Chương 5
Triều Lộ Hà Khô
2025-03-23 21:00:58
Bạn nghĩ rằng mình nhận được món quà từ số phận, ai ngờ đằng sau đó là một lưỡi d.a.o sắc bén.
Ai cũng biết Thẩm Thời Thần từng có một ánh trăng sáng yểu mệnh.
Cô ấy từng là một vận động viên trượt băng nghệ thuật, là thanh mai trúc mã của hắn, nhưng sau đó không may gặp tai nạn xe hơi, cuối cùng vì trầm cảm mà qua đời.
Tìm ra mối liên hệ giữa chúng tôi, thực ra không khó.
Tôi là một người thay thế, chỉ vậy thôi.
Thẩm Thời Thần mượn tôi để bù đắp những tiếc nuối dành cho Thành Mạn Mạn.
Mạnh Văn Thanh đăng một bài viết đầy ẩn ý trên Weibo, kèm theo bức ảnh Thành Mạn Mạn trên sân băng năm đó. Đôi chân thon dài uyển chuyển vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ giữa không trung, đẹp đến mức không thể tả xiết.
Bài đăng của Mạnh Văn Thanh đầy châm chọc: "Mạn Mạn của chúng tôi là nữ hoàng sân băng, không cần hàng nhái."
Hàng nhái này ám chỉ ai thì tất cả đều hiểu rõ.
Những người bị tổn thương nặng nề nhất chính là những fan từng chúc phúc cho mối tình của chúng tôi. Họ giận dữ mắng chửi Thẩm Thời Thần, số lượng bình luận đã lên đến tám nghìn.
[Chẳng lẽ Trần Mạn Sinh không đáng thương sao? Tụi tôi và cô ấy cũng chỉ là một phần trong trò chơi của các người à?]
[Thẩm Thời Thần, anh thật sự chưa từng yêu Trần Mạn Sinh sao?]
[Thật ra cũng chẳng có gì bất ngờ. Vì Trần Mạn Sinh vốn chỉ là một người tàn tật mà thôi. Con cưng của trời như Thẩm Thời Thần, nếu không có uẩn khúc đặc biệt, làm sao có thể yêu cô ấy được?]
[Cô ta thật sự ngốc đến mức chưa từng nghi ngờ mình có xứng với một người tốt như Thẩm Thời Thần không à?]
Trần Mạn Sinh vốn dĩ...
Chỉ là một người tàn tật mà thôi...
Tôi không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào.
Cảm giác giống như năm ấy, khi trận động đất xảy ra, người thân của tôi đều bị chôn vùi dưới lòng đất. Tôi ở giữa đống đổ nát, nhìn xung quanh.
Mười mấy năm qua, con đường tôi đi gian nan hơn người khác rất nhiều lần.
Trị liệu, học tập, làm truyền thông tự do,… tôi đã rất cố gắng để sống tiếp.
Nhưng vẫn có một giọng nói văng vẳng bên tai…
"Trần Mạn Sinh, cô không xứng đáng có được hạnh phúc.
Vì cô là người tàn tật."
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Tôi chưa từng quên lý do mình bắt đầu làm truyền thông tự do. Ban đầu, tôi chỉ muốn chia sẻ với mọi người về cuộc sống của một người mất đi một bên chân như tôi.
Chân giả cũng có thể rất đẹp.
Cuộc sống của người khuyết tật chúng tôi không khác gì so với người bình thường.
Những trải nghiệm của tôi có thể mang lại ý nghĩa cho những ai đang ở trong hoàn cảnh tương tự.
Rất nhiều người đã gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng tôi đã tiếp thêm dũng khí để họ đối diện với ánh nhìn của người khác.
Họ có thể vẽ lên chân giả, có thể tự tin sải bước trên phố, có thể không bận tâm đến những ánh mắt soi mói.
Nhưng tôi không ngờ rằng, mọi chuyện lại thành ra thế này.
Vì Thẩm Thời Thần, những lời mắng mỏ, tranh chấp chưa bao giờ ngừng lại.
Thậm chí, cả khuyết tật sinh lý của tôi cũng trở thành đề tài để người ta đem ra bàn luận và chế giễu.
Tôi buộc phải đóng tất cả tài khoản mạng xã hội, cố gắng để bản thân chìm vào cuộc sống thực tế.
Tôi vẫn đang theo học lớp thiết kế bán thời gian tại học viện mỹ thuật.
Tôi đang cố gắng trở thành một nhà thiết kế chân giả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi muốn giúp đỡ thật nhiều, thật nhiều người giống như tôi.
Có quá nhiều bản vẽ cần hoàn thành, quá nhiều thiết kế cần chỉnh sửa.
Tôi còn có những việc quan trọng hơn phải làm.
Thẩm Thời Thần không phải là tất cả cuộc sống của tôi.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Tôi không thân thiết với các bạn cùng lớp ở học viện mỹ thuật.
Nhưng cũng không sao.
Tan học, mọi người lần lượt rời khỏi lớp.
Ngoài cửa sổ, trời đang mưa, từng hạt nước mưa lộp độp rơi trên kính.
Tôi đang mải mê nghĩ về chủ đề cho tác phẩm tham gia buổi triển lãm sắp tới của trường. Đến giờ tôi vẫn chưa có chút ý tưởng nào.
Bỗng nhiên, cô bạn ngồi cạnh huých nhẹ vào tay tôi.
Là một gương mặt quen thuộc, nhưng tôi không nhớ tên.
"Trần Mạn Sinh, cậu đã hoàn thành bản thiết kế chưa?"
Tôi lắc đầu, đặt sách vào cặp: "Còn chưa bắt đầu."
Cô ta cười khẩy: "Cũng đúng, cậu có gì phải lo lắng đâu. Chắc là Thẩm Thời Thần cho cậu một khoản tiền chia tay kha khá nhỉ?"
Tôi ngừng động tác, nhìn thẳng vào mắt cô ấy: "Không có phí chia tay nào cả."
Cô ấy bật cười khinh miệt:
"Sao có thể chứ? Hai người quen nhau ba năm, ngay cả chuyện cậu được vào học viện mỹ thuật cũng là nhờ anh ta giúp đỡ. Lẽ nào anh ta lại tiếc chút phí tiền này với cậu sao?"
"Giá mà tôi cũng què một chân thì tốt rồi. Biết đâu cũng có thể làm một kẻ thế thân ngồi mát ăn bát vàng như cậu nhỉ?”
Cả lớp đột nhiên im lặng, nhìn về phía này.
Có lẽ họ cũng không tin rằng tôi có thể vào trường bằng thực lực của chính mình.
Sự kỳ thị có mặt ở khắp mọi nơi.
Họ nghĩ rằng tôi sẽ tức giận.
Nhưng tôi đột ngột đứng lên, tiện tay cầm cuốn sách trên bàn, ném thẳng về phía cô ta.
Cô ta theo phản xạ né tránh, cuốn sách nện mạnh xuống bàn bên cạnh.
Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta, lạnh nhạt nói:
"Có lẽ cậu chưa biết, tôi còn mắc bệnh tâm thần nữa đấy. Nếu cậu dám xúc phạm tôi thêm lần nữa, tôi không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
"Tôi cực kỳ ghét nói chuyện với những kẻ vừa ngu ngốc vừa độc ác. Vậy nên, tránh xa tôi ra."
Cả lớp vẫn im phăng phắc.
"Hẹn gặp lại ở buổi triển lãm."
Cô ta run rẩy môi, nhưng không nói được gì.
Tôi thu dọn đồ đạc, xoay người rời đi, bỗng nhiên hiểu ra lý do khiến tất cả đều im lặng.
Vì tôi nhìn thấy Thẩm Thời Thần đang đứng ở cửa.
Sắc mặt hắn lạnh lẽo, đôi môi mím chặt như lưỡi dao, cứ như thể người phải nghe thấy những lời nhục mạ đó là hắn vậy.
Tôi vẫn rất bình tĩnh, đeo ba lô lên, lướt qua hắn mà đi.
Những chuyện này đều vì hắn mà ra, Thẩm Thời Thần quả thực nên cảm thấy tội lỗi.
Ai cũng biết Thẩm Thời Thần từng có một ánh trăng sáng yểu mệnh.
Cô ấy từng là một vận động viên trượt băng nghệ thuật, là thanh mai trúc mã của hắn, nhưng sau đó không may gặp tai nạn xe hơi, cuối cùng vì trầm cảm mà qua đời.
Tìm ra mối liên hệ giữa chúng tôi, thực ra không khó.
Tôi là một người thay thế, chỉ vậy thôi.
Thẩm Thời Thần mượn tôi để bù đắp những tiếc nuối dành cho Thành Mạn Mạn.
Mạnh Văn Thanh đăng một bài viết đầy ẩn ý trên Weibo, kèm theo bức ảnh Thành Mạn Mạn trên sân băng năm đó. Đôi chân thon dài uyển chuyển vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ giữa không trung, đẹp đến mức không thể tả xiết.
Bài đăng của Mạnh Văn Thanh đầy châm chọc: "Mạn Mạn của chúng tôi là nữ hoàng sân băng, không cần hàng nhái."
Hàng nhái này ám chỉ ai thì tất cả đều hiểu rõ.
Những người bị tổn thương nặng nề nhất chính là những fan từng chúc phúc cho mối tình của chúng tôi. Họ giận dữ mắng chửi Thẩm Thời Thần, số lượng bình luận đã lên đến tám nghìn.
[Chẳng lẽ Trần Mạn Sinh không đáng thương sao? Tụi tôi và cô ấy cũng chỉ là một phần trong trò chơi của các người à?]
[Thẩm Thời Thần, anh thật sự chưa từng yêu Trần Mạn Sinh sao?]
[Thật ra cũng chẳng có gì bất ngờ. Vì Trần Mạn Sinh vốn chỉ là một người tàn tật mà thôi. Con cưng của trời như Thẩm Thời Thần, nếu không có uẩn khúc đặc biệt, làm sao có thể yêu cô ấy được?]
[Cô ta thật sự ngốc đến mức chưa từng nghi ngờ mình có xứng với một người tốt như Thẩm Thời Thần không à?]
Trần Mạn Sinh vốn dĩ...
Chỉ là một người tàn tật mà thôi...
Tôi không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào.
Cảm giác giống như năm ấy, khi trận động đất xảy ra, người thân của tôi đều bị chôn vùi dưới lòng đất. Tôi ở giữa đống đổ nát, nhìn xung quanh.
Mười mấy năm qua, con đường tôi đi gian nan hơn người khác rất nhiều lần.
Trị liệu, học tập, làm truyền thông tự do,… tôi đã rất cố gắng để sống tiếp.
Nhưng vẫn có một giọng nói văng vẳng bên tai…
"Trần Mạn Sinh, cô không xứng đáng có được hạnh phúc.
Vì cô là người tàn tật."
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Tôi chưa từng quên lý do mình bắt đầu làm truyền thông tự do. Ban đầu, tôi chỉ muốn chia sẻ với mọi người về cuộc sống của một người mất đi một bên chân như tôi.
Chân giả cũng có thể rất đẹp.
Cuộc sống của người khuyết tật chúng tôi không khác gì so với người bình thường.
Những trải nghiệm của tôi có thể mang lại ý nghĩa cho những ai đang ở trong hoàn cảnh tương tự.
Rất nhiều người đã gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng tôi đã tiếp thêm dũng khí để họ đối diện với ánh nhìn của người khác.
Họ có thể vẽ lên chân giả, có thể tự tin sải bước trên phố, có thể không bận tâm đến những ánh mắt soi mói.
Nhưng tôi không ngờ rằng, mọi chuyện lại thành ra thế này.
Vì Thẩm Thời Thần, những lời mắng mỏ, tranh chấp chưa bao giờ ngừng lại.
Thậm chí, cả khuyết tật sinh lý của tôi cũng trở thành đề tài để người ta đem ra bàn luận và chế giễu.
Tôi buộc phải đóng tất cả tài khoản mạng xã hội, cố gắng để bản thân chìm vào cuộc sống thực tế.
Tôi vẫn đang theo học lớp thiết kế bán thời gian tại học viện mỹ thuật.
Tôi đang cố gắng trở thành một nhà thiết kế chân giả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi muốn giúp đỡ thật nhiều, thật nhiều người giống như tôi.
Có quá nhiều bản vẽ cần hoàn thành, quá nhiều thiết kế cần chỉnh sửa.
Tôi còn có những việc quan trọng hơn phải làm.
Thẩm Thời Thần không phải là tất cả cuộc sống của tôi.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Tôi không thân thiết với các bạn cùng lớp ở học viện mỹ thuật.
Nhưng cũng không sao.
Tan học, mọi người lần lượt rời khỏi lớp.
Ngoài cửa sổ, trời đang mưa, từng hạt nước mưa lộp độp rơi trên kính.
Tôi đang mải mê nghĩ về chủ đề cho tác phẩm tham gia buổi triển lãm sắp tới của trường. Đến giờ tôi vẫn chưa có chút ý tưởng nào.
Bỗng nhiên, cô bạn ngồi cạnh huých nhẹ vào tay tôi.
Là một gương mặt quen thuộc, nhưng tôi không nhớ tên.
"Trần Mạn Sinh, cậu đã hoàn thành bản thiết kế chưa?"
Tôi lắc đầu, đặt sách vào cặp: "Còn chưa bắt đầu."
Cô ta cười khẩy: "Cũng đúng, cậu có gì phải lo lắng đâu. Chắc là Thẩm Thời Thần cho cậu một khoản tiền chia tay kha khá nhỉ?"
Tôi ngừng động tác, nhìn thẳng vào mắt cô ấy: "Không có phí chia tay nào cả."
Cô ấy bật cười khinh miệt:
"Sao có thể chứ? Hai người quen nhau ba năm, ngay cả chuyện cậu được vào học viện mỹ thuật cũng là nhờ anh ta giúp đỡ. Lẽ nào anh ta lại tiếc chút phí tiền này với cậu sao?"
"Giá mà tôi cũng què một chân thì tốt rồi. Biết đâu cũng có thể làm một kẻ thế thân ngồi mát ăn bát vàng như cậu nhỉ?”
Cả lớp đột nhiên im lặng, nhìn về phía này.
Có lẽ họ cũng không tin rằng tôi có thể vào trường bằng thực lực của chính mình.
Sự kỳ thị có mặt ở khắp mọi nơi.
Họ nghĩ rằng tôi sẽ tức giận.
Nhưng tôi đột ngột đứng lên, tiện tay cầm cuốn sách trên bàn, ném thẳng về phía cô ta.
Cô ta theo phản xạ né tránh, cuốn sách nện mạnh xuống bàn bên cạnh.
Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta, lạnh nhạt nói:
"Có lẽ cậu chưa biết, tôi còn mắc bệnh tâm thần nữa đấy. Nếu cậu dám xúc phạm tôi thêm lần nữa, tôi không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
"Tôi cực kỳ ghét nói chuyện với những kẻ vừa ngu ngốc vừa độc ác. Vậy nên, tránh xa tôi ra."
Cả lớp vẫn im phăng phắc.
"Hẹn gặp lại ở buổi triển lãm."
Cô ta run rẩy môi, nhưng không nói được gì.
Tôi thu dọn đồ đạc, xoay người rời đi, bỗng nhiên hiểu ra lý do khiến tất cả đều im lặng.
Vì tôi nhìn thấy Thẩm Thời Thần đang đứng ở cửa.
Sắc mặt hắn lạnh lẽo, đôi môi mím chặt như lưỡi dao, cứ như thể người phải nghe thấy những lời nhục mạ đó là hắn vậy.
Tôi vẫn rất bình tĩnh, đeo ba lô lên, lướt qua hắn mà đi.
Những chuyện này đều vì hắn mà ra, Thẩm Thời Thần quả thực nên cảm thấy tội lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro