Cháu Trai và Muối

Chương 1

Zhihu

2025-03-27 09:02:02

“Ơ, sao cháo này chẳng có chút muối nào thế nhỉ? Kỳ Kỳ, em lấy giúp chị hũ gia vị lại đây đi.”

Khi giọng chị dâu Lý Nguyệt Như vang lên bên tai, tôi lập tức nhận ra mình đã trọng sinh.

Kiếp trước, chị ấy cũng từng nói câu y hệt thế này.

Lúc đó, tôi mang hũ gia vị đến, chị lập tức xúc một thìa muối lớn cho vào bát cháo, quấy đều lên rồi chuẩn bị đút cho đứa cháu trai mới chỉ bảy tháng tuổi.

Tôi vội vã ngăn chị lại.

“Chị làm gì thế? Thằng bé Tử Hiên mới tí tuổi đầu, sao đã cho ăn muối rồi?”

Lý Nguyệt Như nhăn mặt, khó chịu đáp:

“Cháu em tay chân yếu quá, chị nghe người ta bảo ăn muối vào sẽ khỏe lên, có vấn đề gì sao? Em cứ cuống hết cả lên, cứ như chị muốn hại con mình không bằng ấy.”

Tôi không để ý đến lời bóng gió của chị, tiếp tục hỏi:

“Chị cho cháu ăn muối lâu chưa?”

Chị dâu trợn mắt, bình thản trả lời:

“Cũng khoảng nửa tháng rồi, sao vậy?”

Nghe đáp án này, lòng tôi lập tức nổi lên hồi chuông cảnh báo.

Tôi vội nói với chị:

“Nửa tháng? Trẻ nhỏ dưới một tuổi tuyệt đối không được ăn muối! Ăn vào sẽ gây áp lực cực lớn lên thận, nghiêm trọng còn dẫn tới suy thận hoặc tử vong đấy!”

Nghe tôi nói xong, chị dâu có vẻ hốt hoảng, run giọng hỏi lại:

“Có… có nghiêm trọng đến thế sao?”

Tôi không trả lời chị nữa, nhanh chóng bế lấy đứa cháu, rồi quả quyết giục anh trai lập tức đưa chúng tôi vào bệnh viện.

Sau khi yên vị trên xe, tôi mới chậm rãi nói thêm một câu:

“Có nghiêm trọng hay không, bác sĩ nói mới chuẩn. Việc quan trọng nhất bây giờ là đưa thằng bé đi khám ngay.”

Quả nhiên, vừa tới bệnh viện kiểm tra xong, bác sĩ nghiêm túc nói tình trạng cháu tôi đã khá nghiêm trọng.

Nếu trễ thêm hai ngày nữa thôi, tính mạng thằng bé có thể không giữ được.

Lúc ấy, mẹ tôi, anh trai và chị dâu đều hoảng sợ đến mức bàng hoàng không nói nổi lời nào.

Chỉ có tôi vẫn bình tĩnh, lặng lẽ đi làm thủ tục đóng viện phí, đưa cháu trai đi rửa thận, rồi sắp xếp nhập viện chu đáo, mới cứu được tính mạng bé nhỏ này.

Những ngày đầu, chị dâu vẫn luôn miệng cảm ơn tôi...

“Kỳ Kỳ, cảm ơn em. Nếu không nhờ em, chắc Tử Hiên đã gặp nguy hiểm rồi.”

Anh trai tôi vốn không giỏi ăn nói, nhưng sau chuyện này, anh vẫn gửi riêng cho tôi một nghìn tệ, coi như lời cảm ơn chân thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi cháu trai lớn dần.

So với bạn bè cùng trang lứa, phản ứng của cháu chậm hơn nửa nhịp, thể chất cũng yếu hơn rõ rệt.

Tôi đoán đây là di chứng do hồi nhỏ ăn muối gây ra, nhưng chị dâu lại kiên quyết cho rằng tất cả là tại lần tôi đưa cháu đi rửa thận năm ấy.

Thời gian trôi qua, khi cháu trai bước vào tuổi dậy thì, do thói quen thức khuya chơi điện tử, sinh hoạt vô độ, cậu bé mắc phải căn bệnh suy thận mãn tính.

Lúc này, chị dâu càng thêm căm ghét tôi. Chị ta tức tối quát lên:

“Giờ thì cô vừa lòng chưa? Chính cô đã hại Tử Hiên ra nông nỗi này đấy!”

“Đứa trẻ nhà ai mà chẳng ăn muối từ nhỏ? Sao con người ta vẫn khỏe mạnh?”

“Chỉ mình cô thích chuyện bé xé ra to, nhất quyết mang nó đến bệnh viện rửa thận gì đó, bây giờ thì hay rồi, thận bị cô làm hỏng luôn rồi phải không?”

“Chính vì cô mà thằng bé còn trẻ như thế đã phải chạy thận, cả đời nó bị cô phá hủy rồi! Cô phải chịu trách nhiệm cho nó!”

Khác với thái độ ngang ngược vô lý của chị dâu, anh trai tôi xem ra còn hiểu chuyện hơn một chút.

Anh chủ động thay chị dâu xin lỗi tôi:

“Kỳ Kỳ à, em đừng chấp chị dâu em làm gì. Chị ấy chỉ nhất thời chưa nghĩ thông, em đừng trách chị ấy nhé.”

Để bù đắp cho tôi, anh đặc biệt sắp xếp một chuyến du lịch nước ngoài cho tôi và mẹ, nói rằng muốn tôi được thư giãn một thời gian.

Chỉ là tôi không ngờ rằng, chuyến đi này chẳng phải là một món quà, mà thực chất là cái bẫy c.h.ế.t người.

Ở đất nước xa lạ ấy, anh trai, chị dâu và cả mẹ tôi cấu kết, đưa tôi vào một bệnh viện chui, rồi lạnh lùng lấy mất hai quả thận của tôi để cấy ghép cho Lục Tử Hiên.

Tử Hiên nhờ đó được sống tiếp, còn tôi c.h.ế.t trong đau đớn, oán hận tột cùng.

May thay, ông trời đã cho tôi cơ hội sống lại lần nữa.

Lần này, tôi quyết định sẽ thu lại hết lòng tốt của mình, và tôn trọng số mệnh của người khác.

Tôi giả vờ ngây ngô hỏi lại:

“Hũ gia vị á? Gia vị nào cơ?”

Lý Nguyệt Như mất kiên nhẫn đáp:

“Cái hũ muối đặt trong bếp chứ cái gì nữa! Nó nằm ngay trên bàn bếp ấy!”

Tôi tiếp tục giả vờ ngốc nghếch:

“Bàn bếp nào cơ chị?”

Chị dâu nghe thế, khuôn mặt lập tức biến sắc. Thấy tôi cố tình làm bộ không hiểu, chị chẳng buồn sai bảo tôi nữa, liền quay sang mẹ tôi đang bận dọn nhà gần đó:

“Thôi vậy. Mẹ lấy hộ con đi.”

Đương nhiên, tôi cố ý làm vậy.

Nếu bây giờ tôi ngoan ngoãn mang muối đến, lỡ đâu hôm nay cháu trai xảy ra chuyện, kiểu gì chị ta cũng sẽ trút hết tội lỗi lên đầu tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cháu Trai và Muối

Số ký tự: 0