Chồng Cũ Của Tôi Không Phải Là Người
Chương 4
Tiểu Sưu
2025-03-10 20:03:12
Phó An Hoài liếc cô ấy một cái rồi quay sang tôi.
“Thanh Ngữ, xin lỗi, anh quên sinh nhật em, để anh bù lại.”
Tôi nhẹ nhàng cười: “Muộn rồi, thôi bỏ đi.”
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, tôi không muốn làm lại lần nữa.
“Bánh này anh tự làm, nhân xoài, loại em thích nhất.”
“Ngoan, nếm thử đi.”
Ánh mắt anh bỗng quét qua đôi môi tôi, chợt lạnh hẳn.
“Thanh Ngữ, môi em sao vậy?”
Tôi thản nhiên đáp: “Dị ứng, sưng lên thôi.”
Thật ra là do vừa nãy bị Đàm Ngộ hôn đến sưng tấy trong quán cà phê.
Phó An Hoài rõ ràng không tin, tiện tay vứt bó hoa xuống.
“Em định lừa ai vậy, Diệp Thanh Ngữ?”
“Muốn trả thù tôi chứ gì? Bên ngoài có người khác rồi à?”
“Nói đi, là ai? Để xem tôi có g.i.ế.c c.h.ế.t hắn không!”
Anh ta không biết rằng, không chỉ hôn, mà còn làm chuyện sâu hơn thế.
Những đêm anh ta hẹn hò bên ngoài, tôi cũng đâu có rảnh rỗi, cùng Đàm Ngộ chìm đắm trên chiếc giường king size.
Tôi đã khám phá một thế giới mới mẻ, và hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Đôi khi tôi tự hỏi, trước đây rốt cuộc mình đã ăn cái gì thế này?
Phó An Hoài khẽ hít một hơi, ánh mắt tối sầm: “Là pheromone của yêu tinh?”
Tôi bình tĩnh đáp: “Đúng, là một trong đám anh em yêu tinh của anh đấy.”
“Phó An Hoài, chẳng phải anh luôn nói phải thấu hiểu nhu cầu của các anh sao?”
“Giờ tôi hiểu rồi đấy. Anh có nhu cầu, chẳng lẽ những yêu tinh khác không có? Tôi chỉ giúp đỡ thôi mà, tôi rất hiểu chuyện, đúng không?”
Phó An Hoài giận dữ đập nát chiếc bánh kem.
“Diệp Thanh Ngữ, em muốn thế nào? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không ai có thể thay đổi thân phận Phó phu nhân của em, thế vẫn chưa đủ sao?”
Tôi nhìn lớp kem bị bóp nát trên chiếc bánh, mỉm cười nhạt nhẽo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Không muốn gì cả, chỉ muốn ly hôn thôi.”
Giữa chúng tôi, cũng giống như chiếc bánh trên bàn.
Đã mục nát đến không thể cứu vãn.
Còn không bằng kết thúc sớm cho rồi.
Anh ta chống tay lên hông, đi qua đi lại: “Ghen à? Muốn chọc tức tôi?”
“Diệp Thanh Ngữ, đợi đến khi tôi thực sự đồng ý ly hôn, đừng có quay lại cầu xin tôi tái hợp đấy.”
Anh ta lại cười đầy chắc chắn: “Hơn nữa, giữa tôi và em đã có khế ước, em nghĩ em có thể rời khỏi tôi sao?”
“Đợi đấy, tôi sẽ tìm ra kẻ đó.”
Một khi con người và yêu tinh kết khế ước, nếu muốn hủy bỏ, cả hai bên đều sẽ chịu đau đớn đến mất nửa cái mạng.
Anh ta biết tôi từng rất sợ đau, chắc chắn không dám chủ động hủy bỏ.
Nhưng anh ta không hiểu, tôi đã không còn là Diệp Thanh Ngữ của ngày xưa nữa.
Phó An Hoài làm việc cũng khá nhanh.
Chẳng bao lâu, anh ta đã nhắm đến khu trượt tuyết Tình Vũ – nơi tôi thường lui tới.
Anh ta ném một xấp ảnh trước mặt tôi: “Đây là ai?”
Vì người trong ảnh mặc đồ trượt tuyết, đội kính và mũ bảo hộ, quả thực không thể nhận ra.
“Huấn luyện viên thôi.”
“Huấn luyện viên mà cần ôm eo em à?”
Tôi ho nhẹ một tiếng: “Dạy chuyên sâu mà.”
Câu này không phải tôi nói, mà là Đàm Ngộ nói.
“Không muốn nói cũng được, nhưng khu trượt tuyết Tình Vũ là sản nghiệp của Đàm Ngộ, tôi chỉ cần một cuộc gọi là có thể lấy video giám sát.”
Anh ta thực sự gọi cho Đàm Ngộ.
“Diệp Thanh Ngữ đã nói thật với tôi rồi.”
Giọng Đàm Ngộ vốn dĩ thờ ơ, nhưng ngay lập tức trở nên hào hứng: “Cô ấy nói rồi? Nói về tôi thế nào?”
Phó An Hoài sững lại, có vẻ không hiểu vì sao Đàm Ngộ đột nhiên vui vẻ như vậy.
“Khụ khụ, cô ấy không nhắc đến cậu.”
Đàm Ngộ lại trở về giọng điệu lạnh nhạt: “Ồ.”
“Thanh Ngữ, xin lỗi, anh quên sinh nhật em, để anh bù lại.”
Tôi nhẹ nhàng cười: “Muộn rồi, thôi bỏ đi.”
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, tôi không muốn làm lại lần nữa.
“Bánh này anh tự làm, nhân xoài, loại em thích nhất.”
“Ngoan, nếm thử đi.”
Ánh mắt anh bỗng quét qua đôi môi tôi, chợt lạnh hẳn.
“Thanh Ngữ, môi em sao vậy?”
Tôi thản nhiên đáp: “Dị ứng, sưng lên thôi.”
Thật ra là do vừa nãy bị Đàm Ngộ hôn đến sưng tấy trong quán cà phê.
Phó An Hoài rõ ràng không tin, tiện tay vứt bó hoa xuống.
“Em định lừa ai vậy, Diệp Thanh Ngữ?”
“Muốn trả thù tôi chứ gì? Bên ngoài có người khác rồi à?”
“Nói đi, là ai? Để xem tôi có g.i.ế.c c.h.ế.t hắn không!”
Anh ta không biết rằng, không chỉ hôn, mà còn làm chuyện sâu hơn thế.
Những đêm anh ta hẹn hò bên ngoài, tôi cũng đâu có rảnh rỗi, cùng Đàm Ngộ chìm đắm trên chiếc giường king size.
Tôi đã khám phá một thế giới mới mẻ, và hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Đôi khi tôi tự hỏi, trước đây rốt cuộc mình đã ăn cái gì thế này?
Phó An Hoài khẽ hít một hơi, ánh mắt tối sầm: “Là pheromone của yêu tinh?”
Tôi bình tĩnh đáp: “Đúng, là một trong đám anh em yêu tinh của anh đấy.”
“Phó An Hoài, chẳng phải anh luôn nói phải thấu hiểu nhu cầu của các anh sao?”
“Giờ tôi hiểu rồi đấy. Anh có nhu cầu, chẳng lẽ những yêu tinh khác không có? Tôi chỉ giúp đỡ thôi mà, tôi rất hiểu chuyện, đúng không?”
Phó An Hoài giận dữ đập nát chiếc bánh kem.
“Diệp Thanh Ngữ, em muốn thế nào? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không ai có thể thay đổi thân phận Phó phu nhân của em, thế vẫn chưa đủ sao?”
Tôi nhìn lớp kem bị bóp nát trên chiếc bánh, mỉm cười nhạt nhẽo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Không muốn gì cả, chỉ muốn ly hôn thôi.”
Giữa chúng tôi, cũng giống như chiếc bánh trên bàn.
Đã mục nát đến không thể cứu vãn.
Còn không bằng kết thúc sớm cho rồi.
Anh ta chống tay lên hông, đi qua đi lại: “Ghen à? Muốn chọc tức tôi?”
“Diệp Thanh Ngữ, đợi đến khi tôi thực sự đồng ý ly hôn, đừng có quay lại cầu xin tôi tái hợp đấy.”
Anh ta lại cười đầy chắc chắn: “Hơn nữa, giữa tôi và em đã có khế ước, em nghĩ em có thể rời khỏi tôi sao?”
“Đợi đấy, tôi sẽ tìm ra kẻ đó.”
Một khi con người và yêu tinh kết khế ước, nếu muốn hủy bỏ, cả hai bên đều sẽ chịu đau đớn đến mất nửa cái mạng.
Anh ta biết tôi từng rất sợ đau, chắc chắn không dám chủ động hủy bỏ.
Nhưng anh ta không hiểu, tôi đã không còn là Diệp Thanh Ngữ của ngày xưa nữa.
Phó An Hoài làm việc cũng khá nhanh.
Chẳng bao lâu, anh ta đã nhắm đến khu trượt tuyết Tình Vũ – nơi tôi thường lui tới.
Anh ta ném một xấp ảnh trước mặt tôi: “Đây là ai?”
Vì người trong ảnh mặc đồ trượt tuyết, đội kính và mũ bảo hộ, quả thực không thể nhận ra.
“Huấn luyện viên thôi.”
“Huấn luyện viên mà cần ôm eo em à?”
Tôi ho nhẹ một tiếng: “Dạy chuyên sâu mà.”
Câu này không phải tôi nói, mà là Đàm Ngộ nói.
“Không muốn nói cũng được, nhưng khu trượt tuyết Tình Vũ là sản nghiệp của Đàm Ngộ, tôi chỉ cần một cuộc gọi là có thể lấy video giám sát.”
Anh ta thực sự gọi cho Đàm Ngộ.
“Diệp Thanh Ngữ đã nói thật với tôi rồi.”
Giọng Đàm Ngộ vốn dĩ thờ ơ, nhưng ngay lập tức trở nên hào hứng: “Cô ấy nói rồi? Nói về tôi thế nào?”
Phó An Hoài sững lại, có vẻ không hiểu vì sao Đàm Ngộ đột nhiên vui vẻ như vậy.
“Khụ khụ, cô ấy không nhắc đến cậu.”
Đàm Ngộ lại trở về giọng điệu lạnh nhạt: “Ồ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro