Chờ Ngày Hoa Nở

Chương 8

Tiểu Cẩu Ngốc Nghếch

2025-03-17 07:01:46

8.

Công chúa muốn gặp ta thì ta đã một mình rời khỏi Thượng Kinh.

Mang theo không chỉ tự do mà còn cả mấy cửa hàng ở Giang Nam cùng một khoản bạc lớn mà Bùi Thanh Tịch để lại.

Y đối với ta, trước nay luôn hào phóng.

Ta không từ chối, dù sao số tiền này về sau cũng sẽ là của hoàng thất, không cho ta thì Bùi Thanh Tịch cũng chẳng giữ được.

Ta thuê đội tiêu sư giỏi nhất, hộ tống ta đến Giang Nam. Suốt ba tháng đi đường, ta vừa đi vừa ngắm cảnh, thật tiêu d.a.o tự tại.

Đến Giang Nam, ta nhanh chóng tiếp quản mấy cửa hàng ấy, các chưởng quầy đều là những kẻ lão luyện, ban đầu không ít người chẳng phục.

Nhưng theo y nhiều năm như vậy, thủ đoạn cần học ta đều đã học đủ, chẳng bao lâu sau, ta khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.

Khi nhìn thấy bọn họ quỳ trước mặt ta, vừa khóc vừa thề trung thành, ta bỗng thấy bản thân đã có vài phần giống Bùi Thanh Tịch.

Rồi ta kinh ngạc phát hiện, từng cử chỉ của mình – từ thói quen gõ nhẹ ngón giữa tay phải lên tay ghế thái sư, đến việc trước khi uống trà luôn quấy nhẹ ba vòng – đều giống y như đúc.

Những năm tháng bên y, ta không chỉ học được tri thức mà còn thấm nhuần cả phong thái của bậc bề trên.

Ta đau lòng nhận ra, có lẽ cả đời này ta cũng chẳng thể thoát khỏi cái bóng của Bùi Thanh Tịch.

Nhưng rất nhanh, ta lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Nghĩ theo một cách nào đó, ta là đóa hoa được y nuôi lớn, mang vài phần dáng dấp của y cũng là điều tất nhiên.

Theo lẽ thường, làm ăn ở Thượng Kinh là thuận lợi nhất.

Nhưng ta lại chọn một con đường khác – buôn bán hàng hóa ra nước ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trà và lụa của chúng ta rất được ngoại quốc ưa chuộng.

Pháo và than đá của họ lại là những thứ Thượng Kinh khan hiếm.

Con đường này không đem lại nhiều lợi nhuận, thậm chí vì dính dáng đến chính trị hai nước mà đôi khi còn là những vụ làm ăn lỗ vốn.

Nhưng ta nhớ, Bùi Thanh Tịch từng nói:

“Làm ăn, bạc lại là thứ ít quan trọng nhất. Quan trọng là tình nghĩa, là quan hệ. Giữ được những điều này, bạc và chuyện làm ăn tự khắc sẽ tới.”

Câu nói ấy, ta luôn khắc ghi trong lòng.

Những lần giao dịch đầu tiên, ta đem toàn bộ lợi nhuận để kết giao.

Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.

Từ binh lính gác cổng đến hoàng thân quốc thích, ta đều không tiếc tay.

Người ta nói, cách ta làm ăn rất giống với Bùi gia, hỏi ta có phải người Bùi gia hay không.

Ta chỉ cười, chẳng nhận cũng chẳng chối.

Ai hỏi quá, ta chỉ đáp một câu:

“Được giống người Bùi gia, đó là vinh hạnh của ta.”

Nhờ có những mối quan hệ ấy, khi hai nước giao chiến, ta được che chở.

Sau chiến tranh, kinh tế cần phục hồi, những người như ta – làm ăn uy tín – càng được trọng dụng.

Bọn họ còn trao cho ta một lá cờ, treo trước cổng phủ.

Khi chiến tranh đến, nhà tan cửa nát, ta đã biến nơi đây thành chốn nương thân cho bá tánh.

Và trong mắt họ, ta trở thành một người gần như thần thánh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chờ Ngày Hoa Nở

Số ký tự: 0