Cỏ Dại Sinh Xuân

Chương 4

Triều Lộ Hà Khô

2025-03-23 21:00:58

Mặc dù Thẩm Thời Thần đã ra tay gỡ bỏ video cầu hôn trên núi tuyết, nhưng cái tên Thành Mạn Mạn đã lọt vào tầm mắt của mọi người.

Biết cô ấy là ai thực ra không khó.

Vì cô ấy vốn là một vận động viên trượt băng nghệ thuật nổi tiếng. Đã từng vụt sáng trong làng thể thao quốc gia, được ca ngợi là vận động viên có khả năng cao nhất giành huy chương vàng Olympic.

Ngay cả tôi cũng đã từng xem các trận đấu của cô ấy.

Khác với tôi - người mất chân trái do động đất từ nhỏ - cô ấy khoẻ mạnh và tràn đầy sức sống.

Đến bây giờ, trên Bilibili vẫn còn vô số video cắt ghép các màn trình diễn của cô ấy. Hình ảnh cô ấy trên băng tựa như ngọn lửa rực cháy.

Video phỏng vấn từ những năm trước của cô ấy đã leo lên top 1 tìm kiếm. Cả con người cô ấy giống như hiện thân của "ánh trăng sáng" trong lòng nhiều người.

Trong video, cô ấy vừa kết thúc buổi tập, trán lấm tấm mồ hôi nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ: "Tất nhiên là phải cố gắng rồi, tôi còn phải giành huy chương vàng mà."

"Không vất vả đâu, tôi đang nỗ lực vì ước mơ của mình và sự kỳ vọng của mọi người mà. Hơn nữa, bạn trai tôi nói rồi, đợi tôi giành được giải thưởng, anh ấy sẽ cầu hôn tôi, cầu hôn vào lúc tôi hạnh phúc nhất. Các bạn không biết đâu, anh ấy khó theo đuổi lắm, có được lời hứa của anh ấy không dễ dàng gì đâu."

"Năm năm sau, nếu không có gì bất ngờ, tôi sẽ kết hôn với anh ấy. Nghĩ xa hơn một chút, tôi cũng sẽ là nhà vô địch Olympic! Thẩm Thời Thần, hoan nghênh trở thành người đàn ông của nữ hoàng trượt băng."

Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Một tuần sau, cô ấy gặp tai nạn xe hơi. Cô ấy không chịu cắt bỏ chân, cứ chần chừ cho đến khi cơ bắp hoại tử, cuối cùng buộc phải cắt bỏ.

Sau đó, cô ấy tự sát.

Thực ra, nếu tôi để ý hơn một chút, tôi đã có thể phát hiện ra.

Mỗi năm, Thẩm Thời Thần sẽ biến mất vào một ngày cố định, bởi vì hắn phải đi thăm mộ một người.

Thẩm Thời Thần luôn quan tâm đến vấn đề tâm lý của tôi, cho dù tôi luôn lạc quan, bởi vì người hắn từng yêu đã qua đời vì trầm cảm.

Thẩm Thời Thần và bạn bè của hắn, luôn tránh nhắc đến một người trong ký ức.

Tôi tắt điện thoại, một mình leo lên núi Nguyệt Nữ ở ngoại thành. Khi đó tôi đang l.à.m t.ì.n.h nguyện ở đây, nhưng bị kẹt lại vì bão tuyết. Tuyết lớn phủ kín núi, tín hiệu mất kết nối.

Thẩm Thời Thần cứ thế dẫn theo đội cứu hộ xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi từng nghĩ mình đã quen với việc cô độc, nhưng không ngờ vẫn bị lay động.

Trước khi rời đi, tôi nói với Thẩm Thời Thần rằng cây Nguyệt Nữ trên núi này rất linh nghiệm, những điều ước treo lên có thể sẽ được thần linh nghe thấy. Hắn khẽ cong môi cười. Hắn không tin thần, nhưng vẫn cùng tôi viết điều ước và treo lên cây.

Lúc đó, tôi nhìn hàng mi rủ xuống của hắn, hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy.

Tôi đỏ mặt, lén viết: "Ước gì có thể gặp Thẩm Thời Thần sớm hơn năm năm."

Như vậy, tôi sẽ không phải một mình đi qua những năm tháng tối tăm và vô vọng.

Tôi không hỏi hắn đã viết gì.

Nhưng bây giờ khi leo lên núi Nguyệt Nữ, tôi đã hiểu ra.

Trên nhánh cây quen thuộc, thẻ nguyện ước của tôi và Thẩm Thời Thần treo cạnh nhau, chiếc đuôi dài lắc lư, bị gió thổi khẽ chạm vào nhau.

Tôi nhìn thấy hắn đã viết:

"Bé ngoan, năm năm trước anh nên nói với em rồi. Không giành được huy chương vàng không sao cả, không thể trượt băng cũng không sao hết. Em còn sống mới là điều quan trọng nhất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nét chữ rất đậm, gần như thấm sâu vào gỗ.

Đau đớn đến xé lòng, nhưng lại lặng lẽ không một tiếng động.

Tôi chợt cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và hối hận của hắn trong một khoảnh khắc.

Nếu lúc đó, tôi quay lại nhìn tấm thẻ điều ước của hắn, tôi sẽ biết rằng tất cả chỉ là một trò bịp bợm.

Nhưng tôi đã không làm vậy.

Tôi đã không liếc mắt dù chỉ một lần.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Khi xuống núi, tôi bật điện thoại lên.

Tin nhắn lập tức đổ dồn về.

Màn hình nhảy lên số cuộc gọi nhỡ của Thẩm Thời Thần. Trong khoảng thời gian tôi tắt máy, số cuộc gọi nhỡ từ hắn đã nhiều đến mức khó tin.

Lần này, tôi nhấc máy.

Bên kia có lẽ vốn không quá kỳ vọng có thể kết nối được, giọng Thẩm Thời Thần hơi khàn: "A lô, Trần Mạn Sinh."

Giọng điệu cứng nhắc.

Không gì mỉa mai hơn nữa - mọi thứ tôi có đều là giả dối.

Tiếng gió trên núi truyền đến bên kia, khiến giọng hắn lập tức trở nên căng thẳng: "Em đang ở trên núi?"

Trong âm thanh nền, tôi nghe thấy tiếng hắn bật dậy ngay lập tức: "Em đang ở ngọn núi nào? Anh đến tìm em ngay. Bé ngoan, em đừng đi đâu hết. Anh sẽ đến ngay!"

Dáng vẻ hoảng loạn này rất hiếm thấy ở Thẩm Thời Thần.

Hắn là kiểu người dù trong giây phút cuối cùng trước khi xe đua lao xuống vực cũng không hề cảm thấy sợ hãi.

Nhưng tôi không cảm nhận được chút ấm áp nào.

Thẩm Thời Thần chưa bao giờ gọi tôi là bé ngoan.

Đó là cách hắn gọi Thành Mạn Mạn. Tôi vừa mới nhìn thấy, ngay trên tấm thẻ nguyện ước kia.

Tôi bình tĩnh nhắc nhở hắn: "Thẩm Thời Thần, tôi không phải Thành Mạn Mạn. Tôi sẽ không tự sát."

Không biết câu nào đã khiến hắn sững lại, đột nhiên im bặt.

Tôi siết chặt điện thoại, chỉ nghe thấy hai chữ.

Hắn nói: "Xin lỗi."

Thẩm Thời Thần đã từng nói với tôi rất nhiều lời ngọt ngào.

Nhưng tôi đoán, chỉ có câu này là thật.

Gió trên sườn núi thổi tung mái tóc tôi, tôi gần như không đứng thẳng nổi, cảm thấy buồn nôn đến mức muốn nôn khan.

Tôi nói: "Thẩm Thời Thần, chúng ta chia tay đi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cỏ Dại Sinh Xuân

Số ký tự: 0