Chồng Cũ Của Tôi Không Phải Là Người
Chương 3
Tiểu Sưu
2025-03-10 20:03:12
Tôi liếc đồng hồ, đã quá nửa tiếng.
WeChat lại rung lên.
“Đã quá thời gian, vậy thì tôi đợi thêm nửa tiếng nữa, quá hạn không chờ.”
Tôi bật cười, đây vẫn là Đàm Ngộ – người luôn nói một là một, hai là hai sao?
Trước mặt tôi, anh ta chẳng có nguyên tắc gì cả.
Vừa bước vào quán cà phê.
Tôi thấy Đàm Ngộ ngồi ở chỗ quen thuộc của chúng tôi, khuôn mặt lạnh lẽo như đóng một lớp sương.
Hai cô gái trẻ trung xinh đẹp đến xin WeChat của anh.
Anh ta lạnh nhạt đáp: “Tôi không có WeChat.”
Một cô ngẩn người: “Vậy cho xin số điện thoại đi?”
Giọng anh lại lạnh hơn hai phần: “Không có điện thoại.”
Hai cô gái tiu nghỉu bỏ đi.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, ánh mắt anh lóe sáng, nhưng ngay sau đó lại tắt lịm.
“Thấy người khác tán tỉnh tôi, em bình thản vậy à? Một chút cũng không ghen?”
Tôi sững lại.
Ghen sao? Tôi đã ăn đủ vị chua khi ở bên Phó An Hoài rồi.
Giờ chỉ muốn sống vui vẻ, đàn ông ấy à, hợp thì đến, không hợp thì đi.
Đàm Ngộ đưa tay day nhẹ khóe mắt đỏ.
“Chuyện hôm qua em nói sẽ cho tôi một danh phận, không phải chỉ là dỗ dành tôi chứ?”
Thật ra, đúng là tôi chỉ muốn dỗ anh ta thôi.
Đa số đàn ông đều là một cái hố sâu không đáy.
Tôi đã rơi vào một cái hố rồi, không muốn bước vào lần thứ hai.
“Diệp Thanh Ngữ, em chỉ muốn chơi đùa với tôi sao?”
“Em nghĩ tôi là loại người có thể tùy tiện đùa giỡn à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giọng nói của Đàm Ngộ không che giấu được cơn giận, khiến cậu nhân viên bưng bánh ngọt run rẩy.
Mà cậu nhân viên đó không ai khác, chính là em họ của Đàm Ngộ – Âu Tân.
Một nam sinh trong sáng, đến cửa hàng thuộc chuỗi kinh doanh của gia đình trải nghiệm cuộc sống.
Âu Tân nhìn tôi với ánh mắt đau lòng, “Anh tôi đẹp trai cực phẩm thế này, ngoài chị ra chẳng ai có thể khiến anh ấy chờ đợi tận một tiếng rưỡi, vậy mà chị chỉ muốn chơi đùa thôi á? Chị bình thường ăn uống tốt quá à?”
“Đồ tra nữ!”
Đàm Ngộ không vui rồi.
Anh lạnh lùng liếc nhìn Âu Tân: “Cậu có tư cách gì mà mắng bạn gái tôi?”
“Cô ấy có tệ bạc cũng là với tôi, không phải với cậu. Tôi thích bị cô ấy đối xử như vậy, liên quan gì đến cậu?”
“Mau xin lỗi cô ấy, không thì nghỉ việc đi.”
Biểu cảm của em họ anh ta từ sốc nặng chuyển thành cạn lời, sau đó ngoan ngoãn xin lỗi rồi biến mất.
Tôi nhìn Đàm Ngộ với khuôn mặt khó chịu vô cùng, chợt nhớ đến cách Phó An Hoài dỗ dành mấy cô gái nhỏ.
Tôi đặt một tay lên bả vai anh, cúi xuống hôn.
Mặc dù trên mặt vẫn còn giận, nhưng theo bản năng, anh lập tức ôm lấy eo tôi, môi lưỡi quấn quýt, không thể tách rời.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt phượng đẹp đẽ của anh: “Ngoan, đừng giận nữa, chỉ cần nhớ khoảnh khắc này tôi thích anh là đủ rồi.”
Cơn giận trên người anh dần dần tiêu tan.
“Ly hôn cần thời gian, những gì thuộc về tôi, tôi phải lấy lại hết.”
Quỹ khởi nghiệp của Phó An Hoài là do ba tôi đầu tư.
Số vốn đầu tiên của anh ta là nhờ tôi lên kế hoạch, bàn bạc dự án.
Không có lý nào giờ anh ta thành công rực rỡ, còn tôi thì người mất, tiền cũng mất.
Còn Đàm Ngộ, đợi đến khi anh ta nguôi ngoai, chia tay cũng chưa muộn.
Vừa bước vào studio thiết kế thời trang.
Trợ lý Tiểu Diệp hạ giọng nói: “Chị Ngữ, Phó tiên sinh đến rồi.”
Quả nhiên, Phó An Hoài mang theo hoa và bánh kem, ngồi ung dung trong văn phòng chờ tôi.
