Chồng Cũ Của Tôi Không Phải Là Người

Chương 9

Tiểu Sưu

2025-03-10 20:03:12

Hồi trước, khi tôi bị anh ta làm tổn thương, gào thét chất vấn.

Anh ta hoặc dựa vào khung cửa, hoặc ngồi trên ghế giám đốc, điềm nhiên như không.

“Diệp Thanh Ngữ, đừng làm loạn nữa.”

“Bộ dạng em bây giờ thật sự rất khó coi.”

Và rồi, cái boomerang năm đó anh ta ném ra, giờ đã quay lại đánh trúng anh ta.

“Phó An Hoài, bộ dạng anh bây giờ mới thực sự khó coi, chẳng còn tí hấp dẫn nào nữa.”

Cổ họng anh ta nghẹn lại, không nói nổi một lời.

Tôi thảy tờ đơn ly hôn đã soạn sẵn lên bàn trà.

“Ly hôn đi, nếu anh đồng ý thì ký vào.”

“Những gì tôi đáng được nhận, một xu cũng không được thiếu.”

Ngón tay Phó An Hoài run lên nhẹ nhẹ: “Thanh Ngữ, em thực sự muốn ly hôn sao?”

“Em quên rồi à, em từng hứa với mẹ anh, sẽ ở bên anh cả đời.”

“Vậy nên, Thanh Ngữ, em cũng giống như ba em, đều giả dối đến tận cùng.”

Đầu lưỡi tôi thoáng vị đắng chát.

Tôi và Phó An Hoài đến với nhau vì tình yêu.

Anh ta từng là học trò của ba tôi, nghèo nhất trong lớp, nhưng cũng là người có chí khí và tài giỏi nhất.

Ba tôi đã từng khuyên tôi: “Tính kiêu ngạo của cậu ta có thể khiến cậu ta thành công, nhưng cũng có thể hủy hoại cậu ta. Người như vậy có tính cách cực đoan, ba không đồng ý con quen cậu ta.”

Khi ấy tôi đã bị tình yêu làm mờ mắt.

Và thực tế đã chứng minh, ba tôi nói đúng.

Phó An Hoài có một nỗi ám ảnh.

Càng thành công trong sự nghiệp, anh ta càng ghét việc người khác gọi mình là “yêu tinh phượng hoàng” – kẻ nhờ vợ mà phất lên.

Mỗi khoản tiền ba tôi từng giúp đỡ với ý tốt, trong mắt anh ta lại trở thành dấu vết của sự nhục nhã.

Anh ta không ngừng thao túng tâm lý tôi, để tìm kiếm cảm giác thỏa mãn trong lòng.

Cả việc ngoại tình cũng vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Phó An Hoài, anh nghĩ chúng ta còn tiếp tục được sao?”

“Anh không đồng ý ly hôn, hay không đồng ý chia tài sản?”

Anh ta sững người, trong mắt lóe lên tia điên cuồng.

“Con mẹ nó, tôi đều không đồng ý! Ba cô bố thí cho tôi mấy đồng tiền, giờ con gái ông ta còn muốn lấy đi phần lớn tài sản của tôi?”

Anh ta nhìn tôi, cười như không cười: “Thanh Ngữ, em sợ đau lắm mà. Không sợ hủy bỏ khế ước sẽ đau đến c.h.ế.t sao?”

“Bây giờ không sợ nữa.”

Tôi đặt tay lên xương quai xanh, cầm lấy con d.a.o gọt hoa quả, nhanh chóng rạch một đường lên vết ấn màu hồng.

Khi những giọt m.á.u chảy ra, dấu vết đó cũng dần dần mờ đi.

Khế ước, từ nay chấm dứt.

Vết thương rất đau, nhưng lòng tôi lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Phó An Hoài còn chưa kịp ngăn cản, anh ta khuỵu xuống, chống tay lên sofa, liên tục phun ra từng ngụm m.á.u lớn.

Anh ta trợn to mắt: “Sao em… lại có thể giải được?”

Tôi xé miếng băng cá nhân, dán lên vết thương nhỏ:

“Bởi vì tôi đã tìm được một cách khác để giải trừ khế ước.”

“Để pheromone của một yêu tinh mạnh hơn áp chế pheromone của anh còn lưu lại trong cơ thể tôi.”

Đây cũng là một trong những lý do tôi tiếp cận Đàm Ngộ.

“Quan trọng hơn nữa là, tôi không yêu anh nữa.”

Phó An Hoài không thể tin nổi, ánh mắt nhìn tôi đầy hoang mang.

“Không yêu nữa? Không thể nào.”

Tôi biết, lúc này cơ thể anh ta còn đau đớn gấp trăm lần tôi.

Vì trong lòng anh ta, vẫn còn một thứ gọi là “tình yêu”.

Anh ta co giật một lúc, khó khăn lau đi vệt m.á.u bên khóe miệng, đưa bàn tay đầy m.á.u về phía tôi.

“Thanh Ngữ, em nhìn đi, tôi không nói dối. Tôi vẫn yêu em, nếu không đã không đau đớn đến mức này.”

Đáng tiếc, tôi đã không còn chút cảm giác nào dành cho anh ta nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Cũ Của Tôi Không Phải Là Người

Số ký tự: 0