thể xác thôi.”
“Hơn nữa...”
Anh ta hạ giọng, nói khẽ:
“Cô ấy bị cận, không nhìn rõ… có vài trò hay ho, không kịp ngăn lại, thế là cứ ngoan ngoãn chịu trận thôi.”
“Chậc, trọn vẹn từ đầu đến cuối, không có lấy một giây nhàm chán.”
Đối phương cười phá lên:
“Cô gái đó từng bị thiếu gia nhà họ Phó theo đuổi rầm rộ, nào là tặng Maserati, nào là tặng Hermès, vậy mà vẫn không cưa đổ nổi.
“Nghe nói trong sáng lắm, cậu làm thế nào mà ngay từ đầu đã đánh thẳng một cú trời giáng vậy?”
Lục Trần cười bí hiểm:
“Con gái ngoan ngoãn chỉ trao thân cho người thật lòng muốn cưới cô ấy.”
“Tôi bỏ tiền mua đứt một căn hộ cũ rích, chỉ đứng tên Tần Vô Ưu.”
“Cô ấy cảm động phát khóc, tưởng tôi đem hết tài sản đặt cược vào cô ấy, sao nỡ từ chối?”
“Cũng giống như lùa lừa vậy… phải treo sẵn một củ cà rốt thật rõ ràng trước mặt nó.”
“Tặng xe, tặng túi cũng không thể chứng minh rằng cậu muốn cưới cô ta, nhưng mua nhà trả hết một lần – đó chính là củ cà rốt đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói xong, Lục Trần có vẻ hơi mất kiên nhẫn, quay đầu hỏi quản gia bên cạnh:
“Tiểu thư nhà họ Thẩm sao vẫn chưa đến? Không phải đã hẹn gặp người tổ chức đám cưới cùng nhau à?”
Tôi sững sờ.
Khách hàng tôi cần tiếp hôm nay… hình như cũng họ Thẩm.
Chỉ trong chớp mắt, Lục Trần đã cầm lấy áo khoác ném lên vai:
“Tôi bận lắm, đi trước đây. Nói với Thẩm Du rằng cứ tùy ý quyết định, tôi nghe theo cô ấy.”
Nói xong, anh ta dặn tài xế:
“Đến tiệm bánh nổi tiếng ở phía Nam thành phố.”
Người bạn đi cùng anh ta cười trêu:
“Không có thời gian cùng vợ sắp cưới bàn chuyện đám cưới, nhưng lại có thời gian vòng đường xa mua bánh rẻ tiền cho Lọ Lem à?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lục Trần giơ chân đá một phát:
“Cút.”
Sau đó, anh ta lại có chút tiếc nuối:
“Thực ra, nếu cô ấy không bị cận thì tốt, tôi cũng không muốn con trai mình di truyền cái gen cận thị này.
“Dù ba mẹ phản đối, tôi cũng sẵn lòng tranh giành một chút vì cô ấy.”
“Tiếc là...”
02
Tôi ngồi đờ đẫn tại chỗ.
Trong đầu chợt hiện lên cảnh sáng nay, khi vừa thức dậy, Lục Trần cúi xuống hôn lên trán tôi.
Lúc đó, tôi đỏ mặt đẩy anh ta ra:
“Anh như tối qua… em không thích.”
Lục Trần giúp tôi chỉnh lại tóc:
“Lần sau sẽ không thế nữa.”
“Lần trước anh cũng nói vậy!”
Lục Trần không giận, chỉ cười khẽ:
“Vậy phải làm sao đây? Hay để anh thử lại một lần theo cách mà Vô Ưu thích?”
Tôi xấu hổ đến mức cổ cũng đỏ bừng:
“Im miệng! Không phải anh nói phải đi làm thêm sao? Còn không mau đi?”
Lục Trần làm bộ nhìn đồng hồ:
“Ừm, thật sự phải đi rồi, nếu không tháng này không có tiền thưởng chuyên cần mất.
“Anh còn phải tiết kiệm tiền để đổi cho Vô Ưu một căn nhà lớn hơn, hướng Nam Bắc thoáng mát, có cửa sổ sát đất thật rộng nữa.”
Tôi lần thứ một trăm nói với anh ta rằng tôi rất thích căn nhà hiện tại, dù đã cũ nhưng rất ấm áp.
“Thật ra anh không cần phải chỉ ghi tên em trên sổ đỏ đâu, dù gì cũng là tiền của anh bỏ ra.
“Nếu ba mẹ anh biết, chắc chắn cũng sẽ không vui.”
Lục Trần chỉnh lại quần áo ngay ngắn, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn “tạm biệt” lên trán tôi:
“Sao lại không cần?
“Lỡ sau này anh không còn bên cạnh em nữa, ít nhất vẫn để lại cho em một nơi trú ẩn.”
Tôi trách anh ta nói những điều không may mắn.
Nhưng lại không ngờ rằng… anh ta nói thật.
Hoàng tử cuối cùng vẫn phải trở về lâu đài để cưới công chúa.
Còn Lọ Lem, vẫn ngốc nghếch làm thêm từng đồng, chỉ mong dành dụm đủ tiền để xây dựng một mái ấm.
Cho đến khi tôi vô tình nghe được anh ta khoe với người khác:
“Cô ấy không nhìn rõ, những chiêu trò kia không kịp ngăn, cũng chỉ biết im lặng chịu đựng.”
“Chậc, cả quá trình không có lấy một phút nhàm chán.”
Có người tò mò hỏi anh ta làm sao cưa đổ được tôi.
Lục Trần cười bí ẩn:
“Mấy cô gái bảo thủ đều giống nhau, chỉ trao thân cho người thực sự cưới họ.”
“Tôi bỏ tiền mua đứt một căn nhà cũ rách nát, chỉ đứng tên Tần Vô Ưu.”
“Cô ấy cảm động phát khóc, tưởng rằng tôi đã đặt cược cả gia tài vào mình, làm sao nỡ từ chối tôi?”
01
Để dành tiền cưới, tôi tranh thủ làm thêm ở công ty tổ chức đám cưới của bạn thân.
Hôm nay, tôi đến khách sạn để gặp một khách VIP.
Khi đang ngồi đợi ở quầy bar sảnh lớn, bỗng nghe thấy một giọng đàn ông đầy trêu chọc:
“Cậu chủ Lục Trần, vẫn chưa kết thúc kế hoạch ‘cứu trợ Lọ Lem’ à?
“Liên hôn với nhà họ Thẩm đã được chốt rồi, đám cưới cũng sắp đến nơi rồi đấy.”
Tôi vô thức nghiêng đầu một chút.
Lục Trần? Cái tên này trùng với tên bạn trai tôi.
Nhưng bạn trai tôi chỉ là một nhân viên kinh doanh thiết bị y tế bình thường.
Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Gấp gì chứ? Vẫn còn một tháng mà.
“Tôi có chút không nỡ rời xa Tần Vô Ưu.”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi như bị một thùng nước đá dội thẳng từ đầu xuống chân.
Toàn thân tôi lạnh buốt, như rơi vào hầm băng.
Tần Vô Ưu, chính là tôi.
Đối phương khẽ cười khẩy:
“Thật sự yêu rồi à?”
Lục Trần thản nhiên nhấp một ngụm rượu:
“Cũng không đến mức đó, chỉ là… ‘hợp’ về mặt thể xác thôi.”
“Hơn nữa...”
Anh ta hạ giọng, nói khẽ:
“Cô ấy bị cận, không nhìn rõ… có vài trò hay ho, không kịp ngăn lại, thế là cứ ngoan ngoãn chịu trận thôi.”
“Chậc, trọn vẹn từ đầu đến cuối, không có lấy một giây nhàm chán.”
Đối phương cười phá lên:
“Cô gái đó từng bị thiếu gia nhà họ Phó theo đuổi rầm rộ, nào là tặng Maserati, nào là tặng Hermès, vậy mà vẫn không cưa đổ nổi.
“Nghe nói trong sáng lắm, cậu làm thế nào mà ngay từ đầu đã đánh thẳng một cú trời giáng vậy?”
Lục Trần cười bí hiểm:
“Con gái ngoan ngoãn chỉ trao thân cho người thật lòng muốn cưới cô ấy.”
“Tôi bỏ tiền mua đứt một căn hộ cũ rích, chỉ đứng tên Tần Vô Ưu.”
“Cô ấy cảm động phát khóc, tưởng tôi đem hết tài sản đặt cược vào cô ấy, sao nỡ từ chối?”
“Cũng giống như lùa lừa vậy… phải treo sẵn một củ cà rốt thật rõ ràng trước mặt nó.”
“Tặng xe, tặng túi cũng không thể chứng minh rằng cậu muốn cưới cô ta, nhưng mua nhà trả hết một lần – đó chính là củ cà rốt đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói xong, Lục Trần có vẻ hơi mất kiên nhẫn, quay đầu hỏi quản gia bên cạnh:
“Tiểu thư nhà họ Thẩm sao vẫn chưa đến? Không phải đã hẹn gặp người tổ chức đám cưới cùng nhau à?”
Tôi sững sờ.
Khách hàng tôi cần tiếp hôm nay… hình như cũng họ Thẩm.
Chỉ trong chớp mắt, Lục Trần đã cầm lấy áo khoác ném lên vai:
“Tôi bận lắm, đi trước đây. Nói với Thẩm Du rằng cứ tùy ý quyết định, tôi nghe theo cô ấy.”
Nói xong, anh ta dặn tài xế:
“Đến tiệm bánh nổi tiếng ở phía Nam thành phố.”
Người bạn đi cùng anh ta cười trêu:
“Không có thời gian cùng vợ sắp cưới bàn chuyện đám cưới, nhưng lại có thời gian vòng đường xa mua bánh rẻ tiền cho Lọ Lem à?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lục Trần giơ chân đá một phát:
“Cút.”
Sau đó, anh ta lại có chút tiếc nuối:
“Thực ra, nếu cô ấy không bị cận thì tốt, tôi cũng không muốn con trai mình di truyền cái gen cận thị này.
“Dù ba mẹ phản đối, tôi cũng sẵn lòng tranh giành một chút vì cô ấy.”
“Tiếc là...”
02
Tôi ngồi đờ đẫn tại chỗ.
Trong đầu chợt hiện lên cảnh sáng nay, khi vừa thức dậy, Lục Trần cúi xuống hôn lên trán tôi.
Lúc đó, tôi đỏ mặt đẩy anh ta ra:
“Anh như tối qua… em không thích.”
Lục Trần giúp tôi chỉnh lại tóc:
“Lần sau sẽ không thế nữa.”
“Lần trước anh cũng nói vậy!”
Lục Trần không giận, chỉ cười khẽ:
“Vậy phải làm sao đây? Hay để anh thử lại một lần theo cách mà Vô Ưu thích?”
Tôi xấu hổ đến mức cổ cũng đỏ bừng:
“Im miệng! Không phải anh nói phải đi làm thêm sao? Còn không mau đi?”
Lục Trần làm bộ nhìn đồng hồ:
“Ừm, thật sự phải đi rồi, nếu không tháng này không có tiền thưởng chuyên cần mất.
“Anh còn phải tiết kiệm tiền để đổi cho Vô Ưu một căn nhà lớn hơn, hướng Nam Bắc thoáng mát, có cửa sổ sát đất thật rộng nữa.”
Tôi lần thứ một trăm nói với anh ta rằng tôi rất thích căn nhà hiện tại, dù đã cũ nhưng rất ấm áp.
“Thật ra anh không cần phải chỉ ghi tên em trên sổ đỏ đâu, dù gì cũng là tiền của anh bỏ ra.
“Nếu ba mẹ anh biết, chắc chắn cũng sẽ không vui.”
Lục Trần chỉnh lại quần áo ngay ngắn, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn “tạm biệt” lên trán tôi:
“Sao lại không cần?
“Lỡ sau này anh không còn bên cạnh em nữa, ít nhất vẫn để lại cho em một nơi trú ẩn.”
Tôi trách anh ta nói những điều không may mắn.
Nhưng lại không ngờ rằng… anh ta nói thật.
Hoàng tử cuối cùng vẫn phải trở về lâu đài để cưới công chúa.
Còn Lọ Lem, vẫn ngốc nghếch làm thêm từng đồng, chỉ mong dành dụm đủ tiền để xây dựng một mái ấm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro