Dạ Quỷ Gõ Cửa

Chương 1

Cửu Nguyệt Kim Quế

2025-03-24 14:45:37

1

Bà nội tôi sắp mất rồi.

Bà nằm trên giường đã hai ngày không ăn không uống.

Thế nhưng bà vẫn không chịu nhắm mắt, không chịu trút hơi thở cuối cùng.

Trong nhà có rất nhiều người ra vào, đều là họ hàng thân thích đến đưa tang.

Họ hút thuốc ngoài cửa, lớn tiếng bàn tán xem khi nào bà nội tôi mới chết, giọng điệu từ ban đầu là hưng phấn, dần chuyển thành chán ghét:

"Chịu thật, trong nhà bảo là hỷ tang, kêu tôi đến hưởng chút phúc khí. Tôi xin nghỉ phép hẳn ba ngày, thế mà đã qua hai ngày rồi đấy."

"Ai mà chẳng nói thế."

"Đến thì cũng đến rồi, đợi thêm mấy ngày vậy. Nhỡ đâu bên này vừa đi, bên kia tắt thở, lại thêm phiền phức."

"Mọi người nói xem, bà lão này sống c.h.ế.t không chịu nhắm mắt, có phải là còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"

"Ai mà biết được. Nếu thật sự là vì chuyện này, thì con cháu nhà này cũng bất hiếu quá..."

Tiếng bàn tán không hề nhỏ đi chút nào, rõ ràng là cố ý.

Bố tôi mặt mày khó coi ngồi xổm ngoài cửa, vùi đầu hút thuốc hết điếu này đến điếu khác.

Mãi đến khi hút hết cả bao thuốc, ông mới như hạ quyết tâm, đi đến trước mặt bà nội:

"Mẹ, con đồng ý với mẹ là được chứ gì."

"Mẹ cứ yên tâm mà đi đi, đừng để họ hàng người ta cười chê nữa, được không?"

Lúc bố tôi nói những lời này, đôi mắt vô hồn của bà nội chợt lóe lên:

"Con... con út."

Bà gọi bố tôi:

"Đừng... đừng lừa mẹ."

Đã quá lâu không nói chuyện, cổ họng bà nội như cái ống bễ, cứ cách vài chữ lại phát ra tiếng thở hổn hển.

"Con không lừa mẹ."

Bố tôi nghiến răng, như muốn nói gì đó, rồi lại nuốt xuống:

"Cả đời đều trôi qua như vậy rồi, thật không hiểu sao đến lúc đi rồi mẹ lại gây chuyện như thế."

Nói xong những lời này, ông như không kìm nén được cơn giận, đứng dậy rời đi.

Bà nội nằm trên giường, vẫn không ngừng thở hổn hển.

Tôi ôm bộ đồ tang, sờ vào cánh tay gầy trơ xương của bà nội, nước mắt không sao kìm được nữa:

"Bà... bà ơi, cháu không muốn bà đi."

Trong cái nhà này, ngoài bà nội ra, không một ai thích tôi cả.

Bà đi rồi, tôi sẽ là đứa trẻ không ai cần.

Bà nội không nói gì, hai câu vừa rồi đã dùng hết sức lực của bà rồi.

Bây giờ bà chỉ có thể nhìn tôi, thở hắt ra hơi cuối cùng, rồi nhắm mắt lại.

Bà mất rồi.

2

"Bà mày mất rồi, mày còn ngây ra đó làm gì."

Mẹ tôi từ ngoài đi vào, đẩy bà nội tôi, sau khi xác nhận bà đã chết, giọng nói có vài phần vui mừng:

"Họ hàng bên ngoài đã đợi hai ngày rồi, đợi thêm nữa là thành thù oán mất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Mau thay quần áo cho bà mày đi."

"Quan tài cũng đã đợi mấy ngày rồi."

Tôi lau nước mắt, trong tiếng cằn nhằn của mẹ, thay quần áo cho bà nội.

Bà nội rất gầy, nhưng trên người lại có rất nhiều vết sẹo.

Đó là những vết sẹo do bị ông nội đánh từ hồi còn trẻ.

Nhưng ngoài tôi ra, dường như không ai nhìn thấy cả.

Không ai thương bà nội cả.

"Thay có bộ quần áo mà cũng lề mà lề mề."

Mẹ tôi mất kiên nhẫn đẩy tôi ra: "Mày ra ngoài nói với bố mày một tiếng, bảo ông ấy đốt pháo đi, rồi đi hỏi xem tối nay mấy giờ thì chôn."

Ở chỗ chúng tôi có quy định, hỷ tang là phải đốt pháo.

Nhưng...

"Tối nay chôn luôn ạ?"

Bây giờ đã hơn sáu giờ rồi, cho dù không dừng lại để làm lễ, thì nhà tang lễ bên kia cũng tan làm rồi chứ?

"Ừ! Quan tài của ông mày đã đào lên hai ngày rồi, chỉ đợi bà mày nhắm mắt thôi!"

Mẹ tôi liếc tôi một cái, như nghĩ ra điều gì đó, lạnh giọng quát tôi:

"Mày đừng có mà học theo bà mày, già cả rồi mà không biết để cho con cháu đỡ việc."

"Còn không muốn hợp táng."

"Bây giờ hợp táng phiền phức thế nào bà ta có biết không?"

"Đúng là có phúc mà không biết hưởng."

Tôi cuống lên:

"Nhưng bà nội không muốn hợp táng, bà đã nói rồi, thiêu xong rồi rải tro đi cũng được – Bố cũng đã đồng ý rồi mà!"

"Bố mày nói thế là để bà mày yên tâm ra đi thôi."

Trong lúc nói chuyện, mẹ tôi đã thay xong quần áo cho bà nội.

Thấy tôi vẫn đứng yên tại chỗ, mặt bà xị xuống:

"Sao? Cánh mày cứng cáp rồi à? Giờ lời tao nói không có tác dụng nữa chứ gì?"

Trước đây, mẹ tôi nói câu này có nghĩa là tôi sắp bị đánh.

Nhưng bây giờ tôi không sợ bị đánh, tôi chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này của bà nội:

"Con xin mẹ! Mẹ biết mà, bà nội chỉ có một nguyện vọng này thôi."

Tôi níu lấy tay áo bà, cẩn thận mở lời: "Mẹ, trước khi bà nội bị bệnh, bà ấy đã đưa hết đồ trang sức cho mẹ rồi. Mẹ đã hứa với bà rồi còn gì."

"Mày nhỏ tiếng thôi!"

Mẹ tôi đột nhiên bịt miệng tôi lại, thò đầu ra nhìn xem có ai chú ý không, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm:

"Chuyện này mà để thím mày biết, trong nhà không lật tung lên mới lạ! Có phải mày không muốn nhà mình sống yên ổn đúng không?"

"Hơn nữa, ai mà khuyên được bố mày."

"Tao nói cho mày biết, đồ trang sức của bà mày là tiền đi học của mày, mày mà làm ầm lên, thì đừng có đi học nữa."

"Con thà không đi học!"

Giọng tôi cũng lớn lên: "Con không đi học, con đi nhặt rác cũng có thể nuôi sống bản thân."

"Thế còn em trai mày? Chị gái mày thì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Quỷ Gõ Cửa

Số ký tự: 0