Chương 6
Zhihu
2025-03-27 09:02:02
Nói rồi, anh ta lập tức chuyển chủ đề:
“Đúng rồi, anh có quen một người, thanh niên cực kỳ ưu tú, tuổi trẻ tài cao. Trước đây từng làm nhà nước, giờ tự khởi nghiệp, là ông chủ một chuỗi quán ăn lớn, rất có khí chất đàn ông. Hay là... để hai người gặp nhau thử xem?”
Nói xong, còn lắp bắp thêm một câu:
“Anh làm vậy... cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi.”
Ha.
Tôi hiểu rồi.
Cái gọi là "ông chủ ngành ẩm thực" này chắc chắn chính là cái gã từng vào tù, ra trại thì đẩy xe đi bán bánh kẹp, lại còn có tiền sử bạo lực.
Tôi lạnh lùng hỏi:
“Cái người từng ngồi tù, thích đánh người, đang bán bánh kếp ở vỉa hè đó... hứa trả anh bao nhiêu tiền sính lễ?”
Anh tôi theo phản xạ, lập tức buột miệng:
“Ba trăm ngàn.”
Anh tôi vừa thốt ra đã lập tức nhận ra mình lỡ lời, liền cảnh giác nhấn mạnh:
“Nhưng em đừng có mơ tưởng đến số tiền đó! Anh nói trước, tiền này là để chữa bệnh cho cháu em, em tuyệt đối không được đụng vào!”
Nực cười thật đấy.
Anh ta tính bán tôi lấy tiền, mà còn dặn tôi đừng có "nhắm" vào số tiền đó?
Tôi cười lạnh:
“Vì ba trăm ngàn, anh định gả tôi cho một gã như thế à? Lục Duệ, anh còn là con người không đấy?”
Anh tôi lập tức cãi lại:
“Gì mà gã như thế? Sao em nói nghe khó nghe vậy?”
“Đây là phân biệt đối xử đấy biết không? Ngay cả pháp luật còn cho người ta cơ hội làm lại cuộc đời, mà em lại khăng khăng chê bai người ta như vậy, có đạo đức không? Hơn nữa, anh nói thật, anh nói chuyện với người ta cả buổi mà anh có bị đánh đâu, em lo cái gì?”
“Nói chung là, em mau về nhà kết hôn ngay cho anh. Không thì đừng trách anh không khách sáo!”
Tôi nhếch môi khinh bỉ.
Tôi tất nhiên sẽ không quay về.
Cả đời này hiếm lắm tôi mới trốn thoát được khỏi cái hố lửa ấy, sao có thể tự đ.â.m đầu trở lại?
Tôi chẳng thèm trả lời anh ta nữa.
Tôi muốn xem thử, ở cái xã hội pháp trị này, anh ta có thể “không khách sáo” với tôi kiểu gì.
Hôm sau, tôi mới phát hiện ra…
Thì ra cái cách "không khách sáo" của anh tôi là thế này:
Tung hê bôi nhọ tôi trong nhóm chat gia đình.
Anh ta đăng lên một đoạn dài đầy cảm xúc:
“Tôi và Lục Kỳ là anh em ruột. Vậy mà từ khi Tử Hiên xảy ra chuyện đến giờ, nó không thèm quan tâm lấy một câu, đến cả về nhìn mặt cháu một lần cũng chẳng chịu.”
“Mẹ tôi từng bỏ không ít tiền cho nó đi học đại học. Ai ngờ nuôi ra một đứa vô ơn vô nghĩa. Giờ gia đình gặp chuyện thì trốn biệt, còn nó lại sống sung sướng trên thành phố như chẳng liên quan gì!”
Ngay sau đó, chị dâu Lý Nguyệt Như cũng nhảy vào "hòa âm phối hợp", thêm dầu vào lửa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nói ra thì, bệnh tình của Tử Hiên nghiêm trọng đến thế này, Lục Kỳ cũng có phần trách nhiệm.”
“Nó là sinh viên đại học, chắc chắn biết trẻ nhỏ không được ăn muối. Nhưng khi còn ở nhà, nó chẳng hề ngăn cản tôi, cứ để mặc tôi cho cháu ăn muối!”
“Tôi nghi nó cố tình! Cố tình hại Tử Hiên!”
“Mẹ, mẹ thấy đúng không?”
Nói xong, chị ta không quên lôi mẹ tôi ra làm “chứng nhân”.
Mẹ tôi chỉ nhẹ giọng nói một câu:
“Haiz… Mẹ cũng không ngờ con bé lại thành ra như thế này…”
Một câu nghe có vẻ mơ hồ, không chỉ trích trực tiếp, nhưng lại còn có sức sát thương hơn cả lời kết tội.
Câu nói ấy chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận:
Tôi đúng là loại người ích kỷ, vô cảm, thậm chí độc ác và điều đó đã "có dấu hiệu từ trước rồi".
Mà lời của mẹ tôi thì người khác chắc chắn sẽ tin.
Bà ấy là mẹ tôi mà.
Ai lại đi nghĩ một người mẹ sẽ tự tay bôi nhọ con gái mình cơ chứ?
Huống hồ, mẹ tôi xưa nay vẫn giữ hình tượng "yêu con gái" trước mặt người ngoài.
Không ai biết sau lưng bà mới là kịch bản chính.
Chính vì vậy, lời bà vừa buông ra đã khiến cả nhóm chat sôi sục.
Họ thi nhau chửi bới, mỉa mai tôi:
“Đúng là đồ vô lương tâm, còn trẻ mà lòng dạ đã thối nát rồi!”
“Tội nghiệp dì Tô Phân (mẹ tôi), nuôi nó cực khổ bao năm mà đổi lại là một đứa phản bội!”
“Dù gì nó không giúp đỡ cũng được, ít nhất cũng nên trả lại tiền học đại học cho dì Tô Phân chứ? Lúc khó khăn mà trốn tránh, thế có còn đạo lý không?”
“Đúng rồi, ít nhất cũng nên trả lại học phí! @Lục Kỳ.”
…
Tôi nhìn màn hình, chẳng cảm thấy tức giận mà chỉ thấy nực cười.
Một lũ người, cùng một kịch bản cũ kỹ, nhưng diễn lại vẫn đầy nhiệt tình.
Khi tôi mở điện thoại ra xem, tin nhắn chỉ trích tôi trong nhóm gia đình đã vượt quá con số 99+.
Nhưng suy cho cùng, mục tiêu của đám người đó chỉ có một:
Muốn tôi trả tiền.
Chỉ là, mẹ tôi và cả cái nhà ấy cũng hiểu rõ:
Tôi hiện tại chẳng có tiền mà trả cho họ.
Thế nên, mẹ bắt đầu đổi chiến lược, giả vờ mềm mỏng xuống nước:
“Haiz... Cha mẹ với con cái thì làm gì có thù hằn qua đêm? Mẹ cũng đâu nhất định bắt Kỳ Kỳ đưa tiền, chỉ cần nó chịu về thăm mẹ một chút là được rồi.”
Anh tôi cũng "rót thêm dầu vào lửa", làm bộ đau lòng:
“Mẹ dạo này vì chuyện của Tử Hiên mà suy sụp lắm. Giờ điều duy nhất bà mong là được nói chuyện với em gái thôi... nhưng mà... haiz.”
“Đúng rồi, anh có quen một người, thanh niên cực kỳ ưu tú, tuổi trẻ tài cao. Trước đây từng làm nhà nước, giờ tự khởi nghiệp, là ông chủ một chuỗi quán ăn lớn, rất có khí chất đàn ông. Hay là... để hai người gặp nhau thử xem?”
Nói xong, còn lắp bắp thêm một câu:
“Anh làm vậy... cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi.”
Ha.
Tôi hiểu rồi.
Cái gọi là "ông chủ ngành ẩm thực" này chắc chắn chính là cái gã từng vào tù, ra trại thì đẩy xe đi bán bánh kẹp, lại còn có tiền sử bạo lực.
Tôi lạnh lùng hỏi:
“Cái người từng ngồi tù, thích đánh người, đang bán bánh kếp ở vỉa hè đó... hứa trả anh bao nhiêu tiền sính lễ?”
Anh tôi theo phản xạ, lập tức buột miệng:
“Ba trăm ngàn.”
Anh tôi vừa thốt ra đã lập tức nhận ra mình lỡ lời, liền cảnh giác nhấn mạnh:
“Nhưng em đừng có mơ tưởng đến số tiền đó! Anh nói trước, tiền này là để chữa bệnh cho cháu em, em tuyệt đối không được đụng vào!”
Nực cười thật đấy.
Anh ta tính bán tôi lấy tiền, mà còn dặn tôi đừng có "nhắm" vào số tiền đó?
Tôi cười lạnh:
“Vì ba trăm ngàn, anh định gả tôi cho một gã như thế à? Lục Duệ, anh còn là con người không đấy?”
Anh tôi lập tức cãi lại:
“Gì mà gã như thế? Sao em nói nghe khó nghe vậy?”
“Đây là phân biệt đối xử đấy biết không? Ngay cả pháp luật còn cho người ta cơ hội làm lại cuộc đời, mà em lại khăng khăng chê bai người ta như vậy, có đạo đức không? Hơn nữa, anh nói thật, anh nói chuyện với người ta cả buổi mà anh có bị đánh đâu, em lo cái gì?”
“Nói chung là, em mau về nhà kết hôn ngay cho anh. Không thì đừng trách anh không khách sáo!”
Tôi nhếch môi khinh bỉ.
Tôi tất nhiên sẽ không quay về.
Cả đời này hiếm lắm tôi mới trốn thoát được khỏi cái hố lửa ấy, sao có thể tự đ.â.m đầu trở lại?
Tôi chẳng thèm trả lời anh ta nữa.
Tôi muốn xem thử, ở cái xã hội pháp trị này, anh ta có thể “không khách sáo” với tôi kiểu gì.
Hôm sau, tôi mới phát hiện ra…
Thì ra cái cách "không khách sáo" của anh tôi là thế này:
Tung hê bôi nhọ tôi trong nhóm chat gia đình.
Anh ta đăng lên một đoạn dài đầy cảm xúc:
“Tôi và Lục Kỳ là anh em ruột. Vậy mà từ khi Tử Hiên xảy ra chuyện đến giờ, nó không thèm quan tâm lấy một câu, đến cả về nhìn mặt cháu một lần cũng chẳng chịu.”
“Mẹ tôi từng bỏ không ít tiền cho nó đi học đại học. Ai ngờ nuôi ra một đứa vô ơn vô nghĩa. Giờ gia đình gặp chuyện thì trốn biệt, còn nó lại sống sung sướng trên thành phố như chẳng liên quan gì!”
Ngay sau đó, chị dâu Lý Nguyệt Như cũng nhảy vào "hòa âm phối hợp", thêm dầu vào lửa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nói ra thì, bệnh tình của Tử Hiên nghiêm trọng đến thế này, Lục Kỳ cũng có phần trách nhiệm.”
“Nó là sinh viên đại học, chắc chắn biết trẻ nhỏ không được ăn muối. Nhưng khi còn ở nhà, nó chẳng hề ngăn cản tôi, cứ để mặc tôi cho cháu ăn muối!”
“Tôi nghi nó cố tình! Cố tình hại Tử Hiên!”
“Mẹ, mẹ thấy đúng không?”
Nói xong, chị ta không quên lôi mẹ tôi ra làm “chứng nhân”.
Mẹ tôi chỉ nhẹ giọng nói một câu:
“Haiz… Mẹ cũng không ngờ con bé lại thành ra như thế này…”
Một câu nghe có vẻ mơ hồ, không chỉ trích trực tiếp, nhưng lại còn có sức sát thương hơn cả lời kết tội.
Câu nói ấy chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận:
Tôi đúng là loại người ích kỷ, vô cảm, thậm chí độc ác và điều đó đã "có dấu hiệu từ trước rồi".
Mà lời của mẹ tôi thì người khác chắc chắn sẽ tin.
Bà ấy là mẹ tôi mà.
Ai lại đi nghĩ một người mẹ sẽ tự tay bôi nhọ con gái mình cơ chứ?
Huống hồ, mẹ tôi xưa nay vẫn giữ hình tượng "yêu con gái" trước mặt người ngoài.
Không ai biết sau lưng bà mới là kịch bản chính.
Chính vì vậy, lời bà vừa buông ra đã khiến cả nhóm chat sôi sục.
Họ thi nhau chửi bới, mỉa mai tôi:
