Chương 11
Đang cập nhật
2025-03-31 09:47:59
Không ngờ Viên Phong cũng tin vào điều đó.
Bảo Thiền đã lật tung gia phả các thế gia vọng tộc năm xưa, Lý gia nổi tiếng là dương thịnh âm suy, con gái ít đến nỗi đếm trên đầu ngón tay.
Chẳng trách Thục phi được trực tiếp nạp vào hậu cung, Lý Bảo Lạc cũng được Thục phi đưa đến bên cạnh Viên Phong.
Chỉ còn sót lại một đứa con gái duy nhất, trách sao Viên Phong không tin cũng phải tin.
Vậy còn vị cha chồng tốt của ta thì sao?
Người có biết Lý gia vẫn còn một người con gái hay không?
Nghĩ đến việc Viên Phong gần đây có phần bất kính với cha ta, ván cờ "tương tư" này nhất định phải giăng bẫy mời hắn vào.
Gần đây là mười năm ngày giỗ của Thục phi nương nương.
Bà ta qua đời vào những năm tháng mà Thánh thượng dành cho bà ta những tình cảm tốt đẹp nhất.
Bà ta quả thực là vầng trăng sáng dịu dàng nhất trong lòng Thánh thượng.
Những phi tần mà Thánh thượng nạp vào những năm gần đây, nghe các ma ma trong cung kể lại, ít nhiều đều mang vài phần phong thái của Thục phi nương nương.
Ta nằm nghiêng trên giường, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Bảo Lạc, trong lòng thầm đoán hai cô cháu có bao nhiêu phần tương tự.
Người trong cung đều đồn rằng Thục phi nương nương đã chiếm được trái tim Thánh thượng nhờ một khúc "Phượng cầu hoàng".
Nhưng ta biết lần gặp gỡ của họ còn sớm hơn thế nhiều.
Viên Phái từng vô tình lỡ lời kể rằng, mẫu phi của hắn đã cải nam trang, đi theo ca ca ra ngoài mới gặp được Thánh thượng.
Sợ người đời dị nghị Thục phi nương nương không đoan trang, nên chuyện này đã bị che giấu vô cùng kín đáo.
Hoàng hậu nương nương lại tìm cớ gây khó dễ cho ta.
Ta bực bội đến nỗi chỉ muốn tức khắc quay về phủ Tể tướng.
Sao vậy, con trai bà chỉ có mười tháng thôi mà cũng thiếu nữ nhân hầu hạ đến thế sao?
Lời lẽ bà ta bóng gió xa xôi, hết lời ca ngợi thiên kim nhà này hiền lương thục đức, lại tán dương con gái nhà kia thiên tư quốc sắc.
Nếu không phải con gái nhà mẹ đẻ bà ta tuổi tác có phần chênh lệch, nhất định bà ta đã muốn tác thành cho một mối nhân duyên tốt đẹp giữa biểu huynh muội rồi.
Vì đạo hiếu, ta không thể ăn nói hỗn xược với bà ta.
Viên Phong cũng chẳng thèm giả vờ nữa.
Lần này, hắn không hề ngăn cản mẫu hậu của mình, lại bắt đầu cái trò giả bộ bất đắc dĩ kia.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Mẫu hậu, nhi thần ở đây có một người thích hợp, Bảo Lạc cô nương thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta cố gắng bắt chước vẻ mặt của những vị phu nhân mà ta từng chứng kiến dùng cách đẩy cung nữ của mình ra để giữ vững sủng ái – một chút buồn bã, một chút ghen tuông, và cả một chút an lòng.
Bảo Lạc lập tức quỳ xuống, tỏ vẻ mình tài đức kém cỏi, không dám mơ tưởng.
Hoàng hậu cũng cảm thấy thân phận Bảo Lạc có phần thấp kém.
Bà ta nhíu mày, lộ vẻ ghét bỏ nhìn Bảo Lạc.
Bà ta vốn dĩ không ưa những nữ nhân mềm mại, dịu dàng như nước.
"Mẫu hậu, Trân Trân còn đang mang thai, đứa bé là quan trọng nhất. Bảo Lạc dù sao cũng là người biết rõ lai lịch, thân thể Trân Trân mới là điều cốt yếu."
Viên Phong nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, thậm chí không thèm liếc nhìn Bảo Lạc đang quỳ dưới đất.
Ánh mắt hắn chan chứa tình cảm, dường như chỉ dành riêng cho ta.
Ta ghê tởm đến mức dạ dày cuộn trào, muốn nôn mửa.
Ta thay y phục xong trở lại, Bảo Lạc vẫn quỳ gối trên nền điện.
Ta không rõ Viên Phong và mẫu hậu hắn đã nói những gì, chỉ nghe Hoàng hậu nương nương bảo rằng nữ tử này thân phận thấp hèn, cần phải ở lại Triều Phượng Cung để bà ta dạy dỗ thêm vài ngày mới có thể hầu hạ Thái tử.
Ta lưu luyến không rời, cuối cùng đành để Bảo Lạc ở lại Triều Phượng Cung.
Suốt dọc đường về, Viên Phong hết lời dối mình dối người.
Lúc thì hắn thề thốt sẽ đối đãi tử tế với ta, dù có bao nhiêu nữ nhân đi chăng nữa, ta vẫn là người hắn yêu nhất.
Lúc lại nói Bảo Lạc thân phận thấp kém, cần phải dạy dỗ cẩn thận mới được.
Trong lòng ta mừng thầm khôn xiết, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gắng diễn một màn ghen tuông hờn dỗi.
"Điện hạ nỡ lòng nào có người mới liền quên mất thiếp sao?"
----------
Viên Phái lại đúng thời điểm dâng tấu, thỉnh cầu Thánh thượng giúp hắn hoàn thành tâm nguyện của Thục phi nương nương.
Rằng khi Lý gia suy vong, con trai đều đã mất, chỉ còn sót lại một người con gái dòng thứ bị đưa vào chốn dịch đình.
Hắn cầu xin Thánh thượng thương xót, cho phép biểu muội của hắn được xuất cung.
Thánh thượng vô cùng kinh ngạc, mười mấy năm qua không hề hay biết Lý gia vẫn còn một người con gái sống trên đời.
Khi người hạ chỉ triệu kiến Bảo Lạc, nàng ta đang vụng trộm cùng Viên Phong.
Tiểu thái giám đến cung Hoàng hậu thì không thấy người đâu.
Hoàng hậu vô cùng tức giận, nhưng vẫn phải ra sức che đậy cho con trai mình, chỉ nói rằng bà ta đã phái Bảo Lạc xuất cung mua sắm, sắp sửa trở về.
Bảo Thiền đã lật tung gia phả các thế gia vọng tộc năm xưa, Lý gia nổi tiếng là dương thịnh âm suy, con gái ít đến nỗi đếm trên đầu ngón tay.
Chẳng trách Thục phi được trực tiếp nạp vào hậu cung, Lý Bảo Lạc cũng được Thục phi đưa đến bên cạnh Viên Phong.
Chỉ còn sót lại một đứa con gái duy nhất, trách sao Viên Phong không tin cũng phải tin.
Vậy còn vị cha chồng tốt của ta thì sao?
Người có biết Lý gia vẫn còn một người con gái hay không?
Nghĩ đến việc Viên Phong gần đây có phần bất kính với cha ta, ván cờ "tương tư" này nhất định phải giăng bẫy mời hắn vào.
Gần đây là mười năm ngày giỗ của Thục phi nương nương.
Bà ta qua đời vào những năm tháng mà Thánh thượng dành cho bà ta những tình cảm tốt đẹp nhất.
Bà ta quả thực là vầng trăng sáng dịu dàng nhất trong lòng Thánh thượng.
Những phi tần mà Thánh thượng nạp vào những năm gần đây, nghe các ma ma trong cung kể lại, ít nhiều đều mang vài phần phong thái của Thục phi nương nương.
Ta nằm nghiêng trên giường, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Bảo Lạc, trong lòng thầm đoán hai cô cháu có bao nhiêu phần tương tự.
Người trong cung đều đồn rằng Thục phi nương nương đã chiếm được trái tim Thánh thượng nhờ một khúc "Phượng cầu hoàng".
Nhưng ta biết lần gặp gỡ của họ còn sớm hơn thế nhiều.
Viên Phái từng vô tình lỡ lời kể rằng, mẫu phi của hắn đã cải nam trang, đi theo ca ca ra ngoài mới gặp được Thánh thượng.
Sợ người đời dị nghị Thục phi nương nương không đoan trang, nên chuyện này đã bị che giấu vô cùng kín đáo.
Hoàng hậu nương nương lại tìm cớ gây khó dễ cho ta.
