Chồng Cũ Của Tôi Không Phải Là Người

Chương 7

Tiểu Sưu

2025-03-10 20:03:12

“Cái quái gì thế, sao lại mất điện rồi?” Có người kêu lên.

Trong khoảnh khắc tối đen, một bàn tay ấm áp nắm lấy tôi, kéo tôi vào một cái ôm.

Một nụ hôn nhẹ rơi lên sau tai tôi.

Là giọng nói quen thuộc: “Đừng sợ, có tôi đây.”

Tôi lập tức hiểu ra: “Đàm Ngộ, anh đang làm trò gì thế? Tự công khai scandal sao?”

Anh ta cười khẽ: “A Ngữ, tôi còn chẳng sợ mất mặt, em sợ cái gì?”

Cái tên này, trong tình huống này mà vẫn còn tâm trạng trêu tôi.

“Như bọn họ nói đấy, em may mắn thế, phải tự hào mới đúng.”

Tôi thật sự cạn lời.

Đúng lúc này, một đốm sáng xanh từ bật lửa lóe lên trước mặt tôi.

Trong ánh sáng yếu ớt đó, khuôn mặt của Phó An Hoài hiện ra, tối tăm đến đáng sợ.

May mà, chỉ có mình anh ta nhìn thấy.

Tôi vừa định đẩy Đàm Ngộ ra thì đột nhiên đèn sáng bừng trở lại.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tôi, đường đường là Phó phu nhân, đang sờ n.g.ự.c (thực ra là đẩy ra) của Đàm Ngộ.

Chỉ có mỗi Âu Tân còn đang ngơ ngác: “Hình như em bật cầu d.a.o hơi không đúng lúc?”

Phải nói là, cậu đến không đúng lúc chút nào mới phải!

Vậy là nãy giờ, chính Âu Tân là người cúp điện sao?

Tôi liếc nhìn Đàm Ngộ, anh ta lại quay đầu nhìn lên đèn chùm pha lê trên trần: “Đêm nay, đèn sáng thật đấy.”

Tiếng bàn tán trong đám đông bắt đầu rộ lên.

“Trời ạ, drama này quá đỉnh! Mất điện có 30 giây mà đã không nhịn nổi rồi sao?!”

“Tôi xin phép hỏi, tổng giám đốc Phó và Phó phu nhân cùng đi dự tiệc, nhưng lại dẫn theo bạn gái, bạn trai riêng? Chơi bời đến mức này luôn à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Cô ta cũng chẳng khác gì tra nam cả, đúng là mất mặt phụ nữ!”

Ngay khi tình hình bắt đầu căng thẳng, Đàm Ngộ khẽ ra hiệu.

Lập tức có vài vị phu nhân giàu có lên tiếng, phá rối cuộc bàn tán.

Sau lưng họ chính là trợ lý của tôi, Tiểu Diệp, cô ấy cũng đang đeo cùng mẫu túi với tôi.

“Cái gì? Vẫn còn thời phong kiến sao? Đàn ông có thể ngoại tình loạn xạ, còn phụ nữ tìm một tình yêu thật sự lại không được?”

“Làm ơn tỉnh táo chút đi, ai phản bội trước, ai mới là kẻ đáng bị khinh bỉ?”

“Diệp Thanh Ngữ mất mặt? Không, cô ấy chính là niềm tự hào của phụ nữ đấy!”

“Hóa ra người đang tận hưởng cuộc sống lại là Diệp Thanh Ngữ à?”

“Lúc nãy còn chê cô ấy yếu đuối, hóa ra lại mạnh mẽ thế này!”

Sắc mặt Phó An Hoài méo mó vì tức giận, anh ta giật mạnh tay tôi, kéo đi.

Nhưng Đàm Ngộ chắn trước mặt tôi, bảo vệ tôi: “Có bản lĩnh thì đánh tôi đi, kéo cô ấy xả giận làm gì? Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi sao?”

Dưới ánh nhìn của mọi người, Phó An Hoài bị kích động, siết chặt nắm đấm.

Đàm Ngộ vẫn điềm nhiên như không: “Đánh đi, tôi sẽ hủy luôn dự án Khải Việt.”

Dự án Khải Việt chính là nơi mà Đàm Ngộ đổ vốn đầu tư nhiều nhất.

Phó An Hoài đã từng nghèo khổ, đến tận bây giờ anh ta vẫn không thể để tiền bạc vuột khỏi tay mình.

Anh ta đành nghiến răng quay sang trừng tôi: “Diệp Thanh Ngữ, em đối xử với tôi như thế này sao?”

Đàm Ngộ cười lạnh: “Anh đã phản bội cô ấy cả trăm, cả ngàn lần. Cô ấy phản bội anh một lần thì sao?”

Gân xanh trên trán Phó An Hoài giật giật, nhưng anh ta không thể cãi lại.

Cuối cùng, tôi vẫn bị kéo đi.

Đàm Ngộ nắm chặt cổ tay tôi không buông: “Đừng đi, tôi không yên tâm.”

Âu Tân đứng bên nhỏ giọng nhắc: “anh họ, người ta là đi với chồng cô ấy mà, anh lo lắng cũng vô ích thôi.”

Đàm Ngộ xoay người, lạnh giọng: “Nói nhiều quá nhỉ? Muốn bị tống đi làm từ thiện không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Cũ Của Tôi Không Phải Là Người

Số ký tự: 0