Cô Ấy Là Đấng Toàn Năng

Chương 4

Nhị Thập Tứ Độ Đích Tinh

2025-03-09 08:45:40

Không đợi tôi nghĩ kỹ, Bùi Ngôn Duệ đã lẩm bẩm một câu: "Sao không giống với ấn tượng của tôi nhỉ?"

Nghe thấy câu này, tôi lập tức nhớ lại động tác thần thái của Thẩm Đình Nguyệt, ngồi xuống, che miệng cười duyên:

"Hì hì, gọi món chưa ạ?"

Bùi Ngôn Duệ gật đầu, nhân viên phục vụ bên cạnh cũng rất chuyên nghiệp, lập tức mang thức ăn lên.

Tôi tháo khẩu trang, bắt đầu dùng bữa, người đàn ông trước mặt bỗng ngập ngừng mở miệng:

"Thẩm tiểu thư, cô... không tháo kính râm và mũ xuống sao?"

Tôi bề ngoài tao nhã cười cười, nói với anh ta: "Một chút sở thích nhỏ nhặt cá nhân thôi, tin là Bùi tiên sinh sẽ không để ý đâu nhỉ."

Trong lòng lại lẩm bẩm: [Tháo kính râm và mũ xuống, chẳng phải tôi tương đương với "nude" rồi sao?]

Bùi Ngôn Duệ tỏ vẻ thấu hiểu gật đầu.

Một bữa cơm xuống, hai chúng tôi không nói được mấy câu, là vì tôi giữ hình tượng, còn anh ta tôi không biết là vì cái gì.

"Kết bạn WeChat nhé?" Khi bữa cơm này kết thúc, Bùi Ngôn Duệ tùy ý nói.

Tôi không cần suy nghĩ móc ra mã QR cá nhân, rồi đột nhiên cảm thấy không đúng, mẹ ơi, quên chuyển tài khoản rồi, đây là WeChat doanh nghiệp của tôi!

Động tác quét mã QR của Bùi Ngôn Duệ cũng dừng lại, anh ta ngưng đọng một lát, khẳng định nhìn tôi nói:

"Cô Bạch?"

"?"

"Tôi là Bùi Kim An."

Bùi Kim An? Chẳng phải là học sinh tôi dạy kèm online dạo trước sao, thảo nào tôi nói giọng nghe hơi quen quen.

Làm thêm nhiều quá, tùy tiện kéo một người đi xem mắt cũng đều là người quen!

Tôi tháo kính râm và mũ xuống, kinh ngạc nhìn anh ta:

"Anh và Bùi Ngôn Duệ có quan hệ gì?"

Bùi Kim An chớp chớp mắt, rõ ràng có chút tủi thân: "Đi xem mắt thay anh trai."

Ghê thật, hàng giả gặp phải hàng nhái rồi đây này! Xem ra hai bên đi xem mắt đều khá qua loa...

Tôi sờ sờ mũi, huơ huơ ngón tay về phía anh ta: "Ngoan, vậy hai chúng ta coi như huề nha, anh đừng nói với anh trai anh, tôi cũng không nói với chị Đình Nguyệt."

"Dạ, cô Bạch." Bùi Kim An ngoan ngoãn đáp ứng.

8.

Vũ Khúc Đoạn Trường

Tôi mặc bộ vest chỉnh tề, đứng trước cửa biệt thự, buồn ngủ đến muốn ngáp.

Nửa tháng trước, tôi ứng tuyển vị trí quản gia cho biệt thự này. Vì căn biệt thự này vốn dĩ không có ai đến ở, nhàn hạ vô cùng.

Không ngờ ngay vừa nãy, tôi nhận được thông báo, con trai của chủ biệt thự muốn đến biệt thự này ở tạm một đêm.

Không qua bao lâu, một chiếc xe thể thao số lượng có hạn trên toàn thế giới chậm rãi lái đến trước cửa biệt thự, cửa xe mở ra, lộ ra một khuôn mặt tà mị như d.a.o gọt.

Thật trùng hợp, người này tôi quen rất rõ, chính là Thẩm Quân Trác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi hít sâu một hơi, may mắn mình đã kịp thời đeo khẩu trang, rồi giả vờ cung kính nói:

"Thẩm thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị xong cho ngài rồi ạ..."

Tôi còn chưa nói xong, một đôi tay trắng nõn như ngó sen đã vươn ra, ôm lấy cổ Thẩm Quân Trác, sau đó họ bắt đầu một nụ hôn Pháp vô cùng nồng nhiệt.

?

My eyes!

Tôi lập tức ngậm miệng, quay đầu nhìn phong cảnh bên cạnh.

Một phút trôi qua, mười phút trôi qua, thậm chí nửa tiếng trôi qua, hai người vẫn hôn nhau không còn ai xung quanh, chân tôi đứng tê rần.

Không phải, trong miệng hai người lắp một cái giác hút hả? Tôi và chú tài xế nhìn nhau, đều ngượng ngùng cười cười.

Đúng lúc tôi đã đếm đến một trăm nghìn con kiến, Thẩm Quân Trác cuối cùng cũng không nỡ buông người phụ nữ kia ra. Đúng lúc tôi thở phào nhẹ nhõm, muốn chỉ đường cho họ thì hai người lại không kìm lòng được ôm nhau, loạng choạng vừa hôn vừa đi về phía biệt thự.

Tôi chỉ có thể đi theo sau lưng họ, vẻ mặt tang thương.

Ánh đèn bên ngoài quá tối, tôi không nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia. Đến trong nhà, tôi lập tức nhận ra cô ta là ai.

Giản Oánh, nhãi con này hi sinh lớn thật đó!

Tôi thành thật đứng ở góc, nhìn gạch lát sàn nhà. Dư quang liếc thấy Thẩm Quân Trác ấn Giản Oánh xuống sofa, thấy tay anh ta sắp tiếp tục trượt xuống.

A cái này... đây là cảnh tôi không cần trả tiền cũng được xem sao?

Đúng lúc tôi cảm thán thế sự xuống dốc thì Giản Oánh, Giản Oánh cô ta dùng một đòn "chặt tay" đánh ngất Thẩm Quân Trác?

"Cô Bạch, qua đây đi." Giọng nói giễu cợt của Giản Oánh vang lên.

Cô ta ghét bỏ dùng khăn tay mang theo người lau lau miệng, rồi lấy ra một hộp thuốc ngủ từ trong túi, không hề dịu dàng cậy miệng Thẩm Quân Trác ra, đút vào.

Nhìn thấy cảnh này, tôi kinh ngạc ngây người, yếu ớt mở miệng:

"Chẳng lẽ tôi... tôi cũng là một mắt xích trong 'play' của hai người sao?"

Giản Oánh "ha ha" cười hai tiếng, cô ta không sao cả giang tay ra:

"Anh ta tham tài của tôi, tôi tham sắc của anh ta, quan hệ đôi bên cùng có lợi thôi."

Sau đó, Giản Oánh lại huơ huơ ngón tay về phía tôi: "Tiểu khả ái, chị ở đây có một mối làm ăn muốn bàn với em."

9.

"Bạch Thi Kiều, nhớ kỹ thân phận của cô, đừng vọng tưởng những thứ không thuộc về mình."

Thẩm Quân Trác miễn cưỡng khoác tay tôi, lạnh lùng nói.

Hì hì, dân làm công đắc tội gì anh hả?

Tôi liếc mắt, vừa vặn đối diện với Thẩm Quân Trác đang cúi đầu, anh ta sững sờ một lát, chất vấn: "Cô đang biểu cảm gì vậy?"

"Quân Trác, em buồn quá, mắt giật luôn rồi."

Tôi cố ý giả giọng, giọng điệu nũng nịu. Quả nhiên, Thẩm Quân Trác rất "ăn" chiêu này, anh ta hình như rất hài lòng với sức hút của mình, không hỏi nhiều nữa.

Mấy hôm trước, Thẩm Quân Trác và Giản Oánh cãi nhau. Để chọc tức cô ta, anh ta cố ý để tôi xuất hiện với tư cách bạn nữ của anh ta trong bữa tiệc hôm nay.

Dù sao, trong tiểu thuyết nguyên chủ và Giản Oánh lần lượt là hoa hồng đỏ và "ánh trăng sáng" của Thẩm Quân Trác. Anh ta thích nhan sắc của Giản Oánh, lại không thích cái tính tiểu thư của cô ta, vì thế thường xuyên coi cái tính cách ngoan dịu của nguyên chủ như đổi bữa. (Hiểu đơn giản là chán cơm thèm phở)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ấy Là Đấng Toàn Năng

Số ký tự: 0