Chương 1
Đang cập nhật
2025-03-31 09:47:59
Cha đời này của ta là một người tài giỏi trong việc sắp xếp thời gian, đúng theo nghĩa đen.
Sớm vào triều, lên nha môn, về nhà viết tấu chương, đương nhiên còn có thời gian chơi đùa cùng ta, sắp xếp thời gian vô cùng chặt chẽ.
Ông ấy tuyệt đối là một nhân vật phi thường.
Vào năm ta sáu tuổi, ông ấy đã thăng đến chức chính tam phẩm.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nghe đám nha hoàn và nhũ mẫu bên cạnh trò chuyện, nói rằng gấm vóc may hài cho ta đến từ Giang Nam, một trượng đáng giá trăm lượng vàng, ta vừa tính toán căn nhà ngày càng khang trang của gia đình, vừa buồn bã nhận ra một chuyện…
Cha ta là một tham quan.
Sờ viên noãn ngọc Tây Lương mà đêm qua cha đeo lên cổ cho ta, ông ấy còn là một quyền thần, bởi vì đây là vật phẩm tiến cống.
Chín năm giáo dục bắt buộc nói cho ta biết, rất có thể sau này nhà ta sẽ bị tịch thu gia sản, c.h.é.m đầu.
Đêm đó ta liền đổ bệnh, sốt đến thần trí mơ hồ, khiến cha ta lo lắng đến mức toàn bộ ngự y trong Thái Y Viện đều bị triệu đến.
Thực ra không cần thiết đâu, bệnh này bị dọa đã khỏi một nửa rồi.
Cả đêm đó ta đều mê man nói sảng.
"Cha, con sợ."
Cha ta suốt đêm không rời, tận tình chăm sóc ta, ôm ta vào lòng, cất tiếng hát ru dịu dàng.
Khúc hát này, ta đã nghe vô số lần.
Cha nói, đó là điệu mẹ thường ngân nga khi còn mang thai ta.
Sau này, khi ta cất tiếng khóc chào đời, mẹ đã qua đời.
Những năm qua cha xem ta như viên ngọc quý, hết mực yêu thương, chiều chuộng.
Khi tỉnh giấc, nhìn dung nhan cha tiều tụy, râu ria lún phún, ta chợt cảm thấy, cả người cha ở kiếp này và người cha ở kiếp trước đều dành trọn tình yêu cho ta.
"Trân Trân đừng sợ, trời có sập xuống cũng có cha gánh vác."
Về sau, những người hầu hạ bên cạnh ta đều đổi một lượt.
Bởi vì, cha nghe lời thái y, nói rằng ta lo nghĩ quá độ, dân gian thường gọi là bị kinh sợ.
Ta đã nghĩ trăm phương ngàn kế để nhắc nhở cha, nhưng ông ấy chỉ khẽ cười, khuôn mặt đẹp trai như trăng thanh gió mát, ôn tồn bảo đã biết.
Biết cái gì chứ!
Ta lạnh nhạt nhìn hai tiểu cô nương đang ngồi e lệ trước mặt, chẳng khác nào hai chú chim cút nhỏ.
Các nàng, chính là những người bạn mà cha đã tìm cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Con gái của Binh bộ Thị lang Lục Uyển Uyển, và con gái của Lại bộ Thị lang Đường Thanh Nhi.
Đều là con gái của những thuộc hạ thân tín trong phe cánh của cha.
Đầu năm nay, cha ta lại được thăng quan tiến chức.
Hiểu rồI, đây là một nhóm nhỏ mà cha cố ý tạo ra cho ta, để ta có thể thỏa sức bắt nạt kẻ khác.
Nếu ta không phải là người xuyên không, mười năm sau, dưới sự bào mòn của tiền tài, ắt sẽ trở thành một hình mẫu nữ phụ độc ác điển hình trong các câu chuyện.
"Cha, cha mong muốn Trân Trân sẽ trở thành một cô nương như thế nào?"
Ta nhanh chân chạy một mạch đến thư phòng của cha.
Thư phòng là nơi quan trọng, người hầu bình thường ngay cả đến gần sân cũng không dám, vậy mà ta lại dễ dàng xông thẳng vào.
Bàn tay cha ấm áp lạ thường.
Ta vẫn luôn thắc mắc, một thư sinh yếu đuối như cha, sao lại có thể dễ dàng ôm bổng một đứa trẻ bụ bẫm như ta bằng một tay.
Cha khẽ nói: "Cha chỉ mong Trân Trân mãi mãi bình an, vui vẻ."
Thế là, ta không phụ lòng mong mỏi của người, lớn lên trở thành một tiểu thư ngang ngược, chẳng coi ai ra gì.
Ta cũng hy vọng, cha có thể mãi mãi bình an, hạnh phúc.
Ở kinh thành này, ta không được ai yêu mến.
Bao năm qua, ngoài hai người bạn nhỏ mà cha tìm cho, chẳng ai muốn kết giao với ta cả.
Chuyện cha ta là một gian thần đã bị lộ ra.
Tấu chương tố cáo ông ấy nhiều không đếm xuể.
Mỗi khi cha cùng đám gian thần đồng đảng bí mật bàn mưu tính kế trong thư phòng, ta lại mơ hồ cảm thấy một nỗi lo sợ "trời lạnh rồi, vương triều sắp sụp đổ".
Ít nhất thì hôm nay ta đã biết, Ngự sử họ Tống kia chẳng mấy chốc sẽ phải cáo lão về quê, dù tuổi ông ta còn chưa đến bốn mươi.
Ông ta tố cáo cha ta tội vơ vét của cải, thao túng việc bổ nhiệm quan lại, còn tiện thể thêm vào một câu trách móc ta - dạy con không nghiêm.
Những lời trách cứ cha ta vế trước, ông ấy dường như chẳng để tâm.
Nhưng khi mũi dùi chĩa sang ta, thì con sư tử đang bảo vệ con non ấy của cha ta, cơn giận dữ bùng nổ không thể kiềm chế.
Ngọn nguồn sự việc là do cha ta không cho ta bó chân.
Chẳng biết từ bao giờ, tục lệ "gót sen ba tấc" từ vùng sông nước Dương Châu đã lan đến tận kinh thành.
Các gia đình quyền quý đều muốn bó chân cho con gái mình thật nhỏ, với hy vọng có được lợi thế trên thị trường hôn nhân.
Sớm vào triều, lên nha môn, về nhà viết tấu chương, đương nhiên còn có thời gian chơi đùa cùng ta, sắp xếp thời gian vô cùng chặt chẽ.
Ông ấy tuyệt đối là một nhân vật phi thường.
Vào năm ta sáu tuổi, ông ấy đã thăng đến chức chính tam phẩm.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nghe đám nha hoàn và nhũ mẫu bên cạnh trò chuyện, nói rằng gấm vóc may hài cho ta đến từ Giang Nam, một trượng đáng giá trăm lượng vàng, ta vừa tính toán căn nhà ngày càng khang trang của gia đình, vừa buồn bã nhận ra một chuyện…
Cha ta là một tham quan.
Sờ viên noãn ngọc Tây Lương mà đêm qua cha đeo lên cổ cho ta, ông ấy còn là một quyền thần, bởi vì đây là vật phẩm tiến cống.
Chín năm giáo dục bắt buộc nói cho ta biết, rất có thể sau này nhà ta sẽ bị tịch thu gia sản, c.h.é.m đầu.
Đêm đó ta liền đổ bệnh, sốt đến thần trí mơ hồ, khiến cha ta lo lắng đến mức toàn bộ ngự y trong Thái Y Viện đều bị triệu đến.
Thực ra không cần thiết đâu, bệnh này bị dọa đã khỏi một nửa rồi.
Cả đêm đó ta đều mê man nói sảng.
"Cha, con sợ."
Cha ta suốt đêm không rời, tận tình chăm sóc ta, ôm ta vào lòng, cất tiếng hát ru dịu dàng.
Khúc hát này, ta đã nghe vô số lần.
Cha nói, đó là điệu mẹ thường ngân nga khi còn mang thai ta.
Sau này, khi ta cất tiếng khóc chào đời, mẹ đã qua đời.
Những năm qua cha xem ta như viên ngọc quý, hết mực yêu thương, chiều chuộng.
Khi tỉnh giấc, nhìn dung nhan cha tiều tụy, râu ria lún phún, ta chợt cảm thấy, cả người cha ở kiếp này và người cha ở kiếp trước đều dành trọn tình yêu cho ta.
"Trân Trân đừng sợ, trời có sập xuống cũng có cha gánh vác."
Về sau, những người hầu hạ bên cạnh ta đều đổi một lượt.
Bởi vì, cha nghe lời thái y, nói rằng ta lo nghĩ quá độ, dân gian thường gọi là bị kinh sợ.
Ta đã nghĩ trăm phương ngàn kế để nhắc nhở cha, nhưng ông ấy chỉ khẽ cười, khuôn mặt đẹp trai như trăng thanh gió mát, ôn tồn bảo đã biết.
Biết cái gì chứ!
Ta lạnh nhạt nhìn hai tiểu cô nương đang ngồi e lệ trước mặt, chẳng khác nào hai chú chim cút nhỏ.
Các nàng, chính là những người bạn mà cha đã tìm cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Con gái của Binh bộ Thị lang Lục Uyển Uyển, và con gái của Lại bộ Thị lang Đường Thanh Nhi.
Đều là con gái của những thuộc hạ thân tín trong phe cánh của cha.
Đầu năm nay, cha ta lại được thăng quan tiến chức.
Hiểu rồI, đây là một nhóm nhỏ mà cha cố ý tạo ra cho ta, để ta có thể thỏa sức bắt nạt kẻ khác.
Nếu ta không phải là người xuyên không, mười năm sau, dưới sự bào mòn của tiền tài, ắt sẽ trở thành một hình mẫu nữ phụ độc ác điển hình trong các câu chuyện.
"Cha, cha mong muốn Trân Trân sẽ trở thành một cô nương như thế nào?"
Ta nhanh chân chạy một mạch đến thư phòng của cha.
Thư phòng là nơi quan trọng, người hầu bình thường ngay cả đến gần sân cũng không dám, vậy mà ta lại dễ dàng xông thẳng vào.
Bàn tay cha ấm áp lạ thường.
Ta vẫn luôn thắc mắc, một thư sinh yếu đuối như cha, sao lại có thể dễ dàng ôm bổng một đứa trẻ bụ bẫm như ta bằng một tay.
Cha khẽ nói: "Cha chỉ mong Trân Trân mãi mãi bình an, vui vẻ."
Thế là, ta không phụ lòng mong mỏi của người, lớn lên trở thành một tiểu thư ngang ngược, chẳng coi ai ra gì.
Ta cũng hy vọng, cha có thể mãi mãi bình an, hạnh phúc.
Ở kinh thành này, ta không được ai yêu mến.
Bao năm qua, ngoài hai người bạn nhỏ mà cha tìm cho, chẳng ai muốn kết giao với ta cả.
Chuyện cha ta là một gian thần đã bị lộ ra.
Tấu chương tố cáo ông ấy nhiều không đếm xuể.
Mỗi khi cha cùng đám gian thần đồng đảng bí mật bàn mưu tính kế trong thư phòng, ta lại mơ hồ cảm thấy một nỗi lo sợ "trời lạnh rồi, vương triều sắp sụp đổ".
Ít nhất thì hôm nay ta đã biết, Ngự sử họ Tống kia chẳng mấy chốc sẽ phải cáo lão về quê, dù tuổi ông ta còn chưa đến bốn mươi.
Ông ta tố cáo cha ta tội vơ vét của cải, thao túng việc bổ nhiệm quan lại, còn tiện thể thêm vào một câu trách móc ta - dạy con không nghiêm.
Những lời trách cứ cha ta vế trước, ông ấy dường như chẳng để tâm.
Nhưng khi mũi dùi chĩa sang ta, thì con sư tử đang bảo vệ con non ấy của cha ta, cơn giận dữ bùng nổ không thể kiềm chế.
Ngọn nguồn sự việc là do cha ta không cho ta bó chân.
Chẳng biết từ bao giờ, tục lệ "gót sen ba tấc" từ vùng sông nước Dương Châu đã lan đến tận kinh thành.
Các gia đình quyền quý đều muốn bó chân cho con gái mình thật nhỏ, với hy vọng có được lợi thế trên thị trường hôn nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro