Cỏ Dại Sinh Xuân

Chương 1.

Triều Lộ Hà Khô

2025-03-23 21:00:58

Video của tôi và Thẩm Thời Thần lại lên hot search.

Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, Thẩm Thời Thần đã rất lâu không đua xe, nhưng chỉ vì một câu nói của tôi mà tham gia một giải đấu lớn, thậm chí còn hết sức phô trương đoạt giải quán quân.

Trong video, hắn mặc bộ đồ đua xe trắng đen, cúi người bước ra khỏi chiếc xe đua. Lúc hắn đưa những ngón tay thon dài lên tháo mũ bảo hiểm làm lộ ra trên đốt ngón áp út có một hình xăm ba chữ cái.

T-M-S, là ba chữ cái đầu trong tên tôi: Trần Mạn Sinh.

Phóng viên thể thao đưa micro đến trước mặt hắn, hỏi về cảm nghĩ khi giành chiến thắng. Hắn chỉ nhìn thẳng vào ống kính, trả lời bằng chính tên tôi. Ánh mắt hắn nóng bỏng xuyên qua màn hình, nụ cười có chút lười biếng:

"Trần Mạn Sinh."

"Chiếc cúp này là dành cho em."

Tiếng hét chói tai bùng nổ tại hiện trường, gần như là một sự thiên vị trắng trợn.

Thẩm Thời Thần của ba năm trước, leo núi, nhảy bungee, đua xe,… trò kích thích nào cũng đều chơi.

Thẩm Thời Thần của ba năm sau bắt đầu quý trọng sinh mạng, ngay cả bộ môn yêu thích nhất là đua xe cũng không chạm vào nữa. Lần này trở lại đường đua, chỉ vì muốn mang cúp về cho tôi.

Video vừa đăng tải, cư dân mạng điên cuồng  “chèo thuyền”, gọi tôi là cô gái đã thuần phục "Đại ma vương".

[Có ai để ý hình xăm trên ngón áp út của Thẩm Thời Thần không? Thế còn chưa tính là kết hôn, thì thế nào mới được coi là kết hôn?!!]

[Đại ma vương đua xe trở lại chỉ vì tình yêu. Tôi lại tin vào tình yêu rồi!]

[Người qua đường xin hỏi, hôm nay Thẩm Thời Thần và Trần Mạn Sinh kết hôn chưa?]

Thậm chí trên hot search còn có hẳn một hashtag kêu gọi tôi và Thẩm Thời Thần kết hôn.

Tôi mím môi, do dự không biết có nên nói cho họ biết hay không.

Tôi và Thẩm Thời Thần sẽ không kết hôn.

Dù cho hắn đã từng hôn lên chiếc chân giả đầy màu sắc của tôi, dù cho hắn đã đứng trước cả thế giới để nâng cao chiếc cúp dành tặng tôi.

Bởi vì, Thẩm Thời Thần là một người theo chủ nghĩa không kết hôn.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Sau trận đấu, Thẩm Thời Thần tổ chức một bữa tiệc ăn mừng tại biệt thự. Hắn và đám bạn quậy phá ở tầng dưới ồn ào náo nhiệt, còn tôi thì trốn lên tầng trên để tìm chút yên tĩnh.

Khi mở mạng xã hội, tin nhắn trong danh sách thông báo đều là 99+, đêm nay chẳng khác gì một ngày hội “chèo thuyền” của cư dân mạng.

[@Trần Trần Trần Mạn Sinh! Có người chụp được Thẩm Thời Thần đến tiệm trang sức sau trận đấu. Chắc chắn là mua nhẫn rồi! Hóng màn cầu hôn!]

Thực ra, tôi vốn chỉ là một blogger nhỏ, nhưng nhờ Thẩm Thời Thần mà có một lượng fan couple khổng lồ trên toàn mạng. Ai cũng thích câu chuyện của chúng tôi, vì tình yêu của Thẩm Thời Thần rất đáng để khoe khoang.

Nhưng tôi biết lý do sâu xa hơn.

Bởi vì tôi là một người khuyết tật, phần chân trái từ đầu gối trở xuống đã bị cắt cụt, phải dựa vào chân giả để sinh hoạt.

Tôi không có gia thế hiển hách, ngoại hình cũng chỉ có thể coi là thanh tú.

Tình yêu của Thẩm Thời Thần dành cho tôi, vì thế mà càng trở nên quý giá.

Lần đầu tiên vẽ lên chân giả của tôi, hắn quỳ một chân trên đất, bàn tay dính đầy màu vẽ nhưng chẳng hề chê bẩn. Một cậu ấm lười nhác, kiêu ngạo như vậy, lại thản nhiên hôn lên chiếc chân giả của tôi.

Lúc đó, tôi cúi đầu nhìn hắn, đùa: "Giống như cầu hôn ấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn ngừng một chút, ngước mắt lên nói: "Trần Mạn Sinh, anh yêu em. Nhưng anh sẽ không cầu hôn, cũng sẽ không kết hôn."

Thẩm Thời Thần điểm nào cũng tốt.

Hắn yêu tôi.

Nhưng không kết hôn. Đó là khuyết điểm duy nhất của hắn.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Tôi có thể hiểu cho hắn.

Nhưng đối mặt với những kỳ vọng và lời chúc phúc của cư dân mạng, tôi vẫn cảm thấy có chút áy náy. Cuối cùng, tôi quyết định đăng một bài viết, nói rõ chuyện Thẩm Thời Thần theo chủ nghĩa không kết hôn.

Ai cũng có những nguyên tắc và lựa chọn cho riêng mình.

Điều đó hoàn toàn bình thường.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng điện thoại tôi vẫn không ngừng rung lên.

Tôi tưởng là vì bài đăng vừa rồi gây ra tranh cãi, định bụng vào trả lời từng người về quan điểm của Thẩm Thời Thần.

Nhưng khi mở máy ra…

Gần như tất cả tin nhắn đều đến từ những người khác nhau, nhưng lại cùng gửi một đường link video.

Tôi không ngờ cú sốc lại đến nhanh như vậy.

Như thể có ai đó tát thẳng vào mặt tôi.

Đó là một video cầu hôn được quay từ góc nhìn của bạn bè, chất lượng hơi mờ, có lẽ là từ nhiều năm trước.

Cảnh quay ở một độ cao chót vót trên đỉnh Everest, tấm bia đá rõ ràng ghi độ cao 4500 mét, tuyết bay đầy trời.

Thẩm Thời Thần quỳ một chân trên mặt tuyết, khuôn mặt cô gái trước mặt hắn đỏ bừng vì lạnh, nhưng nụ cười vô cùng rạng rỡ. Bạn bè xung quanh không ngừng reo hò cổ vũ.

Bàn tay cầm nhẫn của hắn run nhẹ, gọi tên cô gái ấy hết lần này đến lần khác: "Gả cho anh nhé? Thành Mạn Mạn, ngoài em ra, anh sẽ không cưới ai khác."

Thành Mạn Mạn, gả cho anh nhé?

Tôi cũng đã vô số lần tưởng tượng, Thẩm Thời Thần cầu hôn sẽ như thế nào.

Theo tính cách phô trương của hắn, thế nào cũng phải xa hoa, tổ chức một màn cầu hôn thế kỷ.

Nhưng không phải.

Hắn chỉ đưa cô gái mình yêu thương nhất đến đỉnh núi cao ngất, dưới sự chứng kiến của bạn bè thân thiết, người qua đường và tuyết bay mà cầu hôn.

Điện thoại không ngừng phát lại video. Lượt thích tăng vọt theo từng giây.

Cả người tôi như rơi vào hầm băng.

Có lẽ, ngay khoảnh khắc đó, tôi mới thực sự hiểu rõ…

Thẩm Thời Thần không phải không muốn kết hôn.

Hắn chỉ không muốn kết hôn với tôi.

Hắn vẫn luôn lừa dối tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cỏ Dại Sinh Xuân

Số ký tự: 0