Cỏ Dại Sinh Xuân

Chương 2

Triều Lộ Hà Khô

2025-03-23 21:00:58

Thẩm Thời Thần ở dưới lầu, tôi men theo cầu thang đi xuống, mới phát hiện ra bữa tiệc đã dừng từ lâu.

Tôi đứng ở khúc ngoặt cầu thang, vừa vặn nhìn thấy bầu không khí căng thẳng trong đại sảnh. Rượu sâm banh đổ lênh láng khắp sàn, cảnh tượng hết sức hỗn loạn.

Thẩm Thời Thần dựa lưng vào ghế sô pha, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, giọng nói trầm thấp, khuôn mặt không còn chút ý cười nào: "Là ai trong số các cậu đã đăng video lên mạng?"

Hắn đột nhiên nổi giận, ném mạnh điện thoại vào tường, trong nháy mắt vỡ tan tành.

Thẩm Thời Thần quay đầu lại, gằn từng chữ một: "Tôi đã nói bao nhiêu lần, đừng động đến những thứ liên quan đến Mạn Mạn?"

Thành Mạn Mạn, ba chữ này, mới là vết sẹo cháy bỏng trong lòng hắn.

Người khác động vào một chút cũng không được.

Cả căn phòng rơi vào im lặng, không một ai dám lên tiếng.

Chỉ có tiếng bước chân tôi vang vọng khi bước xuống lầu.

Thẩm Thời Thần quay lưng về phía tôi, không ngoảnh đầu lại. Nhưng trong khoảnh khắc, lưng hắn cứng đờ.

Tôi chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Thời Thần, đặt điện thoại vào lòng bàn tay đang khẽ run rẩy của hắn.

Ánh mắt tôi vô tình lướt qua hình xăm trên ngón áp út của hắn.

Âm thanh trong video đủ lớn để tất cả mọi người nghe rõ.

Đó là lời mà Thẩm Thời Thần đã nói năm hai mươi tuổi:

"Thành Mạn Mạn, ngoài em ra, anh sẽ không cưới ai khác."

Tôi cúi đầu nhìn Thẩm Thời Thần.

Hắn cụp mắt xuống, quai hàm banh chặt, nhưng không thể thốt lên dù chỉ một lời.

Tôi khẽ nói: "Thì ra, cái gọi là 'chủ nghĩa không kết hôn' của anh là có ý này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Không phải Thành Mạn Mạn, thì không kết hôn."

Thẩm Thời Thần là người giữ lời hứa, tôi luôn biết điều đó.

Toàn thân tôi run rẩy: "Nếu anh chưa bao giờ quên cô ấy… tại sao còn yêu tôi?"

Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng cười khẩy đầy chói tai.

Tôi nhận ra người đó - Mạnh Văn Thanh, một trong những người bạn thân nhất của Thẩm Thời Thần.

Đám bạn của Thẩm Thời Thần, ít nhiều gì cũng sẽ cười hì hì gọi tôi một tiếng chị dâu.

Chỉ có Mạnh Văn Thanh luôn tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí còn có chút bài xích tôi.

"Tại sao lại yêu cô?" Anh ta nhại lại câu hỏi của tôi với giọng điệu giễu cợt.

"Nếu không phải vì cô cũng bị thương ở chân trái giống Mạn Mạn, cô nghĩ Thẩm Thời Thần sẽ để mắt đến cô sao? Sẽ để cô đứng ở đây sao? Gọi cô là chị dâu, cô xứng sao”

Lời anh ta còn chưa nói xong, đã bị bị Thẩm Thời Thần túm cổ áo, đ.ấ.m thẳng một cú vào hàm dưới.

Gần như đổ máu.

Nhưng Mạnh Văn Thanh không đánh trả, chỉ nói một câu, giọng điệu bình thản nhưng sắc bén:

"Thẩm Thời Thần, nếu Mạn Mạn biết cậu đem tình cảm dành cho cô ấy, tuỳ tiện gửi gắm vào một đứa con gái tàn tật, cô ấy sẽ đau lòng lắm đấy."

Động tác của Thẩm Thời Thần lập tức khựng lại.

Mọi người xung quanh lúc này mới phản ứng, vội vàng lao tới can ngăn.

Giữa khung cảnh hỗn độn ấy, Thẩm Thời Thần ngẩng đầu nhìn tôi.

Cổ họng tôi như bị ai đó bóp nghẹt.

Cảm giác nhục nhã ập đến, trong nháy mắt nhấn chìm tôi.

Hoàn toàn không thể nói nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cỏ Dại Sinh Xuân

Số ký tự: 0