Cô Ấy Là Đấng Toàn Năng

Chương 6

Nhị Thập Tứ Độ Đích Tinh

2025-03-09 08:45:40

Tôi bảo gã đầu trọc mở cuộc gọi video với Thẩm Quân Trác, đối phương bắt máy ngay, tôi hướng ống kính về phía Giản Oánh "hôn mê" trên mặt đất, giọng nói thô lỗ:

"Thẩm Quân Trác, các cô bồ nhí của mày đều rơi vào tay tao rồi, muốn cứu họ thì chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng..."

Tôi còn chưa nói xong, Thẩm Quân Trác đã cắt lời tôi, anh ta hai mắt đỏ ngầu, gào lên:

"Tôi chọn Giản Oánh, đừng làm hại cô ấy! Để Bạch Thi Kiều lại, cô ta tùy các người xử lý!"

Tôi hiểu! Tôi đều hiểu! Tôi là lựa chọn E! Tôi là plan B! Là sợi tóc chẻ ngọn! Là... sau quên rồi.

Thật ra tôi cảm thấy Thẩm Quân Trác đôi khi cũng lợi hại lắm, mỗi câu đều có thể khớp với cốt truyện não tàn trong truyện gốc.

Tôi lộ ra nụ cười âm hiểm, nói: "Hai người này đã bị trói rồi, Thẩm Quân Trác, anh muốn cứu Giản Oánh, phải trả thêm tiền chuộc cho Bạch Thi Kiều!"

"Tại sao?" Thẩm Quân Trác truy hỏi, nhất định phải để tôi đưa ra một câu trả lời.

Tôi dõng dạc trả lời anh ta:

"Vì hôm nay là thứ năm điên cuồng, mua một tặng một!"

"Anh muốn bao nhiêu?" Thẩm Quân Trác trầm giọng nói.

"10% cổ phần công ty anh."

"Không thể nào." Anh ta từ chối ngay.

Lúc này, giọng nói yếu ớt của Giản Oánh truyền đến từ mặt đất: "Quân Trác..."

Thẩm Quân Trác lập tức đổi giọng nói: "Chỉ cần có thể đưa cô ấy về an toàn, chút cổ phần nhỏ nhoi này có đáng là gì?"

Tôi liếc mắt, Thẩm Quân Trác đối với Giản Oánh tình thâm như vậy, không chỉ vì cô ấy là ánh trăng sáng, mà còn vì Giản Oánh cũng giàu có như anh ta, rất có ích cho sự phát triển công ty của anh ta.

Đàn ông à, thực tế lắm.

Khi Thẩm Quân Trác chuyển một nghìn vạn vào tài khoản ngân hàng vô danh của tôi, tôi nhanh chóng cúp video, rồi lại nhanh chóng cởi trói cho đám bắt cóc kia.

Đám bắt cóc lộ vẻ mừng như điên, còn chưa đợi chúng phản công, tôi nháy mắt với Giản Oánh và Bùi Kim An, ba người đồng loạt ngã xuống đất.

Giây tiếp theo, tiếng còi cảnh sát vang lên, cảnh sát phá cửa xông vào, tóm gọn đám bắt cóc.

Gã đầu trọc hoảng hốt, chỉ vào tôi nói: "Đồng chí cảnh sát, các anh bắt nhầm người rồi, người kia mới là kẻ bắt cóc thật sự!"

Cảnh sát còng tay anh ta, hừ lạnh nói: "Mấy lời này tôi nghe không biết bao nhiêu lần rồi, về đồn từ từ nói đi."

Vừa nãy gọi video một trận, Thẩm Quân Trác chắc đã tìm người định vị ra vị trí của tôi, thế là tôi tiên hạ thủ vi cường, gọi 110 trước.

Dù sao tôi còn một thân phận khác: công dân nhiệt tình Bạch nữ sĩ, trừ ác dương thiện nghĩa bất dung từ!

12.

Chân trước tôi vừa được đưa đến giường bệnh viện, chân sau tôi đã tỉnh.

Bệnh viện quen thuộc này... tôi mấy hôm trước chẳng phải đã ứng tuyển làm trợ lý phẫu thuật ở đây sao, bệnh viện còn bảo tôi ngày mai đi làm nữa chứ.

Không ngờ tôi vừa mở cửa phòng bệnh, một bác sĩ đi ngang qua đã vội vàng đưa bộ đồ y tá cho tôi: "Tôi có ấn tượng, cô là người phỏng vấn thành công hôm đó đúng không? Vừa hay có một ca phẫu thuật nhỏ cần cô hỗ trợ."

