Chương 5
TẦN NINH
2025-03-19 14:18:06
4
Hồi tưởng lại những khó khăn của kiếp trước, tôi lau nước mắt.
“Sao lại khóc rồi?”
Cố Thiệu bưng nước đến bên môi tôi.
“Trời nóng, uống chút nước đi!”
Uống mấy ngụm nước từ tay anh, tôi nhào vào lòng anh.
“Nhớ anh, nên em khóc!”
Tôi sụt sịt mũi, vùi mặt vào cổ anh.
Kiếp trước, Lý Vân ngoại tình, bị Cố Thiệu đánh gãy chân.
Cố Thiệu ngồi tù mấy năm.
Ra tù rồi, mới biết bố anh đã qua đời.
Cố Thiệu buông xuôi tất cả, xưởng rèn không làm nữa.
Anh để tóc dài, mặc quần ống loe, cưỡi chiếc xe đạp cũ kỹ, chở theo chiếc đài cũ rích, trong đài phát ra nhạc disco, đi lang thang khắp nơi, trông như du côn.
Sau đó, biết được chúng tôi đã giúp bố anh lo liệu tang lễ, anh đặc biệt đến nhà tôi cảm ơn.
Mẹ tôi khuyên anh mọi việc nên nhìn về phía trước, biết sai mà sửa vẫn là đứa trẻ ngoan.
Tôi cũng vừa hay về nhà mẹ đẻ, lúc tiễn anh ra về, tôi nói chuyện với anh vài câu.
Tôi nói với anh, tôi đang ươm giống cây trồng mới, mỗi ngày đều ra đồng xem xét tình hình sinh trưởng của cây.
Nếu anh muốn, có thể đến giúp tôi, tôi sẽ trả công cho anh.
Tôi nói:
“Cố Thiệu, anh từng đi lính, là một người đàn ông có chính nghĩa. Lẽ nào, anh muốn sống lãng phí cả đời như vậy? Tôi tin anh, muốn nhờ anh giúp đỡ.”
Sau đó, Cố Thiệu thật sự đến giúp tôi.
Anh có thể chất tốt, ngày đêm bảo vệ mạ non trong ruộng.
Ở trong túp lều ngoài đồng, một mình giúp tôi ghi chép tình hình sinh trưởng của cây, thỉnh thoảng còn đề phòng lợn rừng, hoẵng đến ăn trộm.
Anh chưa từng kêu khổ kêu mệt.
Tôi bị Lý Vân đẩy xuống vực, Cố Thiệu là người đầu tiên tìm thấy tôi.
Anh cõng t.h.i t.h.ể đầy m.á.u của tôi lên bờ, lại tìm ra bằng chứng, đưa Lý Vân ra trước pháp luật.
Tôi bị chôn cất lẻ loi trên sườn núi.
Chưa được nửa năm, mẹ tôi vốn ốm yếu cũng qua đời.
Cố Thiệu chôn cất hai mẹ con tôi ở cùng một chỗ.
Tôn Thắng cưới vợ mới, nhanh chóng quên người vợ tào khang này.
Dịp lễ tết, chỉ có Cố Thiệu đến đốt vàng mã cho tôi mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chính sách cải cách mở cửa ngày càng tốt, ngành xây dựng phát triển như diều gặp gió.
Tôi báo mộng cho Cố Thiệu, khuyên anh có thể dấn thân vào đó.
Cố Thiệu thành lập một đội thi công.
Mấy năm sau, thành lập công ty xây dựng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Sau này, doanh nghiệp xây dựng của anh trở thành doanh nghiệp top 100 của cả nước.
Chức vụ lớn hơn, tiền kiếm được nhiều hơn, anh vẫn đến mộ tôi đốt vàng mã.
Tôi vô cùng cảm kích anh.
Một người đối xử với bạn tốt hay không, không cần xem bề ngoài anh ta đã làm gì, mà càng phải xem anh ta đã làm gì cho bạn sau lưng.
Tôi phiêu bạt ở nhân gian rất nhiều năm, chứng kiến sự lớn mạnh của tổ quốc, sự giàu có của nhân dân.
Cố Thiệu vẫn chưa cưới vợ.
Lần sau anh đến, sắc mặt vàng vọt, người cũng gầy đi nhiều.
Anh vừa đốt vàng mã cho tôi, vừa lẩm bẩm:
“Trần Cẩm, tôi bị ung thư phổi, chắc cũng không sống được bao lâu nữa.”
