Chương 12
Non Tiêu Ngưu Lưu
2025-03-15 20:31:27
Tôi cảm thấy kỳ lạ, Trình Thiên Thiên vốn là người không chịu thiệt, lúc nào cũng muốn vừa được vừa có, nhưng bị đánh lại chẳng hề phản kháng, cứ như thể đã quá quen với chuyện này.
Sau khi xem xong trò hay, tôi chậm rãi lấy khối vàng từ trong túi ra.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Mọi người tìm cái này đúng không?”
Trình Thiên Thiên vội vàng kêu lên:
“Đúng! Chính là cái này! Đội trưởng, ông nhìn đi, tôi chỉ muốn khuyên em họ giao nộp thôi mà!”
Đội trưởng cười lạnh:
“Cô phát hiện ra, vậy tìm Lưu Huy Tử làm gì?”
“Đồng chí Lâm An Vân đã báo lên cấp trên từ lâu rồi.”
Dân làng nhao nhao bàn tán.
“Còn gì rõ ràng hơn nữa, bọn họ muốn nuốt trọn của riêng chứ gì!”
Trình Thiên Thiên vẫn tỏ ra thanh cao, giữ vẻ người trong sạch không cần biện minh:
“Các người cứ vu oan cho tôi đi, dù tôi có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.”
Đội trưởng không buồn nói thêm, trực tiếp phạt chị ta đi hót phân.
Bãi đất hoang không chỉ có vàng, sau đó tôi còn tìm được một đồng xu cổ.
Lập tức, tôi nhận ra bên dưới có khả năng là một ngôi mộ cổ.
Kiếp trước, khối vàng này cũng do tôi nhặt được.
Lúc đó cha mẹ tôi sống đã có tuổi cuộc sống cũng vất vả, tôi mong nhà cậu mợ có thể chiếu cố hơn, nên chủ động đưa vàng cho Trình Thiên Thiên.
Kết quả không cần nói cũng biết.
Không chỉ không giúp ích gì cho cha mẹ, mà nhà cậu mợ còn sợ cha mẹ tôi tiết lộ chuyện này, nên đã tố cáo họ một lần nữa.
Sau đó, cha mẹ tôi bị đưa xuống nông trường lao động, muốn viết thư báo cho tôi tránh xa nhà cậu mợ, nhưng bức thư đó bị Cốc Chí Kiệt chặn lại.
Đến lúc tôi chết, vẫn chưa từng nghe tin tức gì về cha mẹ mình.
Có vẻ Trình Thiên Thiên và phân có duyên nợ thật.
Mấy ngày sau, chị ta rơi thẳng xuống hố phân, hét đến mức làm cả đàn heo trong làng bỏ ăn hai ngày trời.
22
Vậy là đội trưởng lại trừ của chị ta hai mươi công điểm.
Trình Thiên Thiên muốn tìm Cốc Chí Kiệt để kể khổ, nhưng mùi hôi trên người khiến anh ta vội vàng tránh xa.
Họa vô đơn chí, chị ta đã hết khẩu phần lương thực.
Chị ta ấm ức đứng trước bàn ăn, giọng điệu tủi thân:
“Sao mọi người không nấu phần cơm của tôi?”
Hứa Chiêu Đệ, người đang nấu ăn, cạo sạch đáy nồi, nói thản nhiên:
“Vậy cô đưa lương thực đi, chúng tôi còn chẳng đủ ăn đây này!”
Mọi người chỉ lo vùi đầu ăn cơm, chẳng ai thèm đoái hoài đến chị ta.
Trình Thiên Thiên xấu hổ, giận dữ, vừa khóc vừa bỏ chạy ra ngoài.
Gần đây, Cốc Chí Kiệt có vẻ rất kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ta liên tục nhìn tôi bằng ánh mắt đau khổ.
Vừa đúng lúc tôi từ nhà vệ sinh đi ra, anh ta ngửa đầu, dựa vào tường, giọng nói đầy xúc động:
“Sau này tôi sẽ không tiếp xúc với Trình Thiên Thiên nữa, vậy em đã hài lòng chưa?”
"Lần trước em từ thành phố mang đồ về là cho tôi đúng không, toàn bánh quy tôi thích, em thật chu đáo, đưa tôi đi."
Tôi đưa tay ngoáy tai, rồi chỉ ra phía sau.
“Đồ ăn thì không có.”
“Nhưng chỗ đó thì có thứ phù hợp với cậu đấy, còn mới toanh, có muốn thử không?”
“Thô tục!”
Cốc Chí Kiệt giận tím mặt.
Mắng xong anh ta, tâm trạng tôi lập tức tốt hẳn.
Nhưng bởi vì Trình Thiên Thiên quá nặng mùi, tôi không thể ngủ nổi mỗi đêm.
May nhờ vào công lao phát hiện ngôi mộ cổ, tôi thành công chuyển ra khỏi ký túc xá trí thức trẻ.
Bây giờ, tôi ở cùng với một bà cụ là thân nhân của liệt sĩ.
Có phòng riêng rồi, tôi nhờ cha mẹ gửi rất nhiều tài liệu ôn thi đại học.
Mỗi đêm, tôi đều thắp đèn học miệt mài.
Cuối cùng, ngày phục hồi kỳ thi đại học cũng đến.
Cả thôn náo động vì chuyện thi cử.
Đúng lúc này, tôi mang đống tài liệu ôn tập đã thu thập từ lâu, giao cho đội trưởng.
Đội trưởng cười hài lòng:
“Tôi đã sớm nhìn ra, cô là một đồng chí tốt.”
Trình Thiên Thiên, vẫn nồng nặc mùi hôi, bĩu môi không vui:
“Chúng ta là trí thức trẻ, nên đoàn kết lại.”
“Sao em lại đem tài liệu cho người trong thôn?”
“Bọn họ đọc không hiểu đâu.”
“Sách vở là để cho người có thể diện đọc!”
Đội trưởng mắng cho chị ta một trận tơi bời:
“Cô đi hót phân mà còn nói thể diện cái gì?”
“Lo mà ăn đi, rồi xách thùng phân của cô ra ngoài!”
“Cô đúng là quá đáng!”
Trình Thiên Thiên lại khóc lóc chạy đi.
Đến ngày thi, cả thôn cộng cả trí thức trẻ có tổng cộng hai mươi người tham gia.
Ai nấy đều muốn dốc hết sức để đỗ đại học, rời khỏi vùng quê toàn bùn đất này.
Trình Thiên Thiên càng khao khát hơn bất kỳ ai, bởi vì chị ta chỉ muốn thoát khỏi hố phân trong thôn.
Nhưng cách học của chị ta thì chỉ có đi soi tiến độ ôn tập của người khác, sau đó lại đi theo “anh em” Lưu Huy Tử lên trấn ăn chơi nhảy múa, còn tự biện minh là kết hợp học tập và nghỉ ngơi.
Sát ngày thi, chị ta cuống cuồng hoảng loạn.
Sau khi xem xong trò hay, tôi chậm rãi lấy khối vàng từ trong túi ra.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Mọi người tìm cái này đúng không?”
Trình Thiên Thiên vội vàng kêu lên:
“Đúng! Chính là cái này! Đội trưởng, ông nhìn đi, tôi chỉ muốn khuyên em họ giao nộp thôi mà!”
Đội trưởng cười lạnh:
“Cô phát hiện ra, vậy tìm Lưu Huy Tử làm gì?”
“Đồng chí Lâm An Vân đã báo lên cấp trên từ lâu rồi.”
Dân làng nhao nhao bàn tán.
“Còn gì rõ ràng hơn nữa, bọn họ muốn nuốt trọn của riêng chứ gì!”
Trình Thiên Thiên vẫn tỏ ra thanh cao, giữ vẻ người trong sạch không cần biện minh:
“Các người cứ vu oan cho tôi đi, dù tôi có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.”
Đội trưởng không buồn nói thêm, trực tiếp phạt chị ta đi hót phân.
Bãi đất hoang không chỉ có vàng, sau đó tôi còn tìm được một đồng xu cổ.
Lập tức, tôi nhận ra bên dưới có khả năng là một ngôi mộ cổ.
Kiếp trước, khối vàng này cũng do tôi nhặt được.
Lúc đó cha mẹ tôi sống đã có tuổi cuộc sống cũng vất vả, tôi mong nhà cậu mợ có thể chiếu cố hơn, nên chủ động đưa vàng cho Trình Thiên Thiên.
Kết quả không cần nói cũng biết.
Không chỉ không giúp ích gì cho cha mẹ, mà nhà cậu mợ còn sợ cha mẹ tôi tiết lộ chuyện này, nên đã tố cáo họ một lần nữa.
Sau đó, cha mẹ tôi bị đưa xuống nông trường lao động, muốn viết thư báo cho tôi tránh xa nhà cậu mợ, nhưng bức thư đó bị Cốc Chí Kiệt chặn lại.
Đến lúc tôi chết, vẫn chưa từng nghe tin tức gì về cha mẹ mình.
Có vẻ Trình Thiên Thiên và phân có duyên nợ thật.
Mấy ngày sau, chị ta rơi thẳng xuống hố phân, hét đến mức làm cả đàn heo trong làng bỏ ăn hai ngày trời.
22
Vậy là đội trưởng lại trừ của chị ta hai mươi công điểm.
Trình Thiên Thiên muốn tìm Cốc Chí Kiệt để kể khổ, nhưng mùi hôi trên người khiến anh ta vội vàng tránh xa.
Họa vô đơn chí, chị ta đã hết khẩu phần lương thực.
Chị ta ấm ức đứng trước bàn ăn, giọng điệu tủi thân:
“Sao mọi người không nấu phần cơm của tôi?”
Hứa Chiêu Đệ, người đang nấu ăn, cạo sạch đáy nồi, nói thản nhiên:
“Vậy cô đưa lương thực đi, chúng tôi còn chẳng đủ ăn đây này!”
Mọi người chỉ lo vùi đầu ăn cơm, chẳng ai thèm đoái hoài đến chị ta.
Trình Thiên Thiên xấu hổ, giận dữ, vừa khóc vừa bỏ chạy ra ngoài.
Gần đây, Cốc Chí Kiệt có vẻ rất kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ta liên tục nhìn tôi bằng ánh mắt đau khổ.
Vừa đúng lúc tôi từ nhà vệ sinh đi ra, anh ta ngửa đầu, dựa vào tường, giọng nói đầy xúc động:
“Sau này tôi sẽ không tiếp xúc với Trình Thiên Thiên nữa, vậy em đã hài lòng chưa?”
"Lần trước em từ thành phố mang đồ về là cho tôi đúng không, toàn bánh quy tôi thích, em thật chu đáo, đưa tôi đi."
Tôi đưa tay ngoáy tai, rồi chỉ ra phía sau.
“Đồ ăn thì không có.”
“Nhưng chỗ đó thì có thứ phù hợp với cậu đấy, còn mới toanh, có muốn thử không?”
“Thô tục!”
Cốc Chí Kiệt giận tím mặt.
Mắng xong anh ta, tâm trạng tôi lập tức tốt hẳn.
Nhưng bởi vì Trình Thiên Thiên quá nặng mùi, tôi không thể ngủ nổi mỗi đêm.
May nhờ vào công lao phát hiện ngôi mộ cổ, tôi thành công chuyển ra khỏi ký túc xá trí thức trẻ.
Bây giờ, tôi ở cùng với một bà cụ là thân nhân của liệt sĩ.
Có phòng riêng rồi, tôi nhờ cha mẹ gửi rất nhiều tài liệu ôn thi đại học.
Mỗi đêm, tôi đều thắp đèn học miệt mài.
Cuối cùng, ngày phục hồi kỳ thi đại học cũng đến.
Cả thôn náo động vì chuyện thi cử.
Đúng lúc này, tôi mang đống tài liệu ôn tập đã thu thập từ lâu, giao cho đội trưởng.
Đội trưởng cười hài lòng:
“Tôi đã sớm nhìn ra, cô là một đồng chí tốt.”
Trình Thiên Thiên, vẫn nồng nặc mùi hôi, bĩu môi không vui:
“Chúng ta là trí thức trẻ, nên đoàn kết lại.”
“Sao em lại đem tài liệu cho người trong thôn?”
“Bọn họ đọc không hiểu đâu.”
“Sách vở là để cho người có thể diện đọc!”
Đội trưởng mắng cho chị ta một trận tơi bời:
“Cô đi hót phân mà còn nói thể diện cái gì?”
“Lo mà ăn đi, rồi xách thùng phân của cô ra ngoài!”
“Cô đúng là quá đáng!”
Trình Thiên Thiên lại khóc lóc chạy đi.
Đến ngày thi, cả thôn cộng cả trí thức trẻ có tổng cộng hai mươi người tham gia.
Ai nấy đều muốn dốc hết sức để đỗ đại học, rời khỏi vùng quê toàn bùn đất này.
Trình Thiên Thiên càng khao khát hơn bất kỳ ai, bởi vì chị ta chỉ muốn thoát khỏi hố phân trong thôn.
Nhưng cách học của chị ta thì chỉ có đi soi tiến độ ôn tập của người khác, sau đó lại đi theo “anh em” Lưu Huy Tử lên trấn ăn chơi nhảy múa, còn tự biện minh là kết hợp học tập và nghỉ ngơi.
Sát ngày thi, chị ta cuống cuồng hoảng loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro