Chương 4
TẦN NINH
2025-03-19 14:18:06
3.
Tôi không đủ sức, nhưng thân thể tôi linh hoạt.
Né tránh đòn tấn công, tôi đá chiếc ghế đẩu về phía chân chị ta.
Lý Vân không kịp tránh, bị vấp ngã sấp mặt.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Tôn Thắng.
"Lý Vân, bảo cô đi mua cái cào, cô lề mề cái gì vậy?"
Phát hiện vợ nằm sấp trên đất, anh ta mắng:
"Đi đứng còn không xong, cô còn làm được gì? Đừng có giả chết, mau đứng dậy đi gom củi!"
Mặt Lý Vân đầy vẻ bất mãn, nhưng lại không thể làm gì.
Lúc rời đi, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi.
“Trần Cẩm, mày phá hỏng mối lương duyên của tao, tao sẽ không tha cho mày!”
Tôi đáp trả: “Cứ đến đây mà chiến, bà đây chiều tới bến!”
Trong không khí, loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện của đôi vợ chồng "cẩu".
Lý Vân cầu xin Tôn Thắng:
“Chúng ta mới cưới, có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi hẵng làm việc không? Anh xem Trần Cẩm kìa, phơi nắng đọc báo, sung sướng biết bao?”
Tôn Thắng phản bác.
“Cô có thể so với người ta sao? Trần Cẩm là người có học, đầu óc nhanh nhạy.”
“Cố Thiệu nhà có tiền, hai vợ chồng người ta cả đời không làm việc, vẫn sống sung túc.”
Lý Vân oán trách:
“Sao anh không thể kiếm tiền như Cố Thiệu? Gái theo chồng, ăn mặc nhờ chồng, tôi gả đến nhà anh là để hưởng phúc, không phải đến chịu khổ!”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Giọng nói the thé của Tôn Thắng đột nhiên cao vút.
“Chê tôi không kiếm được tiền, cô còn gả làm gì? Tôi còn chưa ưng cô đâu!”
“Tôi không bằng Cố Thiệu, cô cũng không bằng Trần Cẩm, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.”
“Tôn Thắng, anh không ưng tôi, anh ưng ai? Chẳng lẽ anh ưng Trần Cẩm?”
Lý Vân khóc lóc:
“Tôi đúng là mù mắt, cứ tưởng anh là người có tiền đồ, ai ngờ anh chỉ là đồ bỏ đi!”
“Tôi là đồ bỏ đi, cô muốn sống thì sống, không muốn thì ly hôn!”
Tôi định ra ngoài xem náo nhiệt, Cố Thiệu kéo tôi lại.
“Ngoan ngoãn ở yên đây, cẩn thận m.á.u b.ắ.n đầy người!”
Theo lực kéo của anh, tôi ngã vào lòng anh.
“Anh không cho em đi, em sẽ không đi.”
Tôi giơ hai tay ôm lấy eo anh, dịu giọng nói.
“Em nghe anh hết.”
Cố Thiệu lập tức cứng đờ người, lồng n.g.ự.c đập thình thịch, làm mặt tôi nóng bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thừa lúc anh không đề phòng, tôi cười ranh mãnh.
Nhón chân lên l.i.ế.m yết hầu của anh một cái.
Trước khi anh kịp phản ứng, tôi vội vàng đẩy anh ra.
Tôi giả vờ ghét bỏ:
“Chỗ nào cũng cứng, chả vui gì cả!”
Cố Thiệu mặt đỏ bừng, cả người cũng nóng lên mấy phần.
Anh nghiêm mặt.
Một tay kẹp lấy eo tôi, một chân hất cái ghế đẩu lên rồi dùng tay kia đỡ lấy, động tác rất "ngầu" và thuần thục.
Anh bế tôi ra cửa hàng, ấn vào ghế đẩu.
Anh lạnh giọng:
“Ngồi đây ngoan ngoãn, không được gây rối. Mấy thứ nông cụ này em cứ bán thoải mái, bán được bao nhiêu tiền đều là của em!”
Phía bên kia đường, Lý Vân và Tôn Thắng đang giằng co.
Tôi vừa ăn kem vừa xem hai người họ đánh nhau.
Tôi đã nói Lý Vân sẽ hối hận mà, giờ thì cô ta hối hận thật rồi.
Kiếp trước, người khác nhìn tôi thấy hào nhoáng, không ai biết nỗi khổ sau lưng tôi.
Ở bên Tôn Thắng, tôi chưa từng được làm một người phụ nữ thực sự.
Tôn Thắng cũng biết khiếm khuyết của mình, đối với tôi có phần áy náy.
Tôi lợi dụng sự áy náy đó của anh ta, khiến anh ta nghe lời tôi răm rắp.
Tôi khuyên anh ta thi lại đại học, hai chúng tôi cùng nhau cố gắng.
Ban ngày, chúng tôi lên núi làm việc, trong túi áo nhét sách.
Ban đêm, thức trắng đêm học bài đến tận khi gà gáy.
Thi đỗ đại học, Tôn Thắng càng thêm dựa dẫm vào tôi.
Cả đời chúng tôi không có con, người khác hỏi, tôi liền nói tôi không thể sinh con.
Điều này khiến Tôn Thắng càng thêm cảm động, tôi dùng tôn nghiêm của mình để giữ gìn tôn nghiêm đàn ông của anh ta.
Người ngoài đều khen Tôn Thắng nhân phẩm tốt, phát đạt rồi mà không bỏ rơi người vợ không thể sinh con.
Nực cười là, tôi bị Lý Vân hại c.h.ế.t chưa được trăm ngày, Tôn Thắng đã tìm một cô gái trẻ kết hôn.
Vì tôi c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, lại không có con cái, đến cả mộ tổ nhà họ Tôn cũng không được chôn cất cùng.
Kiếp này, Lý Vân khăng khăng gả cho Tôn Thắng, muốn theo Tôn Thắng làm phu nhân quan lại quyền quý.
Đâu có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống thế?
Lý Vân đầu óc đơn giản, không cầu tiến, lại không có bản lĩnh nắm giữ đàn ông, gả cho Ngọc Hoàng đại đế cũng không hạnh phúc được đâu.
Đêm tân hôn, phát hiện Tôn Thắng không thể làm "chuyện ấy", cô ta liền nổi đóa.
Những ngày cãi vã của họ còn dài.
Tôi cứ ngồi chờ xem kịch hay thôi!
Tôi không đủ sức, nhưng thân thể tôi linh hoạt.
Né tránh đòn tấn công, tôi đá chiếc ghế đẩu về phía chân chị ta.
Lý Vân không kịp tránh, bị vấp ngã sấp mặt.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Tôn Thắng.
"Lý Vân, bảo cô đi mua cái cào, cô lề mề cái gì vậy?"
Phát hiện vợ nằm sấp trên đất, anh ta mắng:
"Đi đứng còn không xong, cô còn làm được gì? Đừng có giả chết, mau đứng dậy đi gom củi!"
Mặt Lý Vân đầy vẻ bất mãn, nhưng lại không thể làm gì.
Lúc rời đi, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi.
“Trần Cẩm, mày phá hỏng mối lương duyên của tao, tao sẽ không tha cho mày!”
Tôi đáp trả: “Cứ đến đây mà chiến, bà đây chiều tới bến!”
Trong không khí, loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện của đôi vợ chồng "cẩu".
Lý Vân cầu xin Tôn Thắng:
“Chúng ta mới cưới, có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi hẵng làm việc không? Anh xem Trần Cẩm kìa, phơi nắng đọc báo, sung sướng biết bao?”
Tôn Thắng phản bác.
“Cô có thể so với người ta sao? Trần Cẩm là người có học, đầu óc nhanh nhạy.”
“Cố Thiệu nhà có tiền, hai vợ chồng người ta cả đời không làm việc, vẫn sống sung túc.”
Lý Vân oán trách:
“Sao anh không thể kiếm tiền như Cố Thiệu? Gái theo chồng, ăn mặc nhờ chồng, tôi gả đến nhà anh là để hưởng phúc, không phải đến chịu khổ!”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Giọng nói the thé của Tôn Thắng đột nhiên cao vút.
“Chê tôi không kiếm được tiền, cô còn gả làm gì? Tôi còn chưa ưng cô đâu!”
“Tôi không bằng Cố Thiệu, cô cũng không bằng Trần Cẩm, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.”
“Tôn Thắng, anh không ưng tôi, anh ưng ai? Chẳng lẽ anh ưng Trần Cẩm?”
Lý Vân khóc lóc:
“Tôi đúng là mù mắt, cứ tưởng anh là người có tiền đồ, ai ngờ anh chỉ là đồ bỏ đi!”
“Tôi là đồ bỏ đi, cô muốn sống thì sống, không muốn thì ly hôn!”
Tôi định ra ngoài xem náo nhiệt, Cố Thiệu kéo tôi lại.
“Ngoan ngoãn ở yên đây, cẩn thận m.á.u b.ắ.n đầy người!”
Theo lực kéo của anh, tôi ngã vào lòng anh.
“Anh không cho em đi, em sẽ không đi.”
Tôi giơ hai tay ôm lấy eo anh, dịu giọng nói.
“Em nghe anh hết.”
Cố Thiệu lập tức cứng đờ người, lồng n.g.ự.c đập thình thịch, làm mặt tôi nóng bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thừa lúc anh không đề phòng, tôi cười ranh mãnh.
Nhón chân lên l.i.ế.m yết hầu của anh một cái.
Trước khi anh kịp phản ứng, tôi vội vàng đẩy anh ra.
Tôi giả vờ ghét bỏ:
“Chỗ nào cũng cứng, chả vui gì cả!”
Cố Thiệu mặt đỏ bừng, cả người cũng nóng lên mấy phần.
Anh nghiêm mặt.
Một tay kẹp lấy eo tôi, một chân hất cái ghế đẩu lên rồi dùng tay kia đỡ lấy, động tác rất "ngầu" và thuần thục.
Anh bế tôi ra cửa hàng, ấn vào ghế đẩu.
Anh lạnh giọng:
“Ngồi đây ngoan ngoãn, không được gây rối. Mấy thứ nông cụ này em cứ bán thoải mái, bán được bao nhiêu tiền đều là của em!”
Phía bên kia đường, Lý Vân và Tôn Thắng đang giằng co.
Tôi vừa ăn kem vừa xem hai người họ đánh nhau.
Tôi đã nói Lý Vân sẽ hối hận mà, giờ thì cô ta hối hận thật rồi.
Kiếp trước, người khác nhìn tôi thấy hào nhoáng, không ai biết nỗi khổ sau lưng tôi.
Ở bên Tôn Thắng, tôi chưa từng được làm một người phụ nữ thực sự.
Tôn Thắng cũng biết khiếm khuyết của mình, đối với tôi có phần áy náy.
Tôi lợi dụng sự áy náy đó của anh ta, khiến anh ta nghe lời tôi răm rắp.
Tôi khuyên anh ta thi lại đại học, hai chúng tôi cùng nhau cố gắng.
Ban ngày, chúng tôi lên núi làm việc, trong túi áo nhét sách.
Ban đêm, thức trắng đêm học bài đến tận khi gà gáy.
Thi đỗ đại học, Tôn Thắng càng thêm dựa dẫm vào tôi.
Cả đời chúng tôi không có con, người khác hỏi, tôi liền nói tôi không thể sinh con.
Điều này khiến Tôn Thắng càng thêm cảm động, tôi dùng tôn nghiêm của mình để giữ gìn tôn nghiêm đàn ông của anh ta.
Người ngoài đều khen Tôn Thắng nhân phẩm tốt, phát đạt rồi mà không bỏ rơi người vợ không thể sinh con.
Nực cười là, tôi bị Lý Vân hại c.h.ế.t chưa được trăm ngày, Tôn Thắng đã tìm một cô gái trẻ kết hôn.
Vì tôi c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, lại không có con cái, đến cả mộ tổ nhà họ Tôn cũng không được chôn cất cùng.
Kiếp này, Lý Vân khăng khăng gả cho Tôn Thắng, muốn theo Tôn Thắng làm phu nhân quan lại quyền quý.
Đâu có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống thế?
Lý Vân đầu óc đơn giản, không cầu tiến, lại không có bản lĩnh nắm giữ đàn ông, gả cho Ngọc Hoàng đại đế cũng không hạnh phúc được đâu.
Đêm tân hôn, phát hiện Tôn Thắng không thể làm "chuyện ấy", cô ta liền nổi đóa.
Những ngày cãi vã của họ còn dài.
Tôi cứ ngồi chờ xem kịch hay thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro