Cô Ấy Là Đấng Toàn Năng

Chương 5

Nhị Thập Tứ Độ Đích Tinh

2025-03-09 08:45:40

"Quân Trác."

Quả nhiên, vừa nghe thấy giọng của Giản Oánh, Thẩm Quân Trác liền lập tức đẩy tôi ra, anh ta đạm thanh* nói: "Tự mình đi dạo đi, đừng làm ra chuyện gì khiến tôi mất mặt."

(*theo như cách mình hiểu thì là thanh cao, đạm bạc, kiểu lạnh nhạt mà vẻ cao sang ý 😊))

Đàn ông, vẫn là anh "bắt cá hai tay" còn mất mặt hơn đấy.

Tôi bĩu môi một tiếng, xoay người đi về phía khu buffet, lấy đầy một đống đồ ăn, tìm một góc tối ngồi xuống.

Anh tưởng tôi là ngại ngùng hả? Không, vì tôi là một "mukbang" rất kính nghiệp!

Tôi cười híp mắt nhặt một con tôm đã bóc vỏ, vừa chấm gia vị vừa giới thiệu với ống kính.

Đang ăn đến hứng thú thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói sâu kín: "Cô Bạch."

Tôi bị giật mình sặc, cả người không ngừng ho khan. Bùi Kim An cũng giật mình hoảng sợ, vội vàng rót một cốc nước đưa cho tôi.

Tôi uống nước xong, cảm thấy mình đỡ hơn một chút, thế là vừa ho vừa giận dữ nói:

"Một ngày... khụ khụ... làm thầy, cả đời... khụ khụ... làm cha, cậu đối xử với... khụ khụ... cha cậu như vậy sao?”

"... "

Bùi Kim An đứa trẻ này cũng thật thà, cậu ta vẻ mặt xấu hổ nói:

"Xin lỗi, cô, em sai rồi."

Tôi còn muốn nói gì đó, đèn trong hội trường lại đột nhiên tắt hết.

Có người từ phía sau bịt miệng tôi.

Một giây trước khi hôn mê, trong đầu tôi chỉ còn một ý nghĩ: "Móa nó, miếng thịt tôm to lại mềm kia còn chưa ăn nữa mà, phen này lỗ rồi!"

10.

Tỉnh lại lần nữa, cả người tôi đều mơ màng, muốn đi lấy cốc nước, lại phát hiện hai tay hai chân mình đều bị trói chặt, không động đậy được.

Tôi lập tức tỉnh táo, mở to mắt.

Không mở thì không biết, vừa mở thì giật cả mình, tôi lại đang ở trong một nhà máy bỏ hoang, trước mặt còn có mấy người đàn ông trông như hung thần ác sát.

"Đại ca, cả ba đứa đều tỉnh rồi."

Thằng đàn em báo cáo sự thật với gã đầu trọc:

"Ba đứa?" Quả nhiên, tôi vừa quay đầu, liền nhìn thấy Giản Oánh và Bùi Kim An cũng bị trói chặt bên cạnh.

"Ha ha, thật thú vị." Gã đầu trọc cười khẩy, vỗ tay nói: "Thẩm Quân Trác, hẳn là mày cũng không nghĩ đến có ngày cả hai cô bồ nhí của mày đều rơi vào tay tao đi!"

Nghe vậy, tôi vẻ mặt nghi hoặc nhìn xung quanh một vòng, rồi vô cùng lễ phép hỏi:

"Xin lỗi, Thẩm Quân Trác trong miệng các người đâu?"

Gã đầu trọc dường như không ngờ tôi lại đột nhiên mở miệng, sững sờ một lát, rồi cười càng khoái trá:

"Ha ha ha, Thẩm Quân Trác à, Thẩm Quân Trác anh ta hại nhà tạo tan cửa nát nhà... trên tay anh ta nợ tạo nhiều mạng người như vậy, giờ là lúc để các người trả nợ rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ồ, hóa ra là kẻ thù của Thẩm Quân Trác à.

Gã đầu trọc ba câu không rời Thẩm Quân Trác, người không biết còn tưởng là người trong giới "deep web" của anh ta đấy!

"Vị đại ca này, anh chắc canh ta là Thẩm Quân Trác hại nhà anh tan cửa nát nhà, chứ không phải người khác hả?"

Gã đầu trọc lập tức nóng nảy, anh ta gầm lên với tôi: "Hành vi vô sỉ của anh ta, cả đời này tao sẽ không quên!"

"Vậy sao anh không trực tiếp bắt cóc Thẩm Quân Trác? Mà lại bắt cóc ba chúng tôi. Vốn tưởng đầu óc anh không tốt lắm, giờ nhìn vậy cũng thấy bình thường mà."

Gã đầu trọc bị tôi chọc tức đến mặt mày méo mó, anh ta sải bước đi về phía tôi, rồi hung hăng túm lấy tóc tôi, muốn cho tôi chút giáo huấn.

Nhưng, trong 51 giây cãi nhau với gã đầu trọc, tôi đã sớm dựa vào kỹ năng điêu luyện của mình cởi trói cho cả tay và chân rồi.

Thế là, tôi hai tay chống đất, nhảy lên, vững vàng đáp xuống mặt đất.

Trong tay gã đầu trọc, chỉ còn lại một bộ tóc giả bóng nhẫy.

Thật ra, tôi còn là một coser, để cos các loại nhân vật tốt hơn, tôi dạo trước đã cạo trọc đầu rồi.

Để không quá thu hút sự chú ý, tôi vẫn thực hiện trách nhiệm của một kẻ thế thân, mỗi ngày đều đội bộ tóc giả đen dài thẳng mà Thẩm Quân Trác thích nhất.

Mà giờ, tôi cởi chiếc áo khoác vướng víu, lộ ra lớp cơ bắp săn chắc và hình xăm hoa trên cánh tay dưới chiếc váy lễ phục, hưng phấn nhìn gã cơ bắp nói:

Vũ Khúc Đoạn Trường

"Hăn anh không tưởng tượng được đâu nhỉ, tôi cũng từng là một tên bắt cóc đấy, ha ha ha!"

Thấy cơ bắp của tôi, mắt Giản Oánh lập tức sáng lên, cô ta chu môi làm nũng nói: "Bạch tiểu thư, cổ tay chị bị đám đàn ông thối tha này trói đau hết rồi, em giúp chị đánh bọn họ một trận đi, chị cho em chữ ký tay của chị!"

Mà Bùi Kim An rất có ý thức pháp luật, cậu ta nhìn tôi muốn nói lại thôi: "Cô Bạch, nhẹ tay thôi, đừng đánh người ta c.h.ế.t luôn đấy, chừa lại một hơi là được."

Nghe vậy, gã đầu trọc xách bộ tóc giả, vẻ mặt kinh hoàng nhìn tôi, anh ta lẩm bẩm: "Đây... đây đều là cái loại người gì vậy!"

11.

Thuần thục thắt nút sợi dây cuối cùng, tôi nhìn đám bắt cóc bị trói thành một đống trên mặt đất, hiền lành nói:

"Nói đi, kế hoạch ban đầu của các người là gì?"

Vai trò của kẻ bắt cóc và con tin lập tức đảo ngược, mặt gã đầu trọc bầm tím một mảng, anh ta thành thật nói:

"Chúng tôi vốn dĩ muốn gọi video cho Thẩm Quân Trác, tống tiền anh ta một trận, rồi g.i.ế.c hai người các cô để anh ta hối hận cả đời."

Nhớ lại cốt truyện gốc, tôi mơ hồ nhớ hình như có đoạn này, đám bắt cóc để Thẩm Quân Trác chọn một trong hai người, rồi anh ta không chút do dự chọn Giản Oánh...

"Vậy còn cậu ta... bắt cóc cậu ta làm gì?" Tôi chỉ vào Bùi Kim An, vô cùng tò mò.

"Lúc chúng tôi muốn bắt cóc cô thì bị cậu ta phát hiện, nên mua hai tặng một mang về luôn."

Bùi Kim An sờ mũi, có chút ngại ngùng: "Cô Bạch, em không biết đánh nhau..."

"Ngoan." Tôi xoa đầu cậu ta, cười nói, "Không biết đánh nhau thì từ hôm nay bắt đầu học, một hàng đàn ông trước mặt chính là bao cát miễn phí của cậu."

"Cô Bạch tốt với em quá." Bùi Kim An vẻ mặt sùng bái nhìn tôi.

Giản Oánh cũng giơ tay lên, không cam lòng yếu thế nói: "Chị cũng muốn, chị cũng muốn!"

"Không vấn đề gì." Tôi vô cùng hào phóng trả lời, dù sao tôi cũng không quên ý định ban đầu của đám đàn ông này là muốn g.i.ế.c chúng tôi.

Tôi đội chiếc mũ trùm đầu màu đen cướp được từ đám bắt cóc, chỉ lộ ra mắt: "Tiếp theo còn phải phiền Giản tiểu thư phối hợp một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ấy Là Đấng Toàn Năng

Số ký tự: 0