Chồng Ngu Hiếu Trọng Sinh

Xin lỗi, chịu k...

Minh Nguyệt

2025-03-11 15:15:06

1

“Ninh Bán Hạ, cô dám lén ăn trước!”

Mẹ chồng hét lên một tiếng, lao tới giật mạnh con cá hoàng hoa lớn trong tay tôi.

Con cá này là quà của đối tác gửi cho chồng tôi, tổng cộng bốn con.

Con gái tôi năm tuổi đã muốn ăn vào bữa trưa, nhưng mẹ chồng kiên quyết nói phải đợi chồng tôi về ăn tối cùng.

Thế mà đã qua giờ cơm tối từ lâu, chồng vẫn chưa về, nhưng từ phòng em chồng lại bay ra một mùi hương thơm ngào ngạt.

Tôi bước vào bếp kiểm tra, quả nhiên, trong tủ lạnh chỉ còn lại hai con cá.

Những chuyện thế này đã xảy ra quá nhiều lần rồi.

Tôi lập tức lấy ra một con, chuẩn bị hấp cho con gái bé bỏng đang thèm thuồng chờ đợi.

Ai ngờ, bà mẹ chồng vốn quen tính ích kỷ, lập tức chỉ tay vào mặt tôi mà mắng:

“Cô với con bé đúng là lũ tham ăn trời sinh!”

Tôi nhìn thẳng vào bà ta, giọng lạnh lùng: “Đưa cho tôi.”

“Đừng hòng, con cá này phải để dành cho Lượng Tử!”

^^

Con gái tôi kéo nhẹ áo tôi, giọng nói nhỏ nhẹ đầy sợ hãi: “Mẹ ơi, con không ăn cá nữa, con không ăn nữa.”

“Một con bé con thì ăn gì mà ăn, đây là cá hoàng hoa hảo hạng đấy, nó có phúc phần mà hưởng sao?”

Mẹ chồng nói xong, còn lườm con bé một cái sắc bén.

Con gái tôi ứa nước mắt, sợ hãi trốn sau lưng tôi.

Ngọn lửa giận trong lòng tôi sôi trào.

Bấy lâu nay, vì giữ gìn sự yên ấm cho gia đình, tôi nhịn nhục và nhường nhịn.

Nhưng tôi không thể để con gái mình chịu uất ức mãi được.

Tôi vươn tay mở tủ lạnh, lấy ra con cá hoàng hoa cuối cùng.

Mẹ chồng lao tới như mũi tên, túm chặt lấy con cá trong tay tôi, giành giật không buông.

“Sasa! Sasa, mau ra giúp mẹ!”

Mẹ chồng gào lên gọi con gái bà ta.

Chỉ chốc lát sau, em chồng Sasa từ trong phòng lao ra.

Cô ta nắm lấy tay tôi, cố gắng bẻ từng ngón tay tôi ra.

“Biết điều thì mau buông tay đi! Nếu không, đợi anh tôi về, cô hối hận cũng không kịp đâu!”

Em chồng hằn học uy h.i.ế.p tôi.

Tôi nghiến răng giữ chặt con cá, không chịu buông tay. Tôi thực sự đã chịu đủ sự ích kỷ của hai mẹ con bà ta!

Cùng lắm thì ly hôn, người chồng ngu hiếu kia đã sớm làm tôi lạnh lòng từ lâu rồi.

“Con cá này, hôm nay tôi nhất định sẽ ăn!”

“Cô điên rồi sao?!”

“Đồ lười biếng ăn hại! Đợi Lượng Tử về, tôi bảo nó ly hôn với cô ngay!”

“Đúng thế! Để anh tôi đá cô ra khỏi nhà!”

Tai tôi vang lên tiếng khóc nức nở của con gái: “Bà nội, con không ăn cá nữa, bà đừng nói với ba, con xin bà…”

Nhìn vẻ mặt đắc ý như nắm chắc phần thắng của mẹ chồng và em chồng, tôi chỉ muốn giáng cho họ mấy cái bạt tai.

“Chát!”

Một tiếng tát giòn giã vang lên, gương mặt em chồng lập tức sưng đỏ.

Cô ta ôm mặt, sững sờ đến mức đờ đẫn.

Mẹ chồng cũng hoảng hốt nhìn tôi đầy tức giận.

Tôi cũng c.h.ế.t lặng.

Con cá hoàng hoa “bịch” một tiếng rơi xuống đất.

2

Triệu Lượng đứng bên cạnh tôi, khuôn mặt đầy giận dữ, cả người nồng nặc mùi rượu.

Bàn tay đang giơ lên của anh ta từ từ hạ xuống.

“Anh! Anh đánh em!” Em chồng gào khóc.

“Lượng Tử! Con uống say đến lú lẫn rồi sao? Sao lại đánh Sasa?” Mẹ chồng kinh ngạc quát lên.

Ý bà ta là, đáng lẽ người bị đánh phải là tôi.

“Chát!”

Lại một cái tát nữa giáng xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mặt bên kia của em chồng lập tức in thêm một dấu tay đỏ lòm.

“Đánh chính là đánh cô đấy! Cô đối xử với chị dâu như thế à?!” Triệu Lượng quát lên.

“Anh—đau quá! Mẹ ơi, mẹ phải đòi lại công bằng cho con!” Em chồng khóc lóc thảm thiết.

“Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt này, dù có uống say cũng không thể…”

Mẹ chồng còn chưa nói hết câu, chỉ nghe “bốp” một tiếng.

Triệu Lượng lại vung tay, giáng xuống đầu em gái thêm một cái bạt tai.

“Mẹ nói thêm một câu, con sẽ đánh thêm một bạt tai.”

Anh ta trừng mắt nhìn mẹ chồng.

Mẹ chồng há hốc miệng.

Tôi hoàn toàn c.h.ế.t lặng.

Hai năm qua, kể từ khi mẹ chồng và em chồng dọn đến ở cùng, đã xảy ra không biết bao nhiêu mâu thuẫn.

Mỗi lần như vậy, chồng tôi luôn đứng về phía mẹ và em gái, không ngừng chỉ trích và chèn ép tôi.

Anh ta nuông chiều mẹ như một lão phật gia.

Đối với em gái mắc chứng trầm cảm của mình, anh ta còn cưng chiều hơn cả con gái ruột.

Thế mà hôm nay, lần đầu tiên anh ta nổi giận với họ.

Anh ta bị làm sao vậy?

Em chồng vốn được chiều hư, giờ vừa nhục nhã vừa tức giận, nước mắt lã chã: “Em với mẹ cố giữ cá lại cho anh, vậy mà anh lại đối xử với em thế này! Anh đúng là đồ bạc bẽo!”

Nói xong, cô ta giẫm nát con cá hoàng hoa trên đất, tức tối chạy vào phòng.

Tiếng cửa đập mạnh khiến tim tôi run lên.

Tôi lo lắng nhìn chồng.

Chỉ thấy anh ta nhìn tôi đầy trầm ngâm, rồi vươn tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán tôi.

Ánh mắt anh ta dịu dàng như đang nâng niu một món báu vật vừa tìm lại được.

“Thật tốt, bảo bối của anh vẫn xinh đẹp như ngày nào. Lấy được em, anh thật may mắn.” Anh ta thì thầm.

Tôi bối rối và hoảng loạn. Đã rất lâu rồi tôi không nhìn thấy ánh mắt này từ anh ta.

Tôi và anh ta, từ thời sinh viên đến khi kết hôn, từng có những tháng ngày ngọt ngào lãng mạn.

Khi con gái chào đời, dù những trách nhiệm đời thường thay thế những giây phút lãng mạn, nhưng chúng tôi vẫn sống êm ấm.

Anh ta từng là người đàn ông trách nhiệm, là chỗ dựa vững chắc của tôi.

Bước ngoặt xảy ra khi con gái tôi lên ba, mẹ chồng và em chồng chuyển đến sống cùng, nói là để giúp tôi chăm con.

Thế nhưng, từ đó, mâu thuẫn chồng chất, tôi ngày càng uất ức trong cuộc hôn nhân này.

Tôi đã quyết định ly hôn.

Nhưng hôm nay, anh ta lại thay đổi như một người khác.

Tôi không cảm động, mà chỉ thấy khó hiểu và lo lắng.

Tôi không kìm được mà hỏi: “Anh bị sao vậy? Có phải uống quá say rồi không?”

Anh ta lắc đầu, mắt đỏ hoe.

“Bảo bối, anh không say. Chưa bao giờ anh tỉnh táo như lúc này. Trước đây anh đã sai rồi. Từ nay về sau, anh sẽ không để em và con phải chịu uất ức nữa.”

 

3

Chẳng mấy chốc, từ trong phòng ngủ của em chồng vang lên tiếng gào khóc:

“Anh lại đánh em! Anh còn là anh trai em nữa không?!”

“Mẹ ơi— cứu con với—”

Mẹ chồng hoảng hốt lao ngay về phía đó.

Em chồng đẩy mạnh cửa phòng, chạy ra, nhào vào lòng mẹ, khóc lóc thảm thiết.

“Mẹ ơi, anh ấy muốn đánh ch/ết con! Con còn có thể sống trong cái nhà này sao?”

“Bắt đầu từ bây giờ, nếu cô còn dám bất kính với chị dâu dù chỉ một chút, lập tức cút ra khỏi nhà!”

Giọng nói và ánh mắt sắc lạnh của chồng khiến người ta không rét mà run.

Mẹ chồng cũng chột dạ, dè dặt hỏi: “Lượng Tử, con có phải uống say rồi phát sốt không?”

Bà ta nói xong, định giơ tay lên sờ trán con trai.

Chồng tôi hất tay bà ta ra, khiến bà ta loạng choạng suýt ngã.

Ánh mắt mẹ chồng lóe lên sự kinh hãi, bà ta được em chồng đỡ lấy.

Cả hai trừng trừng nhìn tôi đầy căm hận, ánh mắt như muốn nuốt chửng tôi.

Tôi không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo hướng này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Ngu Hiếu Trọng Sinh

Số ký tự: 0