Chương 2
Đang cập nhật
2025-03-31 09:47:59
Cha ta cũng là lần đầu làm cha, thấy con nhà người ta có, sao có thể để con mình thiếu thốn?
Nhưng ta cứ hễ nhìn thấy ma ma bó chân là khóc lóc đòi tự vẫn.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Đó là lần đầu tiên ta thấy cha nổi giận trước mặt ta.
Ông ấy đuổi ma ma kia ra khỏi phủ, rồi ôm ta vào lòng, dịu dàng xin lỗi.
Đêm khuya, ta lén lút đến từ đường.
Cha ôm lấy bài vị của mẹ, nước mắt lã chã rơi: "Tố Nương, ta không chăm sóc tốt con gái của chúng ta."
Đó chính là cha ta. Trong lòng ta, ông ấy là người cha tốt nhất trên đời.
Sau chuyện đó, tin tức thiên kim Trương gia có đôi chân to trời sinh không bị bó đã lan truyền khắp kinh thành.
Khi người ta đã căm ghét một ai đó, thì mọi việc ngươi làm đều bị coi là sai trái.
Bọn họ căm hận cha ta, nên việc ta không bó chân liền bị coi là không giữ gìn khuôn phép của nữ giới.
Bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng, chỉ là trong những buổi yến tiệc thưởng hoa, họ chỉ trỏ, xì xào bàn tán về ta.
Từ năm ta sáu tuổi, ta đã biết bị người khác dị nghị là số phận của mình, nên cũng chẳng mấy để tâm.
Nhưng Uyển Uyển thì khác.
Lục Uyển Uyển, cha nàng là người nóng tính, nàng ấy cũng vậy, nàng lập tức xông tới chất vấn những kẻ kia.
Nhưng người thật thà sao có thể đấu lại với những kẻ xuất thân từ thư hương thế gia, miệng lưỡi hoa mỹ, dẫn kinh trích điển.
Lời lẽ của bọn họ bóng gió nói Uyển Uyển giống như "hoàng đế chưa vội, thái giám đã vội", còn mỉa mai nàng tự hạ thấp mình, làm tay sai cho kẻ ác.
Gương mặt tròn trịa của Uyển Uyển giận đến đỏ bừng, chỉ tiếc nàng vốn vụng về, mãi chẳng nghĩ ra lời phản bác nào sắc bén.
Còn cha của Thanh Nhi là Lại bộ Thị lang, nắm giữ quyền bổ nhiệm quan lại.
Các tiểu thư có mặt ở đây đều là tiểu thư nhà quan, nàng ấy chỉ cần mở miệng, là có thể lật tung hết mọi bí mật của những gia đình đó.
Rồi lại có người lên tiếng. Cha của nàng ta là đồng khoa tiến sĩ với cha ta năm ấy.
Cha ta đỗ Thám hoa, cha nàng ta đỗ Bảng nhãn.
Thế nhưng, hào quang rực rỡ hoàn toàn bị cha ta, với dung mạo tuấn mỹ như tiên giáng trần, cướp mất.
Cha nàng ta vốn thích dựa vào việc hạ bệ cha ta để tiến thân.
Bản thân nàng ta cũng thật phiền, mở miệng ra là mỉa mai cha Thanh Nhi cam tâm làm tốt thí cho người khác, đúng là "cha nào con nấy".
"Ngươi làm con cái, sao có thể oán hận cha mình? Đó là đại bất hiếu!" Ta cười nhạt đáp trả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng ta cảm thấy ta nói năng điên rồ: "Trương Trân Trân, ngươi nổi điên cái gì vậy!"
"Cha ngươi làm quan bao nhiêu năm vẫn chỉ là ngũ phẩm, kém xa cha ta. Ngươi chỉ có thể buông lời chua chát. Ngươi xem, trong lời nói của ngươi đầy rẫy sự oán hận vì cha ngươi không thể mang lại mặt mũi cho ngươi."
Đôi khi, quan cao một cấp có thể chèn ép người khác.
Lời này vừa lan ra, danh tiếng của ta vốn đã chẳng ra gì, nhưng danh môn vọng tộc như nhà nàng ta cũng mang thêm tiếng xấu là ghen ghét.
Nghe nói, nàng ta về nhà đã bị cha dùng gia pháp.
Rõ ràng là cha nàng ta ghen tị với cha ta đến c.h.ế.t đi sống lại, lại còn trút hết tội lỗi lên đầu con gái. Ta thấy thật đáng thương cho nàng.
Ta từng hỏi cha: "Tại sao bọn họ lại hận cha đến vậy?"
Cha đáp: "Bọn họ cần một tên tham quan để thiên hạ chỉ trích."
Câu nói đó trực tiếp làm đầu óc ta quay cuồng.
Ta sống lại đã mấy năm, nhưng điều đó không có nghĩa là trí óc ta đã tiến bộ hơn chút nào.
-------------
Vào ngày ta cài trâm, đón nhận thánh chỉ ban xuống, nhà ta nghênh hai mối hỉ sự: Ta trở thành Thái tử phi, cha ta được phong Tể tướng.
Tiễn chân sứ giả về rồi, cả ta và cha đều không thể nở nổi một nụ cười.
Ta vốn đã an phận thủ thường, chuẩn bị cho một đời không phu quân.
Nay gia tộc ta quyền khuynh thiên hạ, hoàng đế lại ban hôn cho ta, rõ ràng là muốn diễn vở kịch "thỏ khôn chết, chó săn bị thịt".
Cha ta chỉ hận sự vô tình của hoàng gia.
Kiếp này của ta phải giam mình trong chốn tường đỏ ngói xanh, tranh giành một người đàn ông với bao nhiêu nữ nhân khác.
Đêm đến, cha lại say khướt, lén lút ra từ đường khóc trước linh vị của mẹ.
"Tố Nương, ta thật vô dụng! Ta đường đường là một đấng nam nhi bảy thước, năm xưa không bảo vệ nổi nhạc phụ nhạc mẫu, cũng chẳng giữ được nàng.”
“Giờ đây, đến đứa con gái duy nhất của chúng ta, ta cũng không thể bảo vệ!"
Cha ta xuất thân nghèo khó, khi còn sáu bảy tuổi đã mất cha mẹ.
Họ hàng trong tộc chẳng những không đoái hoài đến đứa trẻ côi cút, trái lại còn ỷ hắn nhỏ dại mà chiếm đoạt nốt mấy mảnh ruộng cằn cỗi cuối cùng của gia đình.
May mắn thay, thầy dạy học của người khi ấy, cũng chính là ông ngoại ta, thương xót cảnh côi cút của người mà đưa về nuôi dưỡng.
Từ đó, ông vừa là thầy vừa là cha, hết lòng yêu thương chăm sóc cha ta.
Bà ngoại là một nữ nhân hiền dịu, coi phu quân là trời, đối xử với cha ta lại càng tốt.
Nhưng ta cứ hễ nhìn thấy ma ma bó chân là khóc lóc đòi tự vẫn.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Đó là lần đầu tiên ta thấy cha nổi giận trước mặt ta.
Ông ấy đuổi ma ma kia ra khỏi phủ, rồi ôm ta vào lòng, dịu dàng xin lỗi.
Đêm khuya, ta lén lút đến từ đường.
Cha ôm lấy bài vị của mẹ, nước mắt lã chã rơi: "Tố Nương, ta không chăm sóc tốt con gái của chúng ta."
Đó chính là cha ta. Trong lòng ta, ông ấy là người cha tốt nhất trên đời.
Sau chuyện đó, tin tức thiên kim Trương gia có đôi chân to trời sinh không bị bó đã lan truyền khắp kinh thành.
Khi người ta đã căm ghét một ai đó, thì mọi việc ngươi làm đều bị coi là sai trái.
Bọn họ căm hận cha ta, nên việc ta không bó chân liền bị coi là không giữ gìn khuôn phép của nữ giới.
Bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng, chỉ là trong những buổi yến tiệc thưởng hoa, họ chỉ trỏ, xì xào bàn tán về ta.
Từ năm ta sáu tuổi, ta đã biết bị người khác dị nghị là số phận của mình, nên cũng chẳng mấy để tâm.
Nhưng Uyển Uyển thì khác.
Lục Uyển Uyển, cha nàng là người nóng tính, nàng ấy cũng vậy, nàng lập tức xông tới chất vấn những kẻ kia.
Nhưng người thật thà sao có thể đấu lại với những kẻ xuất thân từ thư hương thế gia, miệng lưỡi hoa mỹ, dẫn kinh trích điển.
Lời lẽ của bọn họ bóng gió nói Uyển Uyển giống như "hoàng đế chưa vội, thái giám đã vội", còn mỉa mai nàng tự hạ thấp mình, làm tay sai cho kẻ ác.
Gương mặt tròn trịa của Uyển Uyển giận đến đỏ bừng, chỉ tiếc nàng vốn vụng về, mãi chẳng nghĩ ra lời phản bác nào sắc bén.
Còn cha của Thanh Nhi là Lại bộ Thị lang, nắm giữ quyền bổ nhiệm quan lại.
Các tiểu thư có mặt ở đây đều là tiểu thư nhà quan, nàng ấy chỉ cần mở miệng, là có thể lật tung hết mọi bí mật của những gia đình đó.
Rồi lại có người lên tiếng. Cha của nàng ta là đồng khoa tiến sĩ với cha ta năm ấy.
Cha ta đỗ Thám hoa, cha nàng ta đỗ Bảng nhãn.
Thế nhưng, hào quang rực rỡ hoàn toàn bị cha ta, với dung mạo tuấn mỹ như tiên giáng trần, cướp mất.
Cha nàng ta vốn thích dựa vào việc hạ bệ cha ta để tiến thân.
Bản thân nàng ta cũng thật phiền, mở miệng ra là mỉa mai cha Thanh Nhi cam tâm làm tốt thí cho người khác, đúng là "cha nào con nấy".
"Ngươi làm con cái, sao có thể oán hận cha mình? Đó là đại bất hiếu!" Ta cười nhạt đáp trả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng ta cảm thấy ta nói năng điên rồ: "Trương Trân Trân, ngươi nổi điên cái gì vậy!"
"Cha ngươi làm quan bao nhiêu năm vẫn chỉ là ngũ phẩm, kém xa cha ta. Ngươi chỉ có thể buông lời chua chát. Ngươi xem, trong lời nói của ngươi đầy rẫy sự oán hận vì cha ngươi không thể mang lại mặt mũi cho ngươi."
Đôi khi, quan cao một cấp có thể chèn ép người khác.
Lời này vừa lan ra, danh tiếng của ta vốn đã chẳng ra gì, nhưng danh môn vọng tộc như nhà nàng ta cũng mang thêm tiếng xấu là ghen ghét.
Nghe nói, nàng ta về nhà đã bị cha dùng gia pháp.
Rõ ràng là cha nàng ta ghen tị với cha ta đến c.h.ế.t đi sống lại, lại còn trút hết tội lỗi lên đầu con gái. Ta thấy thật đáng thương cho nàng.
Ta từng hỏi cha: "Tại sao bọn họ lại hận cha đến vậy?"
Cha đáp: "Bọn họ cần một tên tham quan để thiên hạ chỉ trích."
Câu nói đó trực tiếp làm đầu óc ta quay cuồng.
Ta sống lại đã mấy năm, nhưng điều đó không có nghĩa là trí óc ta đã tiến bộ hơn chút nào.
-------------
Vào ngày ta cài trâm, đón nhận thánh chỉ ban xuống, nhà ta nghênh hai mối hỉ sự: Ta trở thành Thái tử phi, cha ta được phong Tể tướng.
Tiễn chân sứ giả về rồi, cả ta và cha đều không thể nở nổi một nụ cười.
Ta vốn đã an phận thủ thường, chuẩn bị cho một đời không phu quân.
Nay gia tộc ta quyền khuynh thiên hạ, hoàng đế lại ban hôn cho ta, rõ ràng là muốn diễn vở kịch "thỏ khôn chết, chó săn bị thịt".
Cha ta chỉ hận sự vô tình của hoàng gia.
Kiếp này của ta phải giam mình trong chốn tường đỏ ngói xanh, tranh giành một người đàn ông với bao nhiêu nữ nhân khác.
Đêm đến, cha lại say khướt, lén lút ra từ đường khóc trước linh vị của mẹ.
"Tố Nương, ta thật vô dụng! Ta đường đường là một đấng nam nhi bảy thước, năm xưa không bảo vệ nổi nhạc phụ nhạc mẫu, cũng chẳng giữ được nàng.”
“Giờ đây, đến đứa con gái duy nhất của chúng ta, ta cũng không thể bảo vệ!"
Cha ta xuất thân nghèo khó, khi còn sáu bảy tuổi đã mất cha mẹ.
Họ hàng trong tộc chẳng những không đoái hoài đến đứa trẻ côi cút, trái lại còn ỷ hắn nhỏ dại mà chiếm đoạt nốt mấy mảnh ruộng cằn cỗi cuối cùng của gia đình.
May mắn thay, thầy dạy học của người khi ấy, cũng chính là ông ngoại ta, thương xót cảnh côi cút của người mà đưa về nuôi dưỡng.
Từ đó, ông vừa là thầy vừa là cha, hết lòng yêu thương chăm sóc cha ta.
Bà ngoại là một nữ nhân hiền dịu, coi phu quân là trời, đối xử với cha ta lại càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro