CHƯƠNG 1
TẦN NINH
2025-03-19 14:18:06
Năm1980, tôi và chị họ cùng đi xem mắt.
Chị họ ưng ý Cố Thiệu, ông chủ nhỏ của xưởng rèn.
Cố Thiệu đẹp trai, nhiều tiền, dáng chuẩn.
Tôi đành chấp nhận Tôn Thắng, gã sinh viên trượt đại học, chỉ biết cày ruộng.
Tôn Thắng nghèo, gia cảnh sa sút, trông lại yếu ớt.
Không lâu sau khi kết hôn, chị họ ngoại tình bị chồng đánh gãy chân.
Chồng chị vào tù, chị họ ly hôn.
Họ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Còn tôi cùng chồng nỗ lực, thi đỗ đại học.
Mấy năm sau, chồng tôi thăng chức lên xã trưởng.
Tôi trở thành chuyên gia nông nghiệp cấp quốc gia, được bình chọn là phụ nữ ba đảm đang toàn quốc.
Chị họ ghen tị vì tôi sống tốt hơn mình, liền đẩy tôi xuống vực.
Mở mắt ra, lại trở về năm 1980, lúc đi xem mắt.
Chị họ giành trước: "Tôi muốn gả cho Tôn Thắng, người sinh viên trượt đại học kia!"
Tôi liền biết, chị ta cũng trùng sinh rồi.
...
1.
Hội phụ nữ tổ chức buổi gặp mặt. Tôi và chị họ Lý Vân cùng tham gia.
Chị họ ưng ý Tôn Thắng, gã sinh viên trượt đại học.
Tôn Thắng là sinh viên bỏ học, thi ba năm liền đều trượt.
Kiếp trước, rõ ràng chị ta ưng ý Cố Thiệu, người vừa đẹp trai vừa giàu có.
Cố Thiệu là bộ đội, sau khi xuất ngũ, ở nhà cùng bố học nghề rèn.
Xưởng rèn nhà họ Cố nổi tiếng gần xa, nông cụ như dao, liềm, cuốc... nhà họ làm ra không kịp bán.
Sau khi thực hiện chế độ khoán sản phẩm, nhà họ Cố kiếm được bộn tiền.
Trên đường về nhà, chị họ hạ giọng nói với mợ:
"Mẹ, con muốn gả cho Tôn Thắng!"
Mợ véo mạnh vào người chị ta.
"Con ranh này, nói năng linh tinh, Tôn Thắng tay không xách nổi, vai không gánh nổi, gả cho nó thì con c.h.ế.t đói à."
"Cố Thiệu tốt thế kia, cậu ta vừa đẹp trai, vóc dáng lại ngon nghẻ, còn có tay nghề, gả vào nhà đó, ăn sung mặc sướng, con tha hồ mà hưởng phúc."
"Mẹ, mẹ cứ nghe con, Tôn Thắng sau này sẽ làm quan lớn..."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lý Vân ghé sát tai mợ thì thầm một hồi.
Mợ do dự: "Để mẹ suy nghĩ đã!"
Tôi đi sau hai người họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe chị họ kiên quyết như vậy, tôi chắc chắn, chị ta cũng trùng sinh rồi.
Buổi tối, mợ dẫn chị họ đến nhà tôi.
Lý Vân vào thẳng vấn đề, đưa ra điều kiện với tôi.
"Trần Cẩm, tôi gả cho Tôn Thắng, cô gả cho Cố Thiệu, thế nào? Nếu cô đồng ý, tôi sẽ xóa khoản nợ mà cô nợ nhà tôi!"
Mấy năm nay, mẹ tôi sức khỏe không tốt, khám bệnh đã vay nhà cậu mợ năm trăm tệ.
Nợ nần nên lép vế, mẹ tôi áy náy nhìn tôi.
Tôi lén nhéo mạnh vào đùi mình, cố nặn ra nước mắt.
"Chị, Tôn Thắng ưng ý em, anh ấy khen em dịu dàng, yếu đuối, có phong thái của người có học, hai đứa em rất hợp nhau."
Nói xong, tôi nức nở khóc.
"Chị, thà phá mười ngôi miếu, không phá một mối lương duyên, chị đừng chia rẽ bọn em!"
Chị họ thở dài.
"Trần Cẩm, chị cũng là vì muốn tốt cho em. Em thân thể yếu đuối, quá mỏng manh."
"Nhà họ Tôn nhiều ruộng, ngày nào cũng phải ra đồng làm việc, cái thân thể bé nhỏ này của em sẽ không chịu nổi đâu."
"Em nhìn nhà họ Cố xem, ngày nào cũng có tiền vào. Em gả qua đó, ăn sung mặc sướng, hưởng phúc không hết. Chị thấy em quá yếu đuối, mới nhường Cố Thiệu cho em đó."
Nói xong, nháy mắt với mợ.
Thế là, mợ cũng khuyên tôi:
"Trần Cẩm, sức khỏe mẹ con như vậy, sau này khám bệnh còn tốn nhiều tiền hơn, con gả cho Cố Thiệu, cậu ấy còn có thể giúp con gánh vác phần nào..."
Trong lòng tôi cười lạnh.
Hai mẹ con này đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, các người biết diễn, tôi cũng biết diễn.
Tôi ôm mặt, lại khóc.
"Ngày mai mẹ tôi còn phải đi bệnh viện khám bệnh, chúng tôi còn thiếu một nghìn tệ nữa!"
Lý Vân lập tức mắc câu.
"Em gái, chỉ cần em đồng ý đổi người với chị, một nghìn tệ chị cho không em."
Tôi liếc qua mợ, sắc mặt mợ âm trầm.
Lý Vân không ngừng kéo tay áo mợ, mợ mới miễn cưỡng đồng ý.
Không tốn chút sức lực nào đã kiếm được một nghìn tệ, trong lòng tôi vui sướng, nhưng ngoài mặt không hề lộ ra.
Cuối cùng, tôi miễn cưỡng nói:
"Vậy thì nghe theo hai người."
Lúc hai mẹ con rời đi, chị họ còn ném cho tôi một nụ cười đắc ý.
"Trần Cẩm, đến lúc được hưởng phúc ở nhà họ Cố, đừng quên chị đây nhé!"
Tôi đáp lại:
"Gả vào nhà họ Tôn, chị đừng có mà hối hận!"
Chị họ ưng ý Cố Thiệu, ông chủ nhỏ của xưởng rèn.
Cố Thiệu đẹp trai, nhiều tiền, dáng chuẩn.
Tôi đành chấp nhận Tôn Thắng, gã sinh viên trượt đại học, chỉ biết cày ruộng.
Tôn Thắng nghèo, gia cảnh sa sút, trông lại yếu ớt.
Không lâu sau khi kết hôn, chị họ ngoại tình bị chồng đánh gãy chân.
Chồng chị vào tù, chị họ ly hôn.
Họ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Còn tôi cùng chồng nỗ lực, thi đỗ đại học.
Mấy năm sau, chồng tôi thăng chức lên xã trưởng.
Tôi trở thành chuyên gia nông nghiệp cấp quốc gia, được bình chọn là phụ nữ ba đảm đang toàn quốc.
Chị họ ghen tị vì tôi sống tốt hơn mình, liền đẩy tôi xuống vực.
Mở mắt ra, lại trở về năm 1980, lúc đi xem mắt.
Chị họ giành trước: "Tôi muốn gả cho Tôn Thắng, người sinh viên trượt đại học kia!"
Tôi liền biết, chị ta cũng trùng sinh rồi.
...
1.
Hội phụ nữ tổ chức buổi gặp mặt. Tôi và chị họ Lý Vân cùng tham gia.
Chị họ ưng ý Tôn Thắng, gã sinh viên trượt đại học.
Tôn Thắng là sinh viên bỏ học, thi ba năm liền đều trượt.
Kiếp trước, rõ ràng chị ta ưng ý Cố Thiệu, người vừa đẹp trai vừa giàu có.
Cố Thiệu là bộ đội, sau khi xuất ngũ, ở nhà cùng bố học nghề rèn.
Xưởng rèn nhà họ Cố nổi tiếng gần xa, nông cụ như dao, liềm, cuốc... nhà họ làm ra không kịp bán.
Sau khi thực hiện chế độ khoán sản phẩm, nhà họ Cố kiếm được bộn tiền.
Trên đường về nhà, chị họ hạ giọng nói với mợ:
"Mẹ, con muốn gả cho Tôn Thắng!"
Mợ véo mạnh vào người chị ta.
"Con ranh này, nói năng linh tinh, Tôn Thắng tay không xách nổi, vai không gánh nổi, gả cho nó thì con c.h.ế.t đói à."
"Cố Thiệu tốt thế kia, cậu ta vừa đẹp trai, vóc dáng lại ngon nghẻ, còn có tay nghề, gả vào nhà đó, ăn sung mặc sướng, con tha hồ mà hưởng phúc."
"Mẹ, mẹ cứ nghe con, Tôn Thắng sau này sẽ làm quan lớn..."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lý Vân ghé sát tai mợ thì thầm một hồi.
Mợ do dự: "Để mẹ suy nghĩ đã!"
Tôi đi sau hai người họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe chị họ kiên quyết như vậy, tôi chắc chắn, chị ta cũng trùng sinh rồi.
Buổi tối, mợ dẫn chị họ đến nhà tôi.
Lý Vân vào thẳng vấn đề, đưa ra điều kiện với tôi.
"Trần Cẩm, tôi gả cho Tôn Thắng, cô gả cho Cố Thiệu, thế nào? Nếu cô đồng ý, tôi sẽ xóa khoản nợ mà cô nợ nhà tôi!"
Mấy năm nay, mẹ tôi sức khỏe không tốt, khám bệnh đã vay nhà cậu mợ năm trăm tệ.
Nợ nần nên lép vế, mẹ tôi áy náy nhìn tôi.
Tôi lén nhéo mạnh vào đùi mình, cố nặn ra nước mắt.
"Chị, Tôn Thắng ưng ý em, anh ấy khen em dịu dàng, yếu đuối, có phong thái của người có học, hai đứa em rất hợp nhau."
Nói xong, tôi nức nở khóc.
"Chị, thà phá mười ngôi miếu, không phá một mối lương duyên, chị đừng chia rẽ bọn em!"
Chị họ thở dài.
"Trần Cẩm, chị cũng là vì muốn tốt cho em. Em thân thể yếu đuối, quá mỏng manh."
"Nhà họ Tôn nhiều ruộng, ngày nào cũng phải ra đồng làm việc, cái thân thể bé nhỏ này của em sẽ không chịu nổi đâu."
"Em nhìn nhà họ Cố xem, ngày nào cũng có tiền vào. Em gả qua đó, ăn sung mặc sướng, hưởng phúc không hết. Chị thấy em quá yếu đuối, mới nhường Cố Thiệu cho em đó."
Nói xong, nháy mắt với mợ.
Thế là, mợ cũng khuyên tôi:
"Trần Cẩm, sức khỏe mẹ con như vậy, sau này khám bệnh còn tốn nhiều tiền hơn, con gả cho Cố Thiệu, cậu ấy còn có thể giúp con gánh vác phần nào..."
Trong lòng tôi cười lạnh.
Hai mẹ con này đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, các người biết diễn, tôi cũng biết diễn.
Tôi ôm mặt, lại khóc.
"Ngày mai mẹ tôi còn phải đi bệnh viện khám bệnh, chúng tôi còn thiếu một nghìn tệ nữa!"
Lý Vân lập tức mắc câu.
"Em gái, chỉ cần em đồng ý đổi người với chị, một nghìn tệ chị cho không em."
Tôi liếc qua mợ, sắc mặt mợ âm trầm.
Lý Vân không ngừng kéo tay áo mợ, mợ mới miễn cưỡng đồng ý.
Không tốn chút sức lực nào đã kiếm được một nghìn tệ, trong lòng tôi vui sướng, nhưng ngoài mặt không hề lộ ra.
Cuối cùng, tôi miễn cưỡng nói:
"Vậy thì nghe theo hai người."
Lúc hai mẹ con rời đi, chị họ còn ném cho tôi một nụ cười đắc ý.
"Trần Cẩm, đến lúc được hưởng phúc ở nhà họ Cố, đừng quên chị đây nhé!"
Tôi đáp lại:
"Gả vào nhà họ Tôn, chị đừng có mà hối hận!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro