Chờ Ngày Hoa Nở

Chương 9

Tiểu Cẩu Ngốc Nghếch

2025-03-17 07:01:46

9

Chiến tranh xảy ra vào năm thứ sáu sau khi ta rời khỏi Bùi Thanh Tịch.

Bùi Thanh Tịch trở thành phò mã, tài sản thuộc về hoàng gia, đó là bước đầu tiên để quốc gia chuẩn bị chiêu binh mãi mã.

Chiến tranh có kẻ thắng, nhưng dân chúng hai nước thì hoàn toàn là kẻ thua.

Mà trong thời kỳ chiến loạn, thứ còn hữu dụng hơn cả tiền bạc, chính là y thuật của ta.

Dân thường, thương nhân, binh sĩ hay tướng lĩnh, mỗi ngày khi ta mở cửa phủ, đều thấy những con người ấy xếp hàng dài chờ đợi.

Trong thời kỳ dược liệu khan hiếm này, mấy cây ngân châm trong tay ta chính là hi vọng sống sót của họ.

Mỗi lần châm cứu, ta đều đặt bên cạnh cuốn [Lư Thị Châm Pháp].

Dù nội dung bên trong ta đã thuộc lòng từ lâu, nhưng quyển sách này luôn ở bên, giống như mẫu thân vẫn luôn đồng hành cùng ta vậy.

Dần dần, ta có một cái tên mới.

Lư Thần Y.

Ta rất thích cái tên này. So với họ của phụ thân, ta càng thích mang họ của mẫu thân hơn.

Danh tiếng của ta ngày càng lớn, người đến xếp hàng càng ngày càng đông.

Người hầu trong phủ luôn khuyên ta nên chú ý nghỉ ngơi, nhưng mỗi khi thấy những đứa trẻ còn quấn tã, những người già sắp lìa đời hay những con người khốn khổ vì bệnh tật, ta lại không thể kìm lòng.

Cứu thêm một người… thêm một người nữa thôi.

May mắn thay, chiến tranh kết thúc khá nhanh.

Thượng Kinh bị tham ô bào mòn đến tận xương tủy, bề ngoài tuy vẫn hào nhoáng dọa người, nhưng khi đại quân địch xâm phạm, lại mong manh như giấy, không chút sức phản kháng.

Nghe nói hoàng đế tử trận, nam nhân hoàng tộc bị c.h.é.m đầu treo trên tường thành, nữ nhân bị bắt làm quân kỹ, sống không bằng ch.ế.t.

Tài sản của ta, sau trận chiến này gần như tan biến hết, nhưng may mắn vẫn giữ được mạng sống và phủ. Việc khôi phục lại chỉ là vấn đề thời gian.

Hơn nữa, trong chiến loạn ta đã hành y cứu người, gây dựng được danh tiếng tốt, trở thành vị thần trong lòng dân chúng. Rất nhiều người sẵn sàng làm việc dưới trướng ta, thậm chí còn tranh giành nhau một chỗ làm trong phủ.

Chẳng hạn như hiện tại, chỉ tuyển hai người làm việc trong phòng bếp, mà có đến năm sáu chục người đến ứng tuyển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ta từng là đầu bếp của Túy Hương Lâu, tay nghề nấu món Giang Nam đến cả ngự trù trong cung cũng phải tự thẹn không bằng!”

“Nghe nói tiểu thư đến từ phương Bắc, ta cũng vậy. Ta mở quán ăn, các món Bắc phương ta đều nấu chuẩn vị nhất!”

“Dù ta không phải đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng đã nấu cơm cho nhà mình suốt mấy chục năm. Bánh bao, điểm tâm, chiên xào nấu nướng, tiểu thư muốn ăn gì, ta đều làm được!”

Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.

Nhìn cảnh tượng “náo nhiệt” trước mắt, ta chỉ biết dở khóc dở cười. Đang định giao chuyện này cho quản gia xử lý thì bỗng thấy một cô bé gầy yếu len qua đám đông.

Thân hình gầy nhỏ, chưa đến eo người lớn, chen chúc qua được đã mất rất nhiều sức, cuối cùng không giữ vững nổi, ngã quỳ ngay trước mặt ta.

“Bồ Tát tỷ tỷ, xin hãy cứu ta!”

Nhìn khuôn mặt van nài của cô bé, ta bỗng ngẩn người.

Bóng dáng nhỏ nhắn trước mắt như chồng lên hình ảnh trong ký ức, khiến ta nhớ lại rất nhiều năm trước, khi mình quỳ gối trước xe ngựa của Bùi Thanh Tịch.

“Xin người hãy cứu ta…”

Thời gian xoay vòng, giờ đây, ta lại trở thành người được cầu xin.

“Nha đầu ch.ế.t tiệt kia, mau về đây! Dám quấy rầy Bồ Tát Sống, cẩn thận ta l.ộ.t da ngươi!”

Người phụ nữ mà ta đoán là mẫu thân cô bé hùng hổ bước qua đám đông, mắt ta lại dời xuống đứa trẻ.

“Cha nương muốn bán ta đi để lấy tiền mua thuốc cho đệ đệ. Họ định gả ta cho một lão gia bảy mươi tuổi… Bồ Tát tỷ tỷ, ta mới mười hai tuổi, ta không muốn gả cho một người nhiều tuổi đến vậy… Xin người, xin hãy cứu ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ người…”

Người đàn ông mà ta đoán là phụ thân cô bé lập tức bước ra, nắm chặt vai con gái định kéo về, gương mặt vẫn gượng cười.

“Xin lỗi Bồ Tát Sống… Lư Thần Y, tiểu nữ không hiểu chuyện, mạo phạm người rồi.”

Nói xong, ông ta liền muốn ép buộc cô bé rời đi.

Ta giơ tay, gia đinh trong phủ lập tức bước lên, chặn bọn họ lại.

Trước ánh mắt vừa kinh hoàng vừa khó hiểu của gã nam nhân, ta nhẹ nhàng kéo cô bé lại bên mình.

“Tiểu nữ này, ngươi định bán bao nhiêu? Ta mua.”

Khoảnh khắc ấy, ta nhớ đến chính mình khi còn nhỏ.

Và ta, như đã cứu lấy chính mình của những năm tháng ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chờ Ngày Hoa Nở

Số ký tự: 0