“Từ khi ra tù, trái tim tôi đã chết, là sự tin tưởng của em đã cứu sống tôi. Cả đời này tôi sống không uổng phí, tôi muốn quyên góp doanh nghiệp cho nhà nước, quyên góp tiền tiết kiệm cho nông thôn nghèo khó. Sau khi chết, tôi định chôn cất bên cạnh em, không muốn em cô đơn…”
Tôi muốn túm lấy tai anh, khuyên anh chấn chỉnh lại tinh thần.
Trong lúc kích động, linh hồn còn sót lại của tôi tan biến hoàn toàn.
Giây phút cuối cùng tôi nghĩ, nếu có kiếp sau, tôi nhất định phải gả cho Cố Thiệu, tôi muốn đối xử tốt với anh.
Ăn cơm tối xong, cả nhà ba người kiểm kê thu nhập trong ngày.
Bố chồng đẩy xe ba gác đi khắp các ngõ xóm bán nông cụ, bán được hơn ba mươi đồng, tôi trông cửa hàng bán được hơn tám mươi đồng.
Bố chồng rất hài lòng.
Tôi lấy tờ báo ra, nói với bố chồng về xu hướng phát triển trong tương lai.
Nhà nước bắt đầu đẩy mạnh cơ giới hóa nông nghiệp, xưởng rèn sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa.
Nhân chủ đề này, bố chồng nói ra lý do giữ Cố Thiệu ở nhà làm thợ rèn, chính là hy vọng anh có thể nắm vững một nghề.
Từ trước đến nay, người có tay nghề sẽ không c.h.ế.t đói.
Nhưng, tin tức trên báo khiến tư tưởng của bố chồng bắt đầu d.a.o động.
“Cẩm à, con là người có học, con có ý kiến gì không?”
Tôi nhìn bố chồng, rồi lại nhìn Cố Thiệu.
Cố Thiệu ra hiệu cho tôi nói.
Hai bố con họ tin tưởng tôi, tôi cũng không còn lo lắng gì nữa.
Tôi nói: “Chúng ta chuyển nhượng kỹ thuật luyện sắt đi ạ”.
Hồi tưởng lại những khó khăn của kiếp trước, tôi lau nước mắt.
“Sao lại khóc rồi?”
Cố Thiệu bưng nước đến bên môi tôi.
“Trời nóng, uống chút nước đi!”
Uống mấy ngụm nước từ tay anh, tôi nhào vào lòng anh.
“Nhớ anh, nên em khóc!”
Tôi sụt sịt mũi, vùi mặt vào cổ anh.
Kiếp trước, Lý Vân ngoại tình, bị Cố Thiệu đánh gãy chân.
Cố Thiệu ngồi tù mấy năm.
Ra tù rồi, mới biết bố anh đã qua đời.
Cố Thiệu buông xuôi tất cả, xưởng rèn không làm nữa.
Anh để tóc dài, mặc quần ống loe, cưỡi chiếc xe đạp cũ kỹ, chở theo chiếc đài cũ rích, trong đài phát ra nhạc disco, đi lang thang khắp nơi, trông như du côn.
Sau đó, biết được chúng tôi đã giúp bố anh lo liệu tang lễ, anh đặc biệt đến nhà tôi cảm ơn.
Mẹ tôi khuyên anh mọi việc nên nhìn về phía trước, biết sai mà sửa vẫn là đứa trẻ ngoan.
Tôi cũng vừa hay về nhà mẹ đẻ, lúc tiễn anh ra về, tôi nói chuyện với anh vài câu.
Tôi nói với anh, tôi đang ươm giống cây trồng mới, mỗi ngày đều ra đồng xem xét tình hình sinh trưởng của cây.
Nếu anh muốn, có thể đến giúp tôi, tôi sẽ trả công cho anh.
Tôi nói:
“Cố Thiệu, anh từng đi lính, là một người đàn ông có chính nghĩa. Lẽ nào, anh muốn sống lãng phí cả đời như vậy? Tôi tin anh, muốn nhờ anh giúp đỡ.”
Sau đó, Cố Thiệu thật sự đến giúp tôi.
Anh có thể chất tốt, ngày đêm bảo vệ mạ non trong ruộng.
