Chị Họ Thanh Tao Như Cúc

Chương 13

Non Tiêu Ngưu Lưu

2025-03-15 20:31:27

23 

 

Bởi vì chúng tôi đã ôn tập năm lần, còn chị ta thì đến đề bài còn chưa xem xong. 

 

Trước ngày thi, chị ta cười niềm nở, mang đến vài cái bánh bao nhân thịt, như thể đang trưng ra bảo vật. 

 

“Tiểu Vân, chị từ trấn trên mang bánh bao về, đặc biệt đến chiêu đãi mọi người, hy vọng ngày mai chúng ta đều thi thật tốt.” 

 

“Nhớ ăn hết nhé!” 

 

Nụ cười của chị ta dịu dàng, thân thiện, nhưng Hứa Chiêu Đệ lại khẽ kéo áo tôi, giọng đầy lo lắng. 

 

“Sao tôi thấy cô ta có vẻ không có ý tốt nhỉ?” 

 

Đúng lúc này, thím Lưu đi ngang qua, nhìn thấy chúng tôi đang đăm chiêu nhìn đống bánh bao, lập tức bước vào. 

 

“Ồ, hôm nay được ăn thịt à?” 

 

“Vẫn là trí thức trẻ có tiền tiêu xài, tiếc là bà già này đến giờ vẫn chưa từng nếm qua.” 

 

Hứa Chiêu Đệ vội xua tay. 

 

“Thím Lưu, thím hiểu lầm rồi, đây là bánh của Trình Thiên Thiên…” 

 

Còn chưa nói hết câu, thím Lưu đã giật lấy bánh bao, cười lạnh: 

 

“Cô ta mua? Không phải cũng là tiền của thằng Huy Tử nhà tôi hay sao?” 

 

“Các người còn dám ăn à?” 

 

Nói xong, bà cầm bánh bao rời đi. 

 

Sau khi thím Lưu rời khỏi, Hứa Chiêu Đệ thè lưỡi, cười tinh quái. 

 

“Thật ra tôi cũng không dám ăn.” 

 

Tôi buồn cười hỏi cô ấy: 

 

“Không phải cô luôn thích chiếm lợi nhỏ sao?” 

 

Hứa Chiêu Đệ đỏ mặt, bực tức đáp lại: 

 

“Tôi luôn có qua có lại, chứ không chiếm không!” 

 

“Còn loại tiện lợi mà Trình Thiên Thiên tự dưng dâng lên thế này, chắc chắn có âm mưu!” 

 

Cô ấy nói không sai. 

 

Đến khi thi, tôi và Trình Thiên Thiên lại ở cùng một phòng thi. 

 

Vừa mới ngồi xuống chưa lâu, liên tiếp có những âm thanh lạ vang lên, kèm theo đó là một mùi khó tả tràn ngập khắp phòng. 

 

Các thí sinh nhanh chóng bịt mũi...

 

Sau khi Trình Thiên Thiên chạy vào nhà vệ sinh hai lần, giám thị cảnh cáo: 

 

“Nếu còn rời khỏi phòng thi lần nữa, sẽ bị coi như tự nguyện nộp bài sớm.” 

 

Nhưng đến môn thi cuối cùng, chị ta thật sự không thể nhịn nổi nữa. 

 

Vừa ngồi trên ghế, vừa ra nước, vừa khóc lóc, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục viết bài thi. 

 

Giám thị cũng sắp phát điên. 

 

May mà tôi đã quen với mùi hôi trên người chị ta từ lâu, nên cũng không quá khó chịu. 

 

Ngoài phòng thi, Lưu Huy Tử đứng đợi Trình Thiên Thiên, nhưng thứ anh ta nhận được lại là hai cái bạt tai thẳng cánh. 

 

“Anh đã cho tôi ăn cái gì vậy?!” 

 

Hứa Chiêu Đệ bịt mũi đi ngang qua, sau đó thì thầm với tôi một cách thần bí. 

 

“Bánh bao mà thím Lưu mang về ấy, ngay cả cháu đích tôn cũng không được ăn một cái, cuối cùng bị Lưu Huy Tử lấy đi, mang cho Trình Thiên Thiên.” 

 

Trước khi vào phòng thi, Trình Thiên Thiên còn khoe khoang với cô ấy: 

 

“Thi cả ngày, ta chỉ ăn toàn bánh bao nhân thịt thôi!” 

 

Kết quả, chị ta tiêu chảy suốt ba ngày liền mới hồi phục, gương mặt tái nhợt, mắt đầy oán độc. 

 

“Là em cố ý! Em cố ý để chị ăn nó!” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Sợ bị người khác nghe thấy, chị ta giảm thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi: 

 

“Em đã sớm biết trong bánh bao có vấn đề!” 

 

Tôi giả vờ ngây thơ: 

 

“Chị họ, chị đang nói gì vậy?” 

 

“Bọn em còn chưa kịp ăn, đã bị thím Lưu cướp mất rồi.” 

 

“Thím ấy còn nói bánh bao của chị là do Lưu Huy Tử mua, không cho bọn em đụng vào.” 

 

“Chẳng lẽ chị bị đau bụng trong phòng thi là do ăn bánh bao sao?” 

 

Tôi làm bộ bừng tỉnh, cố tình nói lớn hơn một chút. 

 

Những người đang trên đường đi làm đồng đều nghe thấy. 

 

Không ngoài dự đoán, chuyện “đại chiến trong phòng thi” của Trình Thiên Thiên nhanh chóng lan truyền khắp cả trấn. 

 

Mỗi lần chị ta ra ngoài, đều bị chỉ trỏ bàn tán, chị ta hoàn toàn sụp đổ. 

 

Từ đó đến ngày thư báo trúng tuyển được gửi về, chị ta đều ngoan ngoãn ở yên trong thôn. 

 

Ngày bưu tá đến, Trình Thiên Thiên lập tức chen lên hàng đầu.

 

24 

 

Có ba tờ giấy báo trúng tuyển. 

 

Tôi đỗ vào một trường đại học ở Bắc Kinh, cô giáo Trương đỗ vào trường sư phạm, còn Cốc Chí Kiệt chật vật lắm cũng đỗ vào một trường cao đẳng. 

 

Trình Thiên Thiên không thể tin nổi, vội vàng hỏi đội trưởng liệu có phải bỏ sót thư báo của chị ta không. 

 

Đội trưởng bực bội quát: 

 

“Cô còn mặt mũi để hỏi sao?” 

 

“Chuyện của cô đã bị cấp trên biết rồi!” 

 

“Họ bảo hai ngày nữa cô phải lên trấn để học lớp đào tạo kiến thức vệ sinh.” 

 

“Cô làm mất hết mặt mũi của đội sản xuất chúng ta rồi!” 

 

Trình Thiên Thiên gào lên không thể nào, rồi lao thẳng đến trước mặt tôi. 

 

“Vậy em đưa giấy báo của em cho chị đi!” 

 

“Trước đây em còn nhường suất đại học cho Hồng Anh, chị là chị họ của em, giờ cũng phải đến lượt ta chứ!” 

 

“Em học giỏi mà, sang năm thi lại cũng được thôi!” 

 

Giọng chị ta đầy điên cuồng, không còn chút bình tĩnh giả tạo nào nữa. 

 

Tôi giơ tay lên, chị ta giật mình, rồi vội vàng bỏ chạy. 

 

Nhưng chị ta chưa từ bỏ, liền hẹn gặp Cốc Chí Kiệt ở rừng cây nhỏ. 

 

“Anh Chí Kiệt, anh thật sự nhẫn tâm bỏ mặc em, một mình đi xa sao?” 

 

“Anh quên lời thề hẹn của chúng ta rồi sao?” 

 

Lần gặp mặt này, chị ta mặc lại chiếc váy cũ, cố gắng tạo dáng vẻ thanh cao như trước kia. 

 

Trên mặt Cốc Chí Kiệt hiện lên vẻ hoài niệm: 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Thế sự vô thường…” 

 

“Trước đây chúng ta đã từng tốt đẹp biết bao…”

 

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mùi hôi thoang thoảng xộc vào mũi Cốc Chí Kiệt, khiến anh ta rùng mình một cái. 

 

“Hai ngày nữa tôi đi rồi, có duyên gặp lại.” 

 

Thấy anh ta không lay chuyển, sắc mặt Trình Thiên Thiên vặn vẹo, nhưng ánh mắt càng lúc càng kiên định. 

 

Như thể đã quyết tâm, chị ta thoáng chốc cởi sạch đồ trên người. 

 

“Anh Chí Kiệt, từ hôm nay trở đi, em chính là người của anh rồi.” 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chị Họ Thanh Tao Như Cúc

Số ký tự: 0