Chị Họ Thanh Tao Như Cúc

1

Non Tiêu Ngưu Lưu

2025-03-15 20:31:27

Cùng là xuống nông thôn, nhưng chị họ tôi lại sống nhã nhặn như hoa cúc. 

 

Tôi vì muốn đi làm mà tranh luận đến cùng, còn chị ta lại quay đầu nhận hết việc nặng của những người đau ốm. 

 

Tôi vì một cái bánh mà giành giật, còn chị ta lại lôi ra viên kẹo quý giá của tôi chia cho đám vô lại. 

 

Tôi cố gắng làm việc để có được suất vào đại học, còn chị ta lại ngửa đầu uống cạn chén rượu nông gia. 

 

“Em họ, nếu chị c.h.ế.t rồi, suất đó chính là của em.” 

 

Những trí thức trẻ than thở: 

 

“Tiểu Như cái gì cũng nhìn thấu, không tranh giành với ai, cô nhất định phải ép c.h.ế.t chị họ mình sao?” 

 

Thanh mai trúc mã giận dữ: 

 

“Cái gì em cũng muốn, đến cả chị ruột cũng không tha!” 

 

Dưới ánh mắt trách móc của tất cả mọi người, cuối cùng tôi cũng ngộ ra. 

 

Người điên có gì sai đâu? Chẳng qua là vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia mà thôi. 

 

Nhìn chị ta thoi thóp hấp hối, tôi xoay người bước đến hố phân, múc lên một gáo nước bẩn. 

 

“Tránh ra!” 

 

Loại người điên này, nhất định phải sống lâu trăm tuổi. 

 

01 

 

“Chúng ta sẽ dùng kiến thức của mình để dấn thân vào thế giới rộng lớn hơn, làm những điều có ý nghĩa hơn!” 

 

Giữa lớp học, cô gái mặc chiếc váy Blaji dài, dáng vẻ thanh tao, nổi bật giữa đám đông. 

 

Đối diện với những lời khen ngợi xung quanh, chị ta không kiêu ngạo, cũng chẳng khiêm nhường, chỉ kiên định bước lên một bước. 

 

“Dù sức khỏe tôi không tốt, quanh năm thuốc thang không rời, nhưng chỉ cần còn một hơi thở, tôi nhất định phải đi.” 

 

Lại nghe thấy câu nói này, tôi có chút ngẩn người. 

 

Ký ức chợt ùa về như một thước phim tua nhanh trong đầu.

 

Đây chẳng phải là những lời mà chị họ đã nói trước khi đăng ký xuống nông thôn sao? 

 

Lúc đó, tôi còn rất khâm phục tinh thần chính nghĩa và giác ngộ tư tưởng cao cả của chị ta. Nhưng rồi, lời nói của chị bất ngờ rẽ sang tôi. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Chị khẽ lắc đầu than thở: 

 

“Haiz, tôi không có cha là chủ nhiệm hợp tác xã, cũng không có mẹ là bác sĩ, chẳng được dùng thực phẩm dinh dưỡng nhập từ nước ngoài, nên từ nhỏ sức khỏe đã không được chăm sóc tốt. Nếu tôi có được thể chất khỏe mạnh như em họ, chắc chắn tôi đã đăng ký từ lâu rồi.” 

 

Những lời tưởng chừng vô ý ấy của chị đã đẩy tôi lên tận mây xanh, biến tôi thành cái gai trong mắt bạn bè. 

 

Cuối cùng, cha mẹ tôi không chỉ mất việc, mà thân là con một, vốn dĩ không cần xuống nông thôn, tôi cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, vội vàng mang theo vài bộ quần áo rồi lên đường về quê làm ruộng. 

 

Những ngày tháng ở nông thôn giống như một cơn ác mộng. 

 

Ban đầu, tôi cứ nghĩ mình có thể cùng chị họ – người luôn giữ thái độ điềm đạm, nhã nhặn – nương tựa lẫn nhau, hết lòng quan tâm chị. 

 

Sợ chị làm việc mệt mỏi, tôi chủ động nhận một nửa công việc lao động. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Mỗi khi đến bữa cơm tập thể trong ký túc xá trí thức trẻ, tôi luôn giành phần ăn cho chị trước. 

 

Nhưng không ngờ rằng, lòng nhường nhịn và sự tốt bụng của chị đều dành cho người ngoài. 

 

Khi tôi cố gắng đấu tranh đòi lại công bằng, chị lại dễ dàng nhận hết phần việc của những trí thức trẻ lười biếng, rồi dùng đạo đức ràng buộc tôi phải giúp đỡ. 

 

Phần cơm tôi không quản ánh mắt lạnh lùng của người khác mà bới đầy cho chị, chị lại cao cả đem nhường lại cho Hứa Chiêu Đệ – kẻ chuyên giấu gạo của mọi người, chẳng thèm để ý đến gương mặt tôi đã gầy gò, vàng vọt vì đói. 

 

Tôi phẫn nộ chất vấn, còn chị thì nước mắt lưng tròng: 

 

“Chiêu Đệ ăn không đủ no, đã rất đáng thương rồi. Em còn có dì và dượng chu cấp, tại sao vẫn không biết đủ, còn muốn tranh giành với cô ấy?” 

 



 

Hứa Chiêu Đệ cảnh giác ôm chặt bát cơm: 

 

“Đều là chị em cả, sao Thiên Thiên tốt bụng như vậy, còn cô cái gì cũng muốn tranh giành chứ?” 

 

Cuối cùng, cô ta còn bồi thêm một câu: 

 

“Bảo sao cô không được yêu thích bằng Thiên Thiên.” 

 

Rõ ràng là lương thực tôi vất vả làm lụng kiếm được, thế nhưng trong miệng bọn họ, nó lại biến thành “tranh giành”. 

 

Sau đó, tôi ra sức làm việc, được lãnh đạo thị trấn để mắt, giành được suất duy nhất vào đại học. 

 

Tối hôm chị họ biết tin, chị ta uống thuốc trừ sâu. 

 

Khi mọi người chạy đến, chị ta đã mặt mày tái nhợt, đáng thương nhìn tôi: 

 

“Em họ, chị c.h.ế.t rồi, suất vào đại học này chính là của em.” 

 

“Em họ tôi chỉ là quá nhớ nhà mà thôi. Đợi tôi c.h.ế.t rồi, mọi người ngàn vạn lần đừng trách em ấy.” 

 

Nói xong, chị ta tìm một góc hoàn mỹ, dịu dàng ngã vào lòng thanh mai trúc mã của tôi, chậm rãi nhắm mắt lại. 

 

Dọa đến mức lãnh đạo thôn phải mang ba mươi cân lương thực sang đổi lấy chiếc máy kéo quý giá của làng bên để đưa chị ta đến bệnh viện. 

 

Kết quả là — chị ta không chết. 

 

Sau khi rửa ruột, sức khỏe chị ta lại càng yếu hơn. 

 

Sợ chị ta lại tự tử thêm lần nữa, lãnh đạo thôn nhất trí quyết định chuyển suất đại học cho chị ta. 

 

Mà tôi— bị đám người đã bị chị ta thu phục từng chút một chèn ép khắp nơi. 

 

Ăn ít cơm nhất, làm nhiều việc nhất, rảnh rỗi thì lại phải nghe những lời mỉa mai cay nghiệt. 

 

Cuối cùng, vào một buổi trưa nắng cháy, hoa mắt chóng mặt, tôi ngã thẳng xuống con sông đầu làng. 

 

Không bao giờ trèo lên được nữa. 

 

Sau khi nghe tin tôi chết, chị họ vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn thở dài một hơi: 

 

“Tôi đã nói rồi, bảo em ấy đừng tranh giành hiếu thắng. Không tranh, không cướp, tự nhiên mọi thứ đều sẽ có.” 

 

Đúng là “đều sẽ có”. 

 

Kiếp này, tôi thành toàn cho chị sự “không tranh, không cướp”, để xem không có tôi giúp đỡ, chị còn sống qua những ngày xuống nông thôn thế nào! 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chị Họ Thanh Tao Như Cúc

Số ký tự: 0