Ở trong túp lều ngoài đồng, một mình giúp tôi ghi chép tình hình sinh trưởng của cây, thỉnh thoảng còn đề phòng lợn rừng, hoẵng đến ăn trộm.
Anh chưa từng kêu khổ kêu mệt.
Tôi bị Lý Vân đẩy xuống vực, Cố Thiệu là người đầu tiên tìm thấy tôi.
Anh cõng t.h.i t.h.ể đầy m.á.u của tôi lên bờ, lại tìm ra bằng chứng, đưa Lý Vân ra trước pháp luật.
Tôi bị chôn cất lẻ loi trên sườn núi.
Chưa được nửa năm, mẹ tôi vốn ốm yếu cũng qua đời.
Cố Thiệu chôn cất hai mẹ con tôi ở cùng một chỗ.
Tôn Thắng cưới vợ mới, nhanh chóng quên người vợ tào khang này.
Dịp lễ tết, chỉ có Cố Thiệu đến đốt vàng mã cho tôi mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chính sách cải cách mở cửa ngày càng tốt, ngành xây dựng phát triển như diều gặp gió.
Tôi báo mộng cho Cố Thiệu, khuyên anh có thể dấn thân vào đó.
Cố Thiệu thành lập một đội thi công.
Mấy năm sau, thành lập công ty xây dựng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Sau này, doanh nghiệp xây dựng của anh trở thành doanh nghiệp top 100 của cả nước.
Chức vụ lớn hơn, tiền kiếm được nhiều hơn, anh vẫn đến mộ tôi đốt vàng mã.
Tôi vô cùng cảm kích anh.
Một người đối xử với bạn tốt hay không, không cần xem bề ngoài anh ta đã làm gì, mà càng phải xem anh ta đã làm gì cho bạn sau lưng.
Tôi phiêu bạt ở nhân gian rất nhiều năm, chứng kiến sự lớn mạnh của tổ quốc, sự giàu có của nhân dân.
Cố Thiệu vẫn chưa cưới vợ.
Lần sau anh đến, sắc mặt vàng vọt, người cũng gầy đi nhiều.
Anh vừa đốt vàng mã cho tôi, vừa lẩm bẩm:
“Trần Cẩm, tôi bị ung thư phổi, chắc cũng không sống được bao lâu nữa.”
“Từ khi ra tù, trái tim tôi đã chết, là sự tin tưởng của em đã cứu sống tôi. Cả đời này tôi sống không uổng phí, tôi muốn quyên góp doanh nghiệp cho nhà nước, quyên góp tiền tiết kiệm cho nông thôn nghèo khó. Sau khi chết, tôi định chôn cất bên cạnh em, không muốn em cô đơn…”
Tôi muốn túm lấy tai anh, khuyên anh chấn chỉnh lại tinh thần.
Trong lúc kích động, linh hồn còn sót lại của tôi tan biến hoàn toàn.
Giây phút cuối cùng tôi nghĩ, nếu có kiếp sau, tôi nhất định phải gả cho Cố Thiệu, tôi muốn đối xử tốt với anh.
Ăn cơm tối xong, cả nhà ba người kiểm kê thu nhập trong ngày.
Bố chồng đẩy xe ba gác đi khắp các ngõ xóm bán nông cụ, bán được hơn ba mươi đồng, tôi trông cửa hàng bán được hơn tám mươi đồng.
Bố chồng rất hài lòng.
Tôi lấy tờ báo ra, nói với bố chồng về xu hướng phát triển trong tương lai.
Nhà nước bắt đầu đẩy mạnh cơ giới hóa nông nghiệp, xưởng rèn sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa.
Nhân chủ đề này, bố chồng nói ra lý do giữ Cố Thiệu ở nhà làm thợ rèn, chính là hy vọng anh có thể nắm vững một nghề.
Từ trước đến nay, người có tay nghề sẽ không c.h.ế.t đói.
Nhưng, tin tức trên báo khiến tư tưởng của bố chồng bắt đầu d.a.o động.
“Cẩm à, con là người có học, con có ý kiến gì không?”
Tôi nhìn bố chồng, rồi lại nhìn Cố Thiệu.
Cố Thiệu ra hiệu cho tôi nói.
Hai bố con họ tin tưởng tôi, tôi cũng không còn lo lắng gì nữa.
Tôi nói: “Chúng ta chuyển nhượng kỹ thuật luyện sắt đi ạ”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro