Chồng Cũ Của Tôi Không Phải Là Người

Chương 8

Tiểu Sưu

2025-03-10 20:03:12

Tôi vỗ nhẹ tay Đàm Ngộ, an ủi và trấn an: “Không sao, có những chuyện vẫn cần phải giải quyết, để tôi tự lo.”

Nhưng Đàm Ngộ nhét một tay vào túi, khuôn mặt vẫn lạnh băng.

Tuy nhiên, lời nói mà anh phát ra lại khiến ai nấy đều sững sờ.

“Có gì thì nói ngay trong phòng khách, đừng đóng cửa vào phòng ngủ mà nói chuyện, nam nữ độc thân ở riêng với nhau không tiện đâu.”

Lời này vừa thốt ra, mặt Phó An Hoài tái mét.

Anh ta giận dữ gằn từng chữ: “Đàm Ngộ, anh quản hơi nhiều rồi đấy! Diệp Thanh Ngữ là vợ tôi!”

Đàm Ngộ nhướng mày, cười lạnh: “Bây giờ thôi, nhưng lát nữa thì chưa chắc đâu.”

Phó An Hoài thở hổn hển, tức đến mức suýt nổ tung: “Anh có biết bản thân đang làm cái gì không?!”

Đàm Ngộ nhìn tôi, thấy tôi bịt mũi, nhíu mày liếc quanh.

Sau đó, anh ta giật điếu thuốc từ tay một kẻ trong đám đông, dứt khoát dập tắt.

“Xung quanh nhiều phụ nữ thế này, các người để họ hít khói thuốc thụ động, thấy mình có phong cách lắm à?”

Cả hội trường im bặt.

Chết tiệt thật, vừa đẹp trai, vừa độc mồm, lại còn có nguyên tắc.

Tôi muốn xiêu lòng rôi.

Đàm Ngộ lúc này mới quay lại, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Phó An Hoài.

“Tôi là ai à? Tôi chính là một tiểu tam phi điển hình – yêu mà không được, dùng hết thủ đoạn để tán tỉnh, bị tổn thương đến trăm lần vẫn không biết điều mà bám lấy một cô gái tốt. Thế thì sao?”

“Chuyện này không liên quan đến Diệp Thanh Ngữ, tất cả đều do tôi si tình, do tôi ngu ngốc. Có vấn đề gì thì nhắm vào tôi đây này.”

Âu Tân cùng đám yêu tinh trẻ nhìn Đàm Ngộ, trong mắt còn có chút… kính nể?

“Phải công nhận, anh họ tôi nói câu này đúng là… hèn thật đấy, nhưng hèn một cách… có cá tính.”

Tôi vỗ vai Đàm Ngộ: “Được rồi, bớt nói lại đi, chưa thấy tiểu tam nào thích gây chú ý như anh.”

Đàm Ngộ bĩu môi, tỏ vẻ không phục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Chỉ biết nói tôi thôi, còn cái cô bên kia mặc váy đôi với em, xách túi đôi với em, sao em không nói gì?”

“Người ta lượn lờ ngay trước mặt em đấy, cũng là tiểu tam mà, tôi lại đáng phải chui rúc trong bóng tối chắc?”

Anh ta tốt nghiệp mẫu giáo chưa vậy? Chuyện này mà cũng phải so đo?

Tôi liếc nhìn Lâm Lam bên kia, khẽ nhún vai: “Thôi đi, cô ta không giống anh…”

“Đàm Ngộ, anh mà còn cãi một câu nữa thì chia tay ngay bây giờ.”

Xung quanh đồng loạt hít một hơi lạnh.

“Cô gái này là ai mà dám nói chuyện với Đàm Ngộ như thế?”

Đàm Ngộ liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh lùng, nhưng rồi lại hừ nhẹ một tiếng: “Không nói thì không nói.”

Cả đám người từng quen nhìn thấy một Đàm Ngộ kiêu ngạo, lạnh lùng đều sốc nặng.

Đàm Ngô chẳng thèm quan tâm đến xung quanh, anh lại quay sang tôi, vẻ mặt như muốn nói gì đó.

Tôi đỡ trán: “Anh nói đi.”

“Ừm, em cứ về nhà từ từ bàn bạc, đừng vội, nếu bàn xong rồi thì mai đi ly hôn cũng được. Mai là thứ sáu, họ còn làm việc đấy.”

Rốt cuộc là ai đang gấp đây?

Bầu không khí trong phòng khách căng thẳng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Giọng Phó An Hoài khàn đặc, mở lời: “Em với hắn… đã đến mức nào rồi?”

Tôi cong môi cười: “Đến mức mà anh nghe xong chắc tức c.h.ế.t đấy.”

Phó An Hoài đập vỡ cái gạt tàn thuốc.

“Diệp Thanh Ngữ, em giỏi lắm, dám chơi thật rồi.”

Tôi thản nhiên ngồi xuống sofa, bắt chéo chân.

“Phó An Hoài, anh đừng làm quá lên nữa. Tôi chỉ phạm phải cái sai lầm mà đàn ông các anh vẫn hay phạm thôi. Đừng làm loạn.”

Câu “đừng làm loạn” này, Phó An Hoài chắc hẳn không xa lạ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Cũ Của Tôi Không Phải Là Người

Số ký tự: 0