Ánh mắt Tiểu Diệp nhìn anh ta đầy ẩn ý.
WeChat lại rung lên.
“Đã quá thời gian, vậy thì tôi đợi thêm nửa tiếng nữa, quá hạn không chờ.”
Tôi bật cười, đây vẫn là Đàm Ngộ – người luôn nói một là một, hai là hai sao?
Trước mặt tôi, anh ta chẳng có nguyên tắc gì cả.
Vừa bước vào quán cà phê.
Tôi thấy Đàm Ngộ ngồi ở chỗ quen thuộc của chúng tôi, khuôn mặt lạnh lẽo như đóng một lớp sương.
Hai cô gái trẻ trung xinh đẹp đến xin WeChat của anh.
Anh ta lạnh nhạt đáp: “Tôi không có WeChat.”
Một cô ngẩn người: “Vậy cho xin số điện thoại đi?”
Giọng anh lại lạnh hơn hai phần: “Không có điện thoại.”
Hai cô gái tiu nghỉu bỏ đi.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, ánh mắt anh lóe sáng, nhưng ngay sau đó lại tắt lịm.
“Thấy người khác tán tỉnh tôi, em bình thản vậy à? Một chút cũng không ghen?”
Tôi sững lại.
Ghen sao? Tôi đã ăn đủ vị chua khi ở bên Phó An Hoài rồi.
Giờ chỉ muốn sống vui vẻ, đàn ông ấy à, hợp thì đến, không hợp thì đi.
Đàm Ngộ đưa tay day nhẹ khóe mắt đỏ.
“Chuyện hôm qua em nói sẽ cho tôi một danh phận, không phải chỉ là dỗ dành tôi chứ?”
Thật ra, đúng là tôi chỉ muốn dỗ anh ta thôi.
Đa số đàn ông đều là một cái hố sâu không đáy.
Tôi đã rơi vào một cái hố rồi, không muốn bước vào lần thứ hai.
“Diệp Thanh Ngữ, em chỉ muốn chơi đùa với tôi sao?”
“Em nghĩ tôi là loại người có thể tùy tiện đùa giỡn à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giọng nói của Đàm Ngộ không che giấu được cơn giận, khiến cậu nhân viên bưng bánh ngọt run rẩy.
Mà cậu nhân viên đó không ai khác, chính là em họ của Đàm Ngộ – Âu Tân.
Một nam sinh trong sáng, đến cửa hàng thuộc chuỗi kinh doanh của gia đình trải nghiệm cuộc sống.
Âu Tân nhìn tôi với ánh mắt đau lòng, “Anh tôi đẹp trai cực phẩm thế này, ngoài chị ra chẳng ai có thể khiến anh ấy chờ đợi tận một tiếng rưỡi, vậy mà chị chỉ muốn chơi đùa thôi á? Chị bình thường ăn uống tốt quá à?”
“Đồ tra nữ!”
Đàm Ngộ không vui rồi.
Anh lạnh lùng liếc nhìn Âu Tân: “Cậu có tư cách gì mà mắng bạn gái tôi?”
“Cô ấy có tệ bạc cũng là với tôi, không phải với cậu. Tôi thích bị cô ấy đối xử như vậy, liên quan gì đến cậu?”
“Mau xin lỗi cô ấy, không thì nghỉ việc đi.”
Biểu cảm của em họ anh ta từ sốc nặng chuyển thành cạn lời, sau đó ngoan ngoãn xin lỗi rồi biến mất.
Tôi nhìn Đàm Ngộ với khuôn mặt khó chịu vô cùng, chợt nhớ đến cách Phó An Hoài dỗ dành mấy cô gái nhỏ.
Tôi đặt một tay lên bả vai anh, cúi xuống hôn.
Mặc dù trên mặt vẫn còn giận, nhưng theo bản năng, anh lập tức ôm lấy eo tôi, môi lưỡi quấn quýt, không thể tách rời.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt phượng đẹp đẽ của anh: “Ngoan, đừng giận nữa, chỉ cần nhớ khoảnh khắc này tôi thích anh là đủ rồi.”
Cơn giận trên người anh dần dần tiêu tan.
“Ly hôn cần thời gian, những gì thuộc về tôi, tôi phải lấy lại hết.”
Quỹ khởi nghiệp của Phó An Hoài là do ba tôi đầu tư.
Số vốn đầu tiên của anh ta là nhờ tôi lên kế hoạch, bàn bạc dự án.
Không có lý nào giờ anh ta thành công rực rỡ, còn tôi thì người mất, tiền cũng mất.
Còn Đàm Ngộ, đợi đến khi anh ta nguôi ngoai, chia tay cũng chưa muộn.
Vừa bước vào studio thiết kế thời trang.
Trợ lý Tiểu Diệp hạ giọng nói: “Chị Ngữ, Phó tiên sinh đến rồi.”
Quả nhiên, Phó An Hoài mang theo hoa và bánh kem, ngồi ung dung trong văn phòng chờ tôi.
Ánh mắt Tiểu Diệp nhìn anh ta đầy ẩn ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro