Chương 7
Zhihu
2025-03-27 09:02:02
Nghe thì tưởng là thương mẹ, thực chất chỉ là mượn miệng họ hàng để gây áp lực lên tôi, ép tôi phải quay về "đổi tiền sính lễ".
Quả nhiên, vừa nghe xong, đám họ hàng càng thêm phẫn nộ.
Lập tức thi nhau chỉ trích tôi tơi tả:
“Đến cả mẹ mà cũng không thèm về thăm, đúng là mất hết nhân tính!”
“Mẹ thì không cần tiền, chỉ cần con về một chuyến, vậy mà cũng không làm nổi, còn sống để làm gì?”
“Nếu là con gái tôi, tôi đã đánh gãy chân nó rồi lôi về nhà nhận lỗi cho tử tế!”
Xem ra, nếu có thể, họ chắc cũng muốn trực tiếp kéo tôi về, ép tôi quỳ xuống xin lỗi mẹ như một tội nhân thiên cổ vậy.
Tôi nhìn tin nhắn dồn dập nhảy lên màn hình mà chỉ khẽ cười.
Càng diễn, càng giả, càng lố, tôi lại càng không quay về.
Từng cuộc gọi nối tiếp nhau đổ về, tất cả đều là từ mấy bà cô, dì, bác trong nhóm gia đình toàn những người tự cho mình là “đại diện công lý”, đứng ra bênh vực mẹ tôi.
Tôi không nghe bất cứ cuộc nào.
Vì lúc đó tôi còn đang bận… tập hợp chứng cứ.
Tôi bắt đầu tổng hợp lại toàn bộ mọi thứ có thể phản bác lại “kịch bản nạn nhân” của mẹ và gia đình tôi:
Thông tin thời đại học tôi vừa học vừa làm thêm kiếm tiền sinh hoạt.
Tin nhắn tôi từng nhắn xin mẹ ít tiền sống đỡ qua tháng đổi lại là những lời mắng nhiếc.
Ảnh chụp sao kê chuyển khoản tôi đều đặn gửi tiền cho mẹ mỗi tháng sau khi tốt nghiệp.
Cùng với tất cả các đoạn ghi âm cuộc gọi gần đây với mẹ, anh trai và chị dâu.
Tôi ghép hết chúng thành một đoạn video ngắn, đầy đủ, mạch lạc.
Sau đó, đúng lúc nhóm gia đình đang trong cao trào đấu tố, tôi tung đoạn video đó vào nhóm.
Toàn bộ hình tượng “người mẹ tận tụy” mà mẹ tôi xây dựng suốt bao năm trời... sụp đổ tan tành trong một nốt nhạc.
Lúc này, các cô dì chú bác mới tá hỏa nhận ra:
Thì ra, chuyện mẹ tôi từng nói tôi “đi du lịch mỗi kỳ nghỉ đại học” chỉ là bịa đặt.
Thực tế là tôi phải còng lưng làm việc ở dây chuyền sản xuất để tự lo từng đồng sinh hoạt phí.
Chuyện bà ta “nuôi con gái sung sướng, để con trai chịu khổ” cũng là giả nốt.
Con trai thì sớm có nhà riêng chuẩn bị sẵn, còn con gái không những không có gì mà còn phải đưa tiền nhà mỗi tháng như cái máy ATM.
Còn cái gọi là "muốn con gái quay về thăm mẹ", thực chất là cái cớ để lừa tôi về gả cho một kẻ có tiền án, đổi lấy tiền sính lễ.
Cú đánh này quá bất ngờ, đến mức mẹ tôi, anh tôi và cả chị dâu cũng ngớ người không ngờ tôi lại giữ nhiều bằng chứng như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không ai nói nổi một lời phản bác, chỉ biết c.h.ế.t lặng.
Ngay lúc đó, tôi chuyển mục tiêu sang đối đầu trực tiếp với Lý Nguyệt Như:
“Chị dâu, là chị từng khăng khăng nói trẻ con phải ăn muối mới có sức. Bây giờ lại quay ra trách tôi không ngăn chị?”
“Tôi là sinh viên đại học thật, nhưng chị thử hỏi ngoài đường xem có bao nhiêu người biết trẻ dưới một tuổi tuyệt đối không được ăn muối?”
“Chị vu khống tôi cố tình hại cháu là bịa đặt trắng trợn!”
Sau lời tôi nói, cục diện trong nhóm lập tức đảo chiều.
Đám họ hàng ban đầu cũng chẳng hẳn bênh mẹ tôi, chủ yếu là thấy ai “có lý” thì hùa theo bên ấy kiểu “trọng công lý” giả tạo.
Lúc trước họ tưởng mẹ tôi đáng thương nên bênh, giờ thấy lý rõ rành rành thuộc về tôi, thế là lập tức quay ngoắt thái độ:
“Sô Phân, chị làm thế là sai rồi, sao lại đối xử với Kỳ Kỳ như thế được?”
“Đúng đấy, Kỳ Kỳ ngoan thế, tôi đã thấy không giống loại người m.á.u lạnh như chị nói mà.”
“Trọng nam khinh nữ đến mức ép con gái cưới tội phạm chỉ vì sính lễ? Đây là đẩy con vào địa ngục chứ yêu thương gì?”
…
Vậy là màn “lật kèo” của tôi thành công mĩ mãn.
Mẹ tôi, anh tôi và chị dâu muốn lừa gạt tôi quay về, ai ngờ lại bị tự vả không trượt phát nào, mất luôn cả danh tiếng trước họ hàng.
Quả thật là: Gậy ông đập lưng ông, mà đập rất đau!
Thất bại nhục nhã đến mức không thể ngẩng đầu lên nổi.
Vì không moi được đồng nào từ tôi, anh trai tôi buộc phải bán cả căn nhà.
Cuối cùng, anh mới gom đủ tiền để tiếp tục chữa trị cho Lục Tử Hiên.
Nửa tháng sau, thằng bé cuối cùng cũng được chuyển từ ICU về phòng bệnh thường.
Nhìn từ bên ngoài, có vẻ như... nó đã ổn.
Nhưng đó chỉ là khởi đầu của bi kịch.
Khi anh tôi và chị dâu đang mừng rỡ vì nghĩ rằng con trai mình đã vượt qua cửa tử, thì bác sĩ lại lạnh lùng dội cho họ một gáo nước lạnh:
“Tuy mạng sống của cháu bé đã được giữ lại, nhưng do lượng muối tích tụ trong thời gian dài đã phá hủy nghiêm trọng chức năng thận, hiện tại cháu đã bị suy thận hoàn toàn. Gia đình cần đưa cháu đi lọc m.á.u mỗi tuần.”
Lý Nguyệt Như đứng ngẩn người, không thể tiêu hóa nổi thông tin.
“Lọc máu...? Vậy phải lọc đến bao giờ? Rồi bao giờ thì con tôi mới khỏi hẳn?”
Bác sĩ khẽ thở dài, ngập ngừng một chút rồi nói:
“Lọc máu... suốt đời.”
Quả nhiên, vừa nghe xong, đám họ hàng càng thêm phẫn nộ.
Lập tức thi nhau chỉ trích tôi tơi tả:
“Đến cả mẹ mà cũng không thèm về thăm, đúng là mất hết nhân tính!”
“Mẹ thì không cần tiền, chỉ cần con về một chuyến, vậy mà cũng không làm nổi, còn sống để làm gì?”
“Nếu là con gái tôi, tôi đã đánh gãy chân nó rồi lôi về nhà nhận lỗi cho tử tế!”
Xem ra, nếu có thể, họ chắc cũng muốn trực tiếp kéo tôi về, ép tôi quỳ xuống xin lỗi mẹ như một tội nhân thiên cổ vậy.
Tôi nhìn tin nhắn dồn dập nhảy lên màn hình mà chỉ khẽ cười.
Càng diễn, càng giả, càng lố, tôi lại càng không quay về.
Từng cuộc gọi nối tiếp nhau đổ về, tất cả đều là từ mấy bà cô, dì, bác trong nhóm gia đình toàn những người tự cho mình là “đại diện công lý”, đứng ra bênh vực mẹ tôi.
Tôi không nghe bất cứ cuộc nào.
Vì lúc đó tôi còn đang bận… tập hợp chứng cứ.
Tôi bắt đầu tổng hợp lại toàn bộ mọi thứ có thể phản bác lại “kịch bản nạn nhân” của mẹ và gia đình tôi:
Thông tin thời đại học tôi vừa học vừa làm thêm kiếm tiền sinh hoạt.
Tin nhắn tôi từng nhắn xin mẹ ít tiền sống đỡ qua tháng đổi lại là những lời mắng nhiếc.
Ảnh chụp sao kê chuyển khoản tôi đều đặn gửi tiền cho mẹ mỗi tháng sau khi tốt nghiệp.
Cùng với tất cả các đoạn ghi âm cuộc gọi gần đây với mẹ, anh trai và chị dâu.
Tôi ghép hết chúng thành một đoạn video ngắn, đầy đủ, mạch lạc.
Sau đó, đúng lúc nhóm gia đình đang trong cao trào đấu tố, tôi tung đoạn video đó vào nhóm.
Toàn bộ hình tượng “người mẹ tận tụy” mà mẹ tôi xây dựng suốt bao năm trời... sụp đổ tan tành trong một nốt nhạc.
Lúc này, các cô dì chú bác mới tá hỏa nhận ra:
Thì ra, chuyện mẹ tôi từng nói tôi “đi du lịch mỗi kỳ nghỉ đại học” chỉ là bịa đặt.
Thực tế là tôi phải còng lưng làm việc ở dây chuyền sản xuất để tự lo từng đồng sinh hoạt phí.
Chuyện bà ta “nuôi con gái sung sướng, để con trai chịu khổ” cũng là giả nốt.
Con trai thì sớm có nhà riêng chuẩn bị sẵn, còn con gái không những không có gì mà còn phải đưa tiền nhà mỗi tháng như cái máy ATM.
Còn cái gọi là "muốn con gái quay về thăm mẹ", thực chất là cái cớ để lừa tôi về gả cho một kẻ có tiền án, đổi lấy tiền sính lễ.
Cú đánh này quá bất ngờ, đến mức mẹ tôi, anh tôi và cả chị dâu cũng ngớ người không ngờ tôi lại giữ nhiều bằng chứng như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không ai nói nổi một lời phản bác, chỉ biết c.h.ế.t lặng.
Ngay lúc đó, tôi chuyển mục tiêu sang đối đầu trực tiếp với Lý Nguyệt Như:
“Chị dâu, là chị từng khăng khăng nói trẻ con phải ăn muối mới có sức. Bây giờ lại quay ra trách tôi không ngăn chị?”
“Tôi là sinh viên đại học thật, nhưng chị thử hỏi ngoài đường xem có bao nhiêu người biết trẻ dưới một tuổi tuyệt đối không được ăn muối?”
“Chị vu khống tôi cố tình hại cháu là bịa đặt trắng trợn!”
Sau lời tôi nói, cục diện trong nhóm lập tức đảo chiều.
Đám họ hàng ban đầu cũng chẳng hẳn bênh mẹ tôi, chủ yếu là thấy ai “có lý” thì hùa theo bên ấy kiểu “trọng công lý” giả tạo.
Lúc trước họ tưởng mẹ tôi đáng thương nên bênh, giờ thấy lý rõ rành rành thuộc về tôi, thế là lập tức quay ngoắt thái độ:
“Sô Phân, chị làm thế là sai rồi, sao lại đối xử với Kỳ Kỳ như thế được?”
“Đúng đấy, Kỳ Kỳ ngoan thế, tôi đã thấy không giống loại người m.á.u lạnh như chị nói mà.”
“Trọng nam khinh nữ đến mức ép con gái cưới tội phạm chỉ vì sính lễ? Đây là đẩy con vào địa ngục chứ yêu thương gì?”
…
Vậy là màn “lật kèo” của tôi thành công mĩ mãn.
Mẹ tôi, anh tôi và chị dâu muốn lừa gạt tôi quay về, ai ngờ lại bị tự vả không trượt phát nào, mất luôn cả danh tiếng trước họ hàng.
Quả thật là: Gậy ông đập lưng ông, mà đập rất đau!
Thất bại nhục nhã đến mức không thể ngẩng đầu lên nổi.
Vì không moi được đồng nào từ tôi, anh trai tôi buộc phải bán cả căn nhà.
Cuối cùng, anh mới gom đủ tiền để tiếp tục chữa trị cho Lục Tử Hiên.
Nửa tháng sau, thằng bé cuối cùng cũng được chuyển từ ICU về phòng bệnh thường.
Nhìn từ bên ngoài, có vẻ như... nó đã ổn.
Nhưng đó chỉ là khởi đầu của bi kịch.
Khi anh tôi và chị dâu đang mừng rỡ vì nghĩ rằng con trai mình đã vượt qua cửa tử, thì bác sĩ lại lạnh lùng dội cho họ một gáo nước lạnh:
“Tuy mạng sống của cháu bé đã được giữ lại, nhưng do lượng muối tích tụ trong thời gian dài đã phá hủy nghiêm trọng chức năng thận, hiện tại cháu đã bị suy thận hoàn toàn. Gia đình cần đưa cháu đi lọc m.á.u mỗi tuần.”
Lý Nguyệt Như đứng ngẩn người, không thể tiêu hóa nổi thông tin.
“Lọc máu...? Vậy phải lọc đến bao giờ? Rồi bao giờ thì con tôi mới khỏi hẳn?”
Bác sĩ khẽ thở dài, ngập ngừng một chút rồi nói:
“Lọc máu... suốt đời.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro