Chương 10
Tiểu Cẩu Ngốc Nghếch
2025-03-17 07:01:46
10
Cứu cô bé ấy rồi, ta bắt đầu mơ thấy Bùi Thanh Tịch.
Hóa ra, những ký ức xưa cũ vẫn in hằn sâu đậm trong tâm trí ta, rõ ràng đến mức nhiều lần khiến ta không phân biệt nổi đâu là mộng, đâu là thực.
Thế nhưng, ta không đi tìm kiếm tin tức của Bùi Thanh Tịch.
Thứ nhất, ta quá bận. Bận đến mức không có thời gian để nghĩ xem bây giờ người ấy ra sao. Thứ hai, ta sợ nếu dò hỏi, sẽ chỉ nhận được những tin tức không hay.
Người ấy… còn sống không?
Một người thông minh như Bùi Thanh Tịch, hẳn đã lường trước được chiến tranh, sao có thể không chuẩn bị cho mình một đường lui?
Rồi một đêm khuya, ta giật mình tỉnh giấc.
Ta chợt nhận ra, có lẽ… ta chính là con đường lui mà y đã chuẩn bị.
Y dẫn ta buôn bán, vô tình hay cố ý đều dạy ta những chiêu thức của mình. Y luôn khuyến khích ta tiếp tục học y thuật, thi thoảng lại mang về cho ta những điển tịch quý giá. Y giao sản nghiệp ở Giang Nam cho ta tiếp quản...
Phải chăng, tất cả đều là để chuẩn bị cho một ngày như hôm nay?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu đúng như vậy, thì chỉ cần y còn sống… nhất định sẽ quay lại tìm ta.
Bùi gia đã diệt vong, hoàng thất cũng không còn. Ngoài ta ra, y còn có thể đi đâu?
Nhưng rồi, y vẫn không xuất hiện.
Chiến tranh khiến bao người nhà tan cửa nát. Danh tiếng của ta ngày càng lan xa, dân chạy nạn ùn ùn kéo về thành. Thành không chứa nổi, ta liền sai người dựng lều phát cháo ngay bên ngoài cổng thành.
Một buổi chiều, ta ngồi trên tường thành, từ trên cao nhìn xuống dòng người xếp hàng dài dằng dặc, bỗng chốc ánh mắt ta khựng lại. Trong đám người đó, có một bóng dáng quen thuộc.
Cầm chén trà, ta bỗng thấy tay mình khẽ run.
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Bùi Thanh Tịch đã gầy đi rất nhiều. Một bên mắt đã mù, để lại một hốc mắt trống rỗng.
Người lặng lẽ đứng ở cuối hàng, chờ phát cháo.
Dù giờ đây thân xác tiều tụy, nhưng khí chất của y vẫn khiến người ta dễ dàng nhận ra giữa đám đông.
Tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn của ta, Bùi Thanh Tịch ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt giao nhau, ta cảm thấy có giọt nước nóng hổi lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt.
"Đã lâu không gặp."
Cứu cô bé ấy rồi, ta bắt đầu mơ thấy Bùi Thanh Tịch.
Hóa ra, những ký ức xưa cũ vẫn in hằn sâu đậm trong tâm trí ta, rõ ràng đến mức nhiều lần khiến ta không phân biệt nổi đâu là mộng, đâu là thực.
Thế nhưng, ta không đi tìm kiếm tin tức của Bùi Thanh Tịch.
Thứ nhất, ta quá bận. Bận đến mức không có thời gian để nghĩ xem bây giờ người ấy ra sao. Thứ hai, ta sợ nếu dò hỏi, sẽ chỉ nhận được những tin tức không hay.
Người ấy… còn sống không?
Một người thông minh như Bùi Thanh Tịch, hẳn đã lường trước được chiến tranh, sao có thể không chuẩn bị cho mình một đường lui?
Rồi một đêm khuya, ta giật mình tỉnh giấc.
Ta chợt nhận ra, có lẽ… ta chính là con đường lui mà y đã chuẩn bị.
Y dẫn ta buôn bán, vô tình hay cố ý đều dạy ta những chiêu thức của mình. Y luôn khuyến khích ta tiếp tục học y thuật, thi thoảng lại mang về cho ta những điển tịch quý giá. Y giao sản nghiệp ở Giang Nam cho ta tiếp quản...
Phải chăng, tất cả đều là để chuẩn bị cho một ngày như hôm nay?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu đúng như vậy, thì chỉ cần y còn sống… nhất định sẽ quay lại tìm ta.
Bùi gia đã diệt vong, hoàng thất cũng không còn. Ngoài ta ra, y còn có thể đi đâu?
Nhưng rồi, y vẫn không xuất hiện.
Chiến tranh khiến bao người nhà tan cửa nát. Danh tiếng của ta ngày càng lan xa, dân chạy nạn ùn ùn kéo về thành. Thành không chứa nổi, ta liền sai người dựng lều phát cháo ngay bên ngoài cổng thành.
Một buổi chiều, ta ngồi trên tường thành, từ trên cao nhìn xuống dòng người xếp hàng dài dằng dặc, bỗng chốc ánh mắt ta khựng lại. Trong đám người đó, có một bóng dáng quen thuộc.
Cầm chén trà, ta bỗng thấy tay mình khẽ run.
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Bùi Thanh Tịch đã gầy đi rất nhiều. Một bên mắt đã mù, để lại một hốc mắt trống rỗng.
Người lặng lẽ đứng ở cuối hàng, chờ phát cháo.
Dù giờ đây thân xác tiều tụy, nhưng khí chất của y vẫn khiến người ta dễ dàng nhận ra giữa đám đông.
Tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn của ta, Bùi Thanh Tịch ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt giao nhau, ta cảm thấy có giọt nước nóng hổi lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt.
"Đã lâu không gặp."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro