Chương 7
Tiểu Cẩu Ngốc Nghếch
2025-03-17 07:01:46
7
Thánh chỉ đưa đến Bùi phủ, khi ấy Bùi Thanh Tịch đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với tất cả nữ nhân khác, ngoại trừ ta.
Người muốn tiền, y rộng rãi ban phát.
Người muốn thế, y giúp được đều giúp.
Còn những người mong tình cảm, từ đó không còn ai xuất hiện bên cạnh y nữa.
Ta nhìn Bùi Thanh Tịch mặc trường bào tinh xảo, quỳ rạp dưới đất, cúi đầu trước thế lực lớn hơn để nhận thánh chỉ phong làm Phò mã, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Người ta thường nói, giàu không quá ba đời, vậy mà Bùi gia đã truyền đến đời thứ năm.
Giờ đây, quốc gia nội loạn ngoại xâm, ngay cả hoàng quyền cũng lung lay, thế mà Bùi gia vẫn đứng vững, khiến Hoàng thượng không thể không để mắt.
Thực ra, hoàng thất đã sớm muốn ra tay với Bùi gia.
Nhưng ngay cả thiên tử cũng cần một cái cớ, để an lòng dân, giữ danh tiếng.
Bùi Thanh Tịch quá cẩn thận.
Y tự mình làm mọi việc, không tin ai, cũng không dựa vào bất kỳ ai.
Tranh đấu ngầm suốt bao năm, cuối cùng đôi bên đều nhượng bộ.
Kẻ sĩ, nông dân, thợ thủ công, thương nhân – làm Phò mã, đồng nghĩa với việc Bùi gia từ nay thành hoàng thân quốc thích, địa vị tôn quý, một bước lên mây.
Cái giá phải trả chính là, đã là người một nhà, thì sản nghiệp vạn quan của Bùi gia, tự nhiên cũng là của Hoàng đế.
Bề ngoài là cục diện đôi bên cùng thắng, nhưng đây là kết quả tốt nhất mà Bùi Thanh Tịch có thể tranh thủ cho Bùi gia.
Ta không biết y có cam tâm nhận kết cục này không, nhưng ta biết, y không có lựa chọn.
Giống như năm đó, ta không còn con đường nào khác ngoài việc quỳ gối giữa phố, cầu xin y cứu giúp.
Dân không đấu lại quan, cách làm của Bùi Thanh Tịch là sáng suốt.
Nhưng trong ánh mắt y, ta vẫn thấy rõ sự không cam lòng cùng phẫn nộ.
Chỉ là y giấu quá giỏi.
Phò mã của công chúa, không thể có tam thê tứ thiếp, càng không thể có tri kỷ hồng nhan.
Ta, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đêm thánh chỉ đưa tới, là đêm cuối cùng ta và Bùi Thanh Tịch buông thả bản thân.
Phòng rộng mênh mông, khắp nơi đều in dấu vết của chúng ta.
Khi kiệt sức, ta nằm trong lòng y, tận hưởng sự dịu dàng ấm áp.
“Ở Giang Nam, ta có một tài sản, không ai hay biết.”
Giọng y bỗng vang lên, khàn khàn, bình thản mà xa xăm.
“Người hầu ở đó đều là người ta tin tưởng nhất. Nếu nàng muốn, có thể đến đó sống.”
Ta bật cười, ngón tay vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c y.
“Công tử, người xử sự thật bất công. Lẽ ra trước tiên phải hỏi xem thiếp muốn gì chứ?”
Ánh mắt Bùi Thanh Tịch dừng lại trên người ta. Y thông minh như thế, sao có thể không hiểu rằng, thiên hạ này, đều là đất của vương quyền. Làm Phò mã, mà muốn giấu người đẹp trong khuê phòng, là chuyện cực kỳ ngu ngốc.
“Nàng muốn gì?”
Cuối cùng, y vẫn hỏi câu đó.
“Thiếp… chỉ muốn một thân phận tự do.”
Ở bên y gần chín năm, quay đầu nhìn lại, ta cũng chỉ vừa tròn hai mươi ba tuổi.
Ta đã dành năm năm chuẩn bị cho tương lai.
Chính là để khi thời khắc này đến, ta sẽ không bỏ lỡ nó.
“Nàng chọn một con đường rất khó đi.” Bùi Thanh Tịch nhíu mày, giọng nói đầy vẻ không đồng tình. “Hay là nàng không tin ta, rằng ta có thể nuôi nàng cả đời?”
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Ta áp sát người, chặn môi y lại, khiến những lời lẽ cảm tính đều tan biến trong hơi thở cuồng nhiệt.
Ánh mắt thỏa mãn của ta nhìn thấy dục vọng trong mắt y một lần nữa bị ta khơi dậy.
Có nhiều chuyện, chẳng cần phải nói thẳng ra.
Bùi Thanh Tịch là người thông minh.
Chỉ là màn đêm khiến y trở nên kích động và hồ đồ.
Đợi đến khi bình minh ló rạng, chúng ta đều sẽ quên hết những gì đã xảy ra đêm nay.
Rồi cầu vẫn là cầu, đường vẫn là đường, mỗi người một ngả.
Thánh chỉ đưa đến Bùi phủ, khi ấy Bùi Thanh Tịch đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với tất cả nữ nhân khác, ngoại trừ ta.
Người muốn tiền, y rộng rãi ban phát.
Người muốn thế, y giúp được đều giúp.
Còn những người mong tình cảm, từ đó không còn ai xuất hiện bên cạnh y nữa.
Ta nhìn Bùi Thanh Tịch mặc trường bào tinh xảo, quỳ rạp dưới đất, cúi đầu trước thế lực lớn hơn để nhận thánh chỉ phong làm Phò mã, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Người ta thường nói, giàu không quá ba đời, vậy mà Bùi gia đã truyền đến đời thứ năm.
Giờ đây, quốc gia nội loạn ngoại xâm, ngay cả hoàng quyền cũng lung lay, thế mà Bùi gia vẫn đứng vững, khiến Hoàng thượng không thể không để mắt.
Thực ra, hoàng thất đã sớm muốn ra tay với Bùi gia.
Nhưng ngay cả thiên tử cũng cần một cái cớ, để an lòng dân, giữ danh tiếng.
Bùi Thanh Tịch quá cẩn thận.
Y tự mình làm mọi việc, không tin ai, cũng không dựa vào bất kỳ ai.
Tranh đấu ngầm suốt bao năm, cuối cùng đôi bên đều nhượng bộ.
Kẻ sĩ, nông dân, thợ thủ công, thương nhân – làm Phò mã, đồng nghĩa với việc Bùi gia từ nay thành hoàng thân quốc thích, địa vị tôn quý, một bước lên mây.
Cái giá phải trả chính là, đã là người một nhà, thì sản nghiệp vạn quan của Bùi gia, tự nhiên cũng là của Hoàng đế.
Bề ngoài là cục diện đôi bên cùng thắng, nhưng đây là kết quả tốt nhất mà Bùi Thanh Tịch có thể tranh thủ cho Bùi gia.
Ta không biết y có cam tâm nhận kết cục này không, nhưng ta biết, y không có lựa chọn.
Giống như năm đó, ta không còn con đường nào khác ngoài việc quỳ gối giữa phố, cầu xin y cứu giúp.
Dân không đấu lại quan, cách làm của Bùi Thanh Tịch là sáng suốt.
Nhưng trong ánh mắt y, ta vẫn thấy rõ sự không cam lòng cùng phẫn nộ.
Chỉ là y giấu quá giỏi.
Phò mã của công chúa, không thể có tam thê tứ thiếp, càng không thể có tri kỷ hồng nhan.
Ta, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đêm thánh chỉ đưa tới, là đêm cuối cùng ta và Bùi Thanh Tịch buông thả bản thân.
Phòng rộng mênh mông, khắp nơi đều in dấu vết của chúng ta.
Khi kiệt sức, ta nằm trong lòng y, tận hưởng sự dịu dàng ấm áp.
“Ở Giang Nam, ta có một tài sản, không ai hay biết.”
Giọng y bỗng vang lên, khàn khàn, bình thản mà xa xăm.
“Người hầu ở đó đều là người ta tin tưởng nhất. Nếu nàng muốn, có thể đến đó sống.”
Ta bật cười, ngón tay vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c y.
“Công tử, người xử sự thật bất công. Lẽ ra trước tiên phải hỏi xem thiếp muốn gì chứ?”
Ánh mắt Bùi Thanh Tịch dừng lại trên người ta. Y thông minh như thế, sao có thể không hiểu rằng, thiên hạ này, đều là đất của vương quyền. Làm Phò mã, mà muốn giấu người đẹp trong khuê phòng, là chuyện cực kỳ ngu ngốc.
“Nàng muốn gì?”
Cuối cùng, y vẫn hỏi câu đó.
“Thiếp… chỉ muốn một thân phận tự do.”
Ở bên y gần chín năm, quay đầu nhìn lại, ta cũng chỉ vừa tròn hai mươi ba tuổi.
Ta đã dành năm năm chuẩn bị cho tương lai.
Chính là để khi thời khắc này đến, ta sẽ không bỏ lỡ nó.
“Nàng chọn một con đường rất khó đi.” Bùi Thanh Tịch nhíu mày, giọng nói đầy vẻ không đồng tình. “Hay là nàng không tin ta, rằng ta có thể nuôi nàng cả đời?”
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Ta áp sát người, chặn môi y lại, khiến những lời lẽ cảm tính đều tan biến trong hơi thở cuồng nhiệt.
Ánh mắt thỏa mãn của ta nhìn thấy dục vọng trong mắt y một lần nữa bị ta khơi dậy.
Có nhiều chuyện, chẳng cần phải nói thẳng ra.
Bùi Thanh Tịch là người thông minh.
Chỉ là màn đêm khiến y trở nên kích động và hồ đồ.
Đợi đến khi bình minh ló rạng, chúng ta đều sẽ quên hết những gì đã xảy ra đêm nay.
Rồi cầu vẫn là cầu, đường vẫn là đường, mỗi người một ngả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro