Chương 10
Đang cập nhật
2025-03-31 09:47:59
Viên Phong mấy năm nay sống dưới áp lực nặng nề, tinh thần đã gần như suy sụp.
Hoàng đế không cho Tấn Vương đến đất phong mà giữ lại bên cạnh để tiện bề "tận hiếu".
Năm nay, người còn truy phong Thục phi nương nương làm Hoàng quý phi, chỉ còn một bước nữa là Viên Phong nghiễm nhiên trở thành đích tử.
Điều này khiến cho chi phí mua sắm đồ sứ của Hoàng hậu nương nương trong tháng đó tăng lên gấp bội.
Sau lưng, Viên Phái đối với Viên Phong gần như là xu nịnh, lấy lòng.
Đồng thời, Viên Phong cũng biết rõ, những thế lực mà phụ hoàng hắn tìm kiếm làm chỗ dựa cho Viên Phái, không một ai có phẩm hàm dưới nhất phẩm.
Ta thỉnh thoảng nghe được vài lời phong thanh, đều là những điều Viên Phong cố ý để ta nghe thấy, những chuyện hắn muốn ta biết.
Nhưng ta còn có Bảo Thiền bên cạnh.
Thái tử dạo gần đây thường xuyên nhắc đến câu chuyện của Cứ Thái tử trong Hán thư.
Ta biết rằng sự vun đắp âm thầm trong ba năm qua đã không hề uổng phí, Thái tử đã bắt đầu liên lạc với gia tộc bên ngoại.
Ta lập tức truyền tin Thái tử có ý định tạo phản cho cha, người rất nhanh đã bắt đầu triển khai hành động.
Mấy ngày nay, phe bảo hoàng ra sức chèn ép phe Thái tử, mà hoàng đế lại nắm giữ đại quyền, thêm vào đó là những ràng buộc về ngôi vị quân thần, quan hệ cha con, khiến Thái tử gần như nghẹt thở.
Viên Phong đột nhiên nhận ra, đối thủ thực sự của hắn xưa nay không phải là nhị đệ Viên Phái, mà chính là người cha đang ngồi trên ngai vàng cao cao.
Quan hệ giữa hai huynh đệ dường như đã cải thiện hơn rất nhiều, Viên Phong thường xuyên mời Viên Phái đến Đông Cung mở tiệc chiêu đãi.
Ta lấy cớ mang thai, cơ thể không chịu được hơi men, nên bảo Bảo Lạc ở lại hầu hạ.
Chưa đầy nửa chén trà, ta đã nghe nói hai huynh đệ họ uống quá chén, Tấn Vương điện hạ được người hầu dìu đi thay y phục.
Bụng ta còn chưa lộ rõ, nhưng ta vốn thích làm bộ làm tịch, liền bảo Bảo Thiền đỡ ta đi.
Ta nấp sau cánh cửa điện nhìn trộm, Viên Phong ôm chặt Bảo Lạc vào lòng.
Lực siết mạnh đến vậy mà Bảo Lạc không hề hé răng, ngoan ngoãn như một con rối tinh xảo.
Hắn không ngừng lặp đi lặp lại: "Bảo Lạc, nàng là phượng mệnh, Bảo Lạc, nàng là phượng mệnh."
Ta nghi hoặc liếc mắt ra hiệu cho Bảo Thiền, trong vòng ba ngày, ta nhất định phải biết cái “phượng mệnh" này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Sau đó, ta tìm đến thiên điện nơi Viên Phái đang nghỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta cố gắng nuốt ngược cơn buồn nôn trào lên vì mùi rượu nồng nặc, lòng xót xa, nhẹ nhàng dùng khăn lụa mềm mại lau vầng trán đang lấm tấm mồ hôi cho hắn.
Ngay khi đầu ngón tay ta vừa chạm vào, hắn đã giật mình nắm chặt lấy tay ta, ánh mắt đầy cảnh giác.
Nhận ra là ta, hắn vội vã buông tay, miệng lí nhí xin lỗi.
Ta không để tâm đến lời tạ lỗi của hắn, chỉ dịu dàng như làn nước mùa xuân, nâng bàn tay hắn đặt nhẹ lên bụng ta.
"Phái ca ca, huynh sờ xem, đây là hài tử của chúng ta. Thái y Từ nói là một đứa con trai, nó sẽ là đích trưởng tử của chúng ta."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Viên Phái nhìn ta đầy xúc động, hắn khẽ khàng muốn chạm vào bụng ta.
Ta biết bên ngoài hắn có không ít thị thiếp, nhưng có lẽ do căn nguyên trời định, đến giờ hắn vẫn chưa có đứa con nào.
"Phái ca ca, thiếp không muốn con của chúng ta sinh ra mà không có một danh phận rõ ràng."
Ta lặng lẽ véo mạnh vào lòng bàn tay, bao năm sống trong nhung lụa, một động tác nhỏ cũng đủ khiến đôi mắt ta ửng đỏ.
Viên Phái có chút do dự, có lẽ hắn không ngờ hôm nay ta lại trực tiếp ép hỏi hắn như vậy.
Ta mượn lực của hắn, nhẹ nhàng trượt vào vòng tay hắn, ngón tay khẽ vẽ những đường vòng trên lồng n.g.ự.c hắn, giọng thủ thỉ kể về việc gần đây Đông Cung nhờ đứa bé này mà nhận được sự coi trọng của Thánh thượng.
Dù người có kiêng kỵ Thái tử đến đâu, cũng không thể làm ngơ trước một đích trưởng tôn.
Viên Phái dường như đã hạ quyết tâm, hắn nhìn ta, trịnh trọng hứa hẹn.
"Trân Trân, ta nhất định sẽ khiến con của chúng ta trở thành đích trưởng tử danh chính ngôn thuận."
Chuyện về "phượng mệnh" này, phải tốn không ít công sức mới điều tra ra ngọn ngành.
Không khỏi cảm thán, mê tín dị đoan quả thật có thể hại c.h.ế.t người.
Lý gia năm xưa vốn không phải là gia tộc đứng đầu trong hàng thế gia vọng tộc.
Dù con gái họ có được nuôi dạy xuất sắc đến đâu, cũng không đến lượt họ được chọn làm đại diện hiến nữ cho bậc quân vương.
Chẳng qua là đương kim Thánh thượng trong một lần tình cờ nghe được lời đồn rằng, hai trăm năm trước từng có một vị đạo sĩ vân du ban cho lời tiên đoán, nói rằng Lý gia nhất định sẽ sinh ra người con gái mang phượng mệnh.
Năm xưa, cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị diễn ra vô cùng khốc liệt.
Thánh thượng đã nhanh chân hơn một bước, nạp Lý trắc phi vào cung.
Quả nhiên không quá hai năm sau, người đã thuận lợi đăng quang.
Từ đó, người tin tưởng tuyệt đối vào lời tiên đoán kia. Lý trắc phi được phong làm Thục phi, nhận được muôn vàn sủng ái, cũng vì thế mà trở thành cái gai trong mắt, cái dằm trong tim của Hoàng hậu.
Hoàng đế không cho Tấn Vương đến đất phong mà giữ lại bên cạnh để tiện bề "tận hiếu".
Năm nay, người còn truy phong Thục phi nương nương làm Hoàng quý phi, chỉ còn một bước nữa là Viên Phong nghiễm nhiên trở thành đích tử.
Điều này khiến cho chi phí mua sắm đồ sứ của Hoàng hậu nương nương trong tháng đó tăng lên gấp bội.
Sau lưng, Viên Phái đối với Viên Phong gần như là xu nịnh, lấy lòng.
Đồng thời, Viên Phong cũng biết rõ, những thế lực mà phụ hoàng hắn tìm kiếm làm chỗ dựa cho Viên Phái, không một ai có phẩm hàm dưới nhất phẩm.
Ta thỉnh thoảng nghe được vài lời phong thanh, đều là những điều Viên Phong cố ý để ta nghe thấy, những chuyện hắn muốn ta biết.
Nhưng ta còn có Bảo Thiền bên cạnh.
Thái tử dạo gần đây thường xuyên nhắc đến câu chuyện của Cứ Thái tử trong Hán thư.
Ta biết rằng sự vun đắp âm thầm trong ba năm qua đã không hề uổng phí, Thái tử đã bắt đầu liên lạc với gia tộc bên ngoại.
Ta lập tức truyền tin Thái tử có ý định tạo phản cho cha, người rất nhanh đã bắt đầu triển khai hành động.
Mấy ngày nay, phe bảo hoàng ra sức chèn ép phe Thái tử, mà hoàng đế lại nắm giữ đại quyền, thêm vào đó là những ràng buộc về ngôi vị quân thần, quan hệ cha con, khiến Thái tử gần như nghẹt thở.
Viên Phong đột nhiên nhận ra, đối thủ thực sự của hắn xưa nay không phải là nhị đệ Viên Phái, mà chính là người cha đang ngồi trên ngai vàng cao cao.
Quan hệ giữa hai huynh đệ dường như đã cải thiện hơn rất nhiều, Viên Phong thường xuyên mời Viên Phái đến Đông Cung mở tiệc chiêu đãi.
Ta lấy cớ mang thai, cơ thể không chịu được hơi men, nên bảo Bảo Lạc ở lại hầu hạ.
Chưa đầy nửa chén trà, ta đã nghe nói hai huynh đệ họ uống quá chén, Tấn Vương điện hạ được người hầu dìu đi thay y phục.
Bụng ta còn chưa lộ rõ, nhưng ta vốn thích làm bộ làm tịch, liền bảo Bảo Thiền đỡ ta đi.
Ta nấp sau cánh cửa điện nhìn trộm, Viên Phong ôm chặt Bảo Lạc vào lòng.
Lực siết mạnh đến vậy mà Bảo Lạc không hề hé răng, ngoan ngoãn như một con rối tinh xảo.
Hắn không ngừng lặp đi lặp lại: "Bảo Lạc, nàng là phượng mệnh, Bảo Lạc, nàng là phượng mệnh."
Ta nghi hoặc liếc mắt ra hiệu cho Bảo Thiền, trong vòng ba ngày, ta nhất định phải biết cái “phượng mệnh" này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Sau đó, ta tìm đến thiên điện nơi Viên Phái đang nghỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta cố gắng nuốt ngược cơn buồn nôn trào lên vì mùi rượu nồng nặc, lòng xót xa, nhẹ nhàng dùng khăn lụa mềm mại lau vầng trán đang lấm tấm mồ hôi cho hắn.
Ngay khi đầu ngón tay ta vừa chạm vào, hắn đã giật mình nắm chặt lấy tay ta, ánh mắt đầy cảnh giác.
Nhận ra là ta, hắn vội vã buông tay, miệng lí nhí xin lỗi.
Ta không để tâm đến lời tạ lỗi của hắn, chỉ dịu dàng như làn nước mùa xuân, nâng bàn tay hắn đặt nhẹ lên bụng ta.
"Phái ca ca, huynh sờ xem, đây là hài tử của chúng ta. Thái y Từ nói là một đứa con trai, nó sẽ là đích trưởng tử của chúng ta."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Viên Phái nhìn ta đầy xúc động, hắn khẽ khàng muốn chạm vào bụng ta.
Ta biết bên ngoài hắn có không ít thị thiếp, nhưng có lẽ do căn nguyên trời định, đến giờ hắn vẫn chưa có đứa con nào.
"Phái ca ca, thiếp không muốn con của chúng ta sinh ra mà không có một danh phận rõ ràng."
Ta lặng lẽ véo mạnh vào lòng bàn tay, bao năm sống trong nhung lụa, một động tác nhỏ cũng đủ khiến đôi mắt ta ửng đỏ.
Viên Phái có chút do dự, có lẽ hắn không ngờ hôm nay ta lại trực tiếp ép hỏi hắn như vậy.
Ta mượn lực của hắn, nhẹ nhàng trượt vào vòng tay hắn, ngón tay khẽ vẽ những đường vòng trên lồng n.g.ự.c hắn, giọng thủ thỉ kể về việc gần đây Đông Cung nhờ đứa bé này mà nhận được sự coi trọng của Thánh thượng.
Dù người có kiêng kỵ Thái tử đến đâu, cũng không thể làm ngơ trước một đích trưởng tôn.
Viên Phái dường như đã hạ quyết tâm, hắn nhìn ta, trịnh trọng hứa hẹn.
"Trân Trân, ta nhất định sẽ khiến con của chúng ta trở thành đích trưởng tử danh chính ngôn thuận."
Chuyện về "phượng mệnh" này, phải tốn không ít công sức mới điều tra ra ngọn ngành.
Không khỏi cảm thán, mê tín dị đoan quả thật có thể hại c.h.ế.t người.
Lý gia năm xưa vốn không phải là gia tộc đứng đầu trong hàng thế gia vọng tộc.
Dù con gái họ có được nuôi dạy xuất sắc đến đâu, cũng không đến lượt họ được chọn làm đại diện hiến nữ cho bậc quân vương.
Chẳng qua là đương kim Thánh thượng trong một lần tình cờ nghe được lời đồn rằng, hai trăm năm trước từng có một vị đạo sĩ vân du ban cho lời tiên đoán, nói rằng Lý gia nhất định sẽ sinh ra người con gái mang phượng mệnh.
Năm xưa, cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị diễn ra vô cùng khốc liệt.
Thánh thượng đã nhanh chân hơn một bước, nạp Lý trắc phi vào cung.
Quả nhiên không quá hai năm sau, người đã thuận lợi đăng quang.
Từ đó, người tin tưởng tuyệt đối vào lời tiên đoán kia. Lý trắc phi được phong làm Thục phi, nhận được muôn vàn sủng ái, cũng vì thế mà trở thành cái gai trong mắt, cái dằm trong tim của Hoàng hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro