Chồng Ngu Hiếu Trọng Sinh

Chương 2:

Minh Nguyệt

2025-03-11 15:15:06

Chồng tôi bế bổng con gái lên, rồi kéo tay tôi:

“Đi thôi, anh làm cá hoàng hoa hấp cho mẹ con em ăn.”

Anh ấy để tôi và con gái ngồi trên ghế sofa, sau đó thần thần bí bí lấy ra một hộp bánh ngọt từ trong túi xách.

“Món tráng miệng trước bữa ăn, mẹ con em ăn trước đi.” Chồng tôi nói dịu dàng.

Nhìn thấy bánh ngàn lớp vị sầu riêng trước mặt, ký ức của tôi chợt trôi về hôm đầu tháng.

Hôm đó, mẹ chồng tôi mua một hộp bánh này để trên bàn ăn.

Con gái tôi ăn một miếng.

Kết quả, em chồng lập tức nổi đóa: “Đây là thuốc bổ đặc biệt của tôi, con bé đáng ghét này cũng dám ăn à?”

Chỉ vì một miếng bánh mà cô ta làm ầm lên, còn thêm mắm dặm muối tố cáo với chồng tôi.

Chồng tôi vì muốn dỗ em gái, đã phạt con gái tôi không được ăn tối hôm đó.

Tôi đứng ra giải thích cho con, anh ta liền quát tôi: “Cô nói nhiều nữa thì nhịn đói chung với nó luôn đi!”

Mùi cá hấp thơm phức lan tỏa, chồng tôi bưng món ăn nóng hổi đi tới.

“Em không thích món tráng miệng này sao? Vậy thì ăn cá đi.”

Nói xong, anh ấy gắp một miếng cá, cẩn thận nhặt hết xương rồi đưa đến bên miệng tôi.

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh ấy, tôi há miệng ăn miếng cá, sống mũi cay cay, cảm xúc ngổn ngang.

“Ba ơi, con cũng muốn ăn.” Con gái nói giọng non nớt.

^^

“Được, ba gỡ cá cho con. Mẹ con và con, đều là bảo bối của ba.”

Anh ấy còn ngọt ngào hơn cả khi yêu nhau hồi trước.

Tôi hơi rung động, ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Qua bờ vai anh, tôi nhìn thấy một ánh mắt đầy sát khí đang lặng lẽ dõi theo qua khe cửa phòng em chồng.

Lưng tôi chợt lạnh toát, theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y chồng.

Bàn tay anh ấy ấm áp, mạnh mẽ, khiến tôi cảm thấy an tâm.

Đêm đến, anh ấy nằm bên cạnh tôi, tay bắt đầu không yên phận.

Tôi nhìn con gái đang ngủ bên cạnh, nhẹ nhàng gạt tay anh ấy ra, thì thầm: “Đừng đánh thức con.”

Anh ấy liền nắm lấy tay tôi, nói khẽ: “Ngày mai đổi phòng.”

Tôi sững người.

Nhà có ba phòng, từ khi mẹ chồng và em chồng chuyển tới, phòng ngủ chính rộng rãi bị bà ta chiếm mất.

Em chồng thì ở phòng hướng sáng.

Còn vợ chồng tôi và con gái thì chen chúc trong căn phòng tối tăm, chật chội nhất.

Vì chuyện này, tôi đã cãi nhau với anh ấy không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào anh ta cũng lấp l.i.ế.m cho qua.

Dần dần, quan hệ vợ chồng cũng ngày càng xa cách.

“Anh chắc chắn muốn đổi phòng?” Tôi không dám tin, hỏi lại.

“Chắc chắn.” Giọng anh ấy vô cùng kiên quyết.

“Nhỡ đâu mẹ và Sasa không đồng ý thì sao?”

“Không đến lượt họ quyết định.”

Quen nhìn dáng vẻ ngu hiếu của anh ta bao năm nay, tôi thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Chồng à, em thấy hôm nay anh hơi kỳ lạ. Nói thật đi, có phải anh gặp chuyện gì không?” Tôi không nhịn được mà hỏi.

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của anh ấy: “Em yên tâm, có một số chuyện, từ từ rồi em sẽ hiểu.”

 

4

Sáng hôm sau, tôi đưa con đi học rồi về nhà, thấy phòng em chồng vẫn đóng kín, có vẻ còn đang giận dỗi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhìn thấy bàn ăn đầy những món ăn sáng mà chồng tôi mua, trong đó có món bánh cuốn mà tôi thích nhất, lòng tôi ấm lên.

Tôi vừa gắp một miếng bánh, “choang” một tiếng, một bát thuốc đen ngòm bị đặt mạnh xuống trước mặt tôi.

“Mau uống đi, đây là thang thuốc bổ giúp sinh con trai, tận năm trăm một thang đấy.” Mẹ chồng tôi ra lệnh bằng giọng đầy uy quyền.

Tôi nhíu mày.

Trước đây, tôi vốn định sinh thêm một đứa để con gái có chị có em.

Nhưng từ ngày mẹ chồng chuyển đến, bà ta suốt ngày ép tôi sinh cháu trai, thúc giục đủ kiểu, khiến tôi phiền không chịu nổi.

“Tôi không muốn uống, chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên.” Tôi đẩy bát thuốc ra.

Mẹ chồng lập tức đẩy lại:

“Thuận theo tự nhiên cái gì? Với cái thể trạng của cô, không dùng biện pháp hỗ trợ thì sinh nở thế nào? Ở quê tôi, người như cô đã bị chửi là gà mái không biết đẻ rồi!”

“Vậy thì tôi chỉ cần một mình con gái tôi thôi.”

Tôi cứng rắn đẩy bát thuốc đi lần nữa.

“Một đứa con gái thì truyền được hương hỏa cho nhà họ Triệu sao? Lượng Tử là con trai duy nhất của ba đời nhà chúng tôi đấy!” Bà ta nói hùng hồn.

Tôi chán nản cầm lấy bát thuốc, chẳng còn sức để tranh cãi nữa.

Vì chuyện này, chúng tôi đã cãi nhau không biết bao lần.

Và lần nào cũng là tôi chịu thua.

Chồng tôi đột nhiên đập bàn một cái “rầm”:

“Con gái thì sao? Nữu Nữu chính là đứa trẻ tốt nhất!”

Nói xong, anh ta cầm bát thuốc từ tay tôi, xoay người đổ thẳng đi.

Tôi lại một lần nữa sững sờ.

Cảnh anh ta cùng mẹ chồng ép tôi uống thuốc bổ đợt trước vẫn còn rõ mồn một trong đầu.

Mẹ chồng tức đến run rẩy: “Mày… đồ ngu… thuốc này tận năm trăm một bát đấy!”

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.

Chồng tôi mở cửa, vui vẻ chào đón: “Đúng rồi, tôi đặt đấy.”

Anh ấy đặt mua chiếc giường mà tôi đã thích từ nửa năm trước!

Mẹ chồng mặt mày hớn hở: “Lượng Tử à, con làm sao biết mẹ muốn đổi giường vậy?”

Chồng tôi chẳng buồn nhìn bà ta: “Con không biết. Giường mới là mua cho vợ con.”

Mẹ chồng sầm mặt: “Vậy sao lại để trong phòng mẹ?”

Chồng tôi nhìn bà ta một cái: “Từ nay, vợ chồng con sẽ ở phòng chính.”

Sắc mặt bà ta tối sầm lại.

Em chồng lao ra, hét lên ba câu liên tiếp:

“Bắt con ở cái phòng bé xíu ẩm thấp đó? Anh nói vậy mà nghe được à?!”

Chồng tôi chỉ thản nhiên nói:

“Nếu thấy ấm ức thì dọn ra ngoài ở, vừa hay vợ anh cũng đang thiếu một phòng làm việc.”

 

"Anh..." Sa Sa ủy khuất đến mức nước mắt chảy dài.

Mẹ chồng nhìn con trai đầy kinh ngạc, như thể không còn nhận ra người trước mặt nữa.

Sau khi đổi phòng xong, tôi vừa cầm chổi lên định dọn dẹp thì chồng tôi đã nhanh tay giật lấy, xoay người dúi vào tay em gái:

"Dọn dẹp đi, anh và chị dâu ra ngoài có việc, trưa nay không về ăn cơm."

Dưới ánh mắt kinh ngạc và phẫn nộ của mẹ chồng và em chồng, chồng tôi nắm lấy tay tôi.

Khi vừa bước ra cửa, từ phía sau vang lên tiếng chổi rơi xuống đất đầy tức tối.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Ngu Hiếu Trọng Sinh

Số ký tự: 0