Tôi ngơ ngác thay đồ y tá, đi theo anh ta vào phòng phẫu thuật.

"Bác sĩ, tôi ra lệnh cho anh phải chữa khỏi cho người phụ nữ này!"

Cứu mạng, sao lại là Thẩm Quân Trác? Nếu tôi không nhìn lầm thì, người phụ nữ trên bàn phẫu thuật kia là Giản Oánh nhỉ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi thà nhìn lầm!

Bác sĩ chủ trị lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt cung kính:

Vũ Khúc Đoạn Trường

"Thẩm thiếu gia, Giản tiểu thư cô ấy kiểm tra ra không có vấn đề gì..."

"Không thể nào, cô ấy đã một tiếng không nói chuyện với tôi rồi! Cô ấy hôn mê rồi các người biết không?"

Thẩm Quân Trác hai tay ôm đầu, như một con thú bị nhốt, gào thét trong phòng.

Thật khó mà đánh giá.

Vì Giản Oánh nói với tôi hôm qua cô ấy thức đêm đánh mạt chược ở phòng đánh bài, tôi nghi ngờ cô ấy giờ chắc đang ngủ say rồi.

Bác sĩ chủ trị bề ngoài tập hợp chúng tôi lại thảo luận, thực tế thì đang âm thầm than vãn: "Đây còn là tổng giám đốc công ty nữa chứ, sao cứ như thằng điên..."

Bác sĩ chủ trị nói đến cuối, chữ "thằng điên" không cẩn thận nói hơi lớn tiếng, Thẩm Quân Trác không biết thế nào lại bắt được chữ này, cảm xúc anh ta lập tức kích động lên, toàn thân run rẩy:

"Thận, nhất định là thận của Oánh Oánh có vấn đề!"

Thẩm Quân Trác lập tức túm lấy cà vạt của người trợ lý bên cạnh, khàn cả giọng nói: "Gọi Bạch Thi Kiều đến đây cho tôi, tôi muốn bảo cô ta thay thận cho Oánh Oánh!"

Nghe vậy, tôi rùng mình, đầu óc đầy dấu chấm hỏi.

Trợ lý vì để sống sót, lập tức gọi vào số điện thoại của tôi.

Thế là, cùng với tiếng chuông điện thoại du dương, điện thoại trong túi quần tôi vang lên:

"Vận may đến, vận may của chúng ta đến~"

13

Cả phòng phẫu thuật đều im lặng.

Tôi ngượng ngùng cười, vẫy tay với Thẩm Quân Trác:

"Haha, Quân Trác, lâu rồi không gặp nha."

Thẩm Quân Trác lập tức bình tĩnh lại, anh ta chất vấn tôi: "Bạch Thi Kiều, sao cô lại ở đây?"

Rồi anh ta lại tự hỏi tự trả lời: "Hừ, loại phụ nữ độc ác như cô, cố ý trà trộn vào bệnh viện để hãm hại Oánh Oánh đúng không? Không ngờ cô để có được tôi, lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy!"

Không ngờ Thẩm Quân Trác ngay cả lý do cũng tìm sẵn cho tôi rồi.

Anh ta thật là, tôi khóc c.h.ế.t mất!

Thẩm Quân Trác lại thay bằng vẻ mặt lạnh lùng, anh ta dùng giọng điệu ra lệnh nói với tôi: "Bạch Thi Kiều, thận của cô có thể hiến cho Giản Oánh, đó là vinh hạnh của cô."

Tôi nhắm mắt lại, giật lấy ống thuốc an thần trong tay bác sĩ chủ trị.

Ống thuốc an thần này, vốn dĩ là anh ta sợ Giản Oánh xảy ra chuyện, cố ý để lại. Mà giờ, tôi mặt mày dữ tợn nhào về phía Thẩm Quân Trác, tiêm vào người anh ta!

Cuối cùng, Thẩm Quân Trác ngã xuống.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.

Tôi rút ống thuốc an thần ra, hướng về mọi người mỉm cười:

"Sorry, tôi là một người phụ nữ có thể phát điên!"

Mọi người nhao nhao giơ ngón tay cái với tôi, tôi mừng đến phát khóc, quả nhiên thế giới này, vẫn là người bình thường chiếm đa số mà!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ấy Là Đấng Toàn Năng

Số ký tự: 0