Ta bực bội đến nỗi chỉ muốn tức khắc quay về phủ Tể tướng.
Sao vậy, con trai bà chỉ có mười tháng thôi mà cũng thiếu nữ nhân hầu hạ đến thế sao?
Lời lẽ bà ta bóng gió xa xôi, hết lời ca ngợi thiên kim nhà này hiền lương thục đức, lại tán dương con gái nhà kia thiên tư quốc sắc.
Nếu không phải con gái nhà mẹ đẻ bà ta tuổi tác có phần chênh lệch, nhất định bà ta đã muốn tác thành cho một mối nhân duyên tốt đẹp giữa biểu huynh muội rồi.
Vì đạo hiếu, ta không thể ăn nói hỗn xược với bà ta.
Viên Phong cũng chẳng thèm giả vờ nữa.
Lần này, hắn không hề ngăn cản mẫu hậu của mình, lại bắt đầu cái trò giả bộ bất đắc dĩ kia.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Mẫu hậu, nhi thần ở đây có một người thích hợp, Bảo Lạc cô nương thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta cố gắng bắt chước vẻ mặt của những vị phu nhân mà ta từng chứng kiến dùng cách đẩy cung nữ của mình ra để giữ vững sủng ái – một chút buồn bã, một chút ghen tuông, và cả một chút an lòng.
Bảo Lạc lập tức quỳ xuống, tỏ vẻ mình tài đức kém cỏi, không dám mơ tưởng.
Hoàng hậu cũng cảm thấy thân phận Bảo Lạc có phần thấp kém.
Bà ta nhíu mày, lộ vẻ ghét bỏ nhìn Bảo Lạc.
Bà ta vốn dĩ không ưa những nữ nhân mềm mại, dịu dàng như nước.
"Mẫu hậu, Trân Trân còn đang mang thai, đứa bé là quan trọng nhất. Bảo Lạc dù sao cũng là người biết rõ lai lịch, thân thể Trân Trân mới là điều cốt yếu."
Viên Phong nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, thậm chí không thèm liếc nhìn Bảo Lạc đang quỳ dưới đất.
Ánh mắt hắn chan chứa tình cảm, dường như chỉ dành riêng cho ta.
Ta ghê tởm đến mức dạ dày cuộn trào, muốn nôn mửa.
Ta thay y phục xong trở lại, Bảo Lạc vẫn quỳ gối trên nền điện.
Ta không rõ Viên Phong và mẫu hậu hắn đã nói những gì, chỉ nghe Hoàng hậu nương nương bảo rằng nữ tử này thân phận thấp hèn, cần phải ở lại Triều Phượng Cung để bà ta dạy dỗ thêm vài ngày mới có thể hầu hạ Thái tử.
Ta lưu luyến không rời, cuối cùng đành để Bảo Lạc ở lại Triều Phượng Cung.
Suốt dọc đường về, Viên Phong hết lời dối mình dối người.
Lúc thì hắn thề thốt sẽ đối đãi tử tế với ta, dù có bao nhiêu nữ nhân đi chăng nữa, ta vẫn là người hắn yêu nhất.
Lúc lại nói Bảo Lạc thân phận thấp kém, cần phải dạy dỗ cẩn thận mới được.
Trong lòng ta mừng thầm khôn xiết, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gắng diễn một màn ghen tuông hờn dỗi.
"Điện hạ nỡ lòng nào có người mới liền quên mất thiếp sao?"
----------
Viên Phái lại đúng thời điểm dâng tấu, thỉnh cầu Thánh thượng giúp hắn hoàn thành tâm nguyện của Thục phi nương nương.
Rằng khi Lý gia suy vong, con trai đều đã mất, chỉ còn sót lại một người con gái dòng thứ bị đưa vào chốn dịch đình.
Hắn cầu xin Thánh thượng thương xót, cho phép biểu muội của hắn được xuất cung.
Thánh thượng vô cùng kinh ngạc, mười mấy năm qua không hề hay biết Lý gia vẫn còn một người con gái sống trên đời.
Khi người hạ chỉ triệu kiến Bảo Lạc, nàng ta đang vụng trộm cùng Viên Phong.
Tiểu thái giám đến cung Hoàng hậu thì không thấy người đâu.
Hoàng hậu vô cùng tức giận, nhưng vẫn phải ra sức che đậy cho con trai mình, chỉ nói rằng bà ta đã phái Bảo Lạc xuất cung mua sắm, sắp sửa trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro