Dạ Quỷ Gõ Cửa

Chương 4

Cửu Nguyệt Kim Quế

2025-03-24 14:45:37

Âm thanh càng lúc càng gấp gáp, như đang nhắc nhở tôi điều gì đó.

Tôi ngơ ngác đứng dậy, nhìn thấy một vệt màu xanh lục phía sau mộ.

Đó là, màu áo tang mà bà nội mặc đêm qua.

Tiếng chuông vang lên càng lớn hơn.

Tôi ngây ngốc đi vòng ra phía sau mộ.

Đập vào mắt là một cái hố lớn.

Đáng chú ý hơn, là bà nội đang nằm im lìm bên cạnh cái hố.

Mới chỉ có một đêm, mà móng tay của bà đã dài ra không ít.

Trong lòng tôi không có một chút sợ hãi nào, chỉ có vô vàn sự xót xa.

Trong những móng tay đó, toàn là bùn đất lẫn màu đỏ.

Tôi không dám nghĩ, bà nội đã bò ra ngoài như thế nào.

Đi đến gần, tôi mới xác định, hôm qua không phải tôi hoa mắt.

Mắt bà nội, mở to, mang theo đầy sự oán hận.

"Bà..."

Tôi đau lòng ôm lấy bà, nước mắt rơi vào mắt bà.

Tôi muốn giúp bà nhắm mắt lại.

Nhưng nhắm mấy lần, mắt bà vẫn cứ mở trừng trừng, to tròn.

Tiếng chuông càng lúc càng lớn hơn.

Dường như đang thúc giục tôi mau chóng hoàn thành việc mà Trần mù bảo làm.

Nhưng làm sao tôi có thể làm được chứ?

Đây là bà nội của tôi mà!

"Bà ơi, hồi nhỏ là bà bảo vệ cháu. Bây giờ là lúc cháu bảo vệ bà rồi."

"Bất kể là chuyện gì, bà muốn làm thì cứ làm đi!"

Tôi buông tay bà nội ra, hôn lên mặt bà, tìm thật nhiều cỏ đến đắp lên người bà.

Tôi tìm quanh một hòn đá, dùng sức đập bẹp cái chuông ồn ào kia, cho đến khi nó không thể phát ra tiếng nữa.

Còn cả sợi dây đỏ nữa.

Trần mù bảo, phải dùng cái này để trói bà nội.

Nhưng tại sao tôi phải trói bà nội chứ?

Những người đó là người xấu!

Sợi dây đỏ không biết làm bằng chất liệu gì mà dai kinh khủng.

Tôi kéo không đứt, dùng răng cắn cũng không đứt.

Do dự một hồi, tôi dứt khoát men theo cái lỗ lớn trên mộ, trèo vào trong.

Cái lỗ này thông thẳng đến quan tài.

Càng vào sâu càng tối đen.

May mà không có rắn rết gì.

Tôi cầm sợi dây đỏ, mò mẫm buộc vào đống xương cốt lộn xộn.

Xong xuôi, tôi mới vội vàng theo đường cũ trở ra.

8

Trong sân nhà đã tụ tập đầy người.

Thấy tôi mình mẩy lấm lem trở về, ai nấy đều hít một hơi khí lạnh.

Trần mù từ phản ứng của mọi người xung quanh, cũng đoán ra được phần nào.

"Đã làm xong theo lời ta dặn chưa?"

"Xong rồi ạ!"

Tôi gật đầu lia lịa.

Mặc kệ có làm theo lời dặn hay không, dù sao thì hai việc này đều đã xử lý xong cả rồi.

"Vậy thì đợi thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đợi gì cơ?"

Trong đám đông có người lên tiếng hỏi.

"Mày ngu à! Chắc chắn là đợi... vị kia tối nay đến rồi!"

"Vãi! Thế đến là người hay ma?"

Trong tiếng xì xào bàn tán, đám đông dần dần tản ra.

Mấy người nhát gan, dẫn cả nhà rời đi.

Chú hai và thím hai cũng không ở lại lâu, lấy cớ hết kỳ nghỉ, lái xe đi luôn.

Chỉ còn lại mấy người to gan, ngồi xổm một bên, chuẩn bị xin nghỉ thêm mấy ngày, mở livestream.

"Nhỡ đâu lại nổi tiếng thì sao?"

Vẻ mặt hoảng loạn ban đầu của mẹ tôi, sau khi nghe câu này, cũng trở nên trầm tư.

Trần mù thì vẫn ung dung tự tại.

Thỉnh thoảng lại dùng cây gậy kia đào một cái hố trong sân, chôn thứ gì đó.

Tôi âm thầm ghi nhớ những cái hố đó, định bụng có cơ hội sẽ đào hết lên.

Cứ thế chờ đợi, đến tận khi trời tối.

Không biết Trần mù là cố ý hay vô tình.

Ngày hôm đó, chỉ cần tôi hơi rời khỏi tầm mắt của ông ta.

Ông ta sẽ tìm cớ để tôi ở bên cạnh.

Mắt thấy trời tối mà tôi vẫn chưa có cơ hội đào đồ lên, tôi có chút sốt ruột.

Nhưng sốt ruột hơn cả là mẹ tôi và những người khác.

Mấy người đứng trước cửa sổ phòng tôi, giơ điện thoại chĩa vào sân, định ghi lại khoảnh khắc phi khoa học này.

Bố tôi thì không có mặt.

Trần mù nói, thứ kia khát máu.

Gia cầm ăn hết rồi, sẽ đến lượt người.

Nên bố tôi tranh thủ đi mua gà vịt.

Ông ấy đi muộn, đồ sống cơ bản đã bán hết.

Lại phải nhờ vả người khác, mới miễn cưỡng mua được mấy chục con còn sống.

"Đều ném vào sân đi."

Trần mù ra lệnh bố tôi.

Bố tôi lúc này chẳng hề kêu ca một tiếng.

Nước còn không kịp uống, đã vội vàng ném đồ trên xe xuống sân.

Tôi vội vàng chạy đến giúp.

Nhân lúc tháo dây buộc chân gà vịt, đào những thứ Trần mù chôn lúc trưa lên.

Là mấy gói nhỏ giống như đá cát màu đỏ.

Chắc là chu sa.

Tôi không nghĩ nhiều, ném đồ vào bồn cầu, nhấn nút xả nước.

9

Loay hoay mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thu dọn xong xuôi.

Trần mù dẫn tôi ngồi ở cửa nhà chính.

Những người khác thì đều vào phòng tôi.

"Lúc còn sống bà thích Hoa Nhi nhất, chắc chắn không nỡ hại con bé."

Trần mù không nói gì, chỉ liếc nhìn tôi hai cái.

Rõ ràng biết ông ta chẳng nhìn thấy gì, nhưng trong lòng tôi lại có chút hoảng hốt.

"Tắt hết đèn đi, yên tâm chờ đợi."

Trần mù lại ra lệnh lần nữa.

Trong phòng phát ra mấy tiếng oán trách.

Nhưng rất nhanh, ngoại trừ ánh sáng lấp lánh từ điện thoại, những ánh sáng khác đều biến mất.

Chỉ còn ánh trăng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Quỷ Gõ Cửa

Số ký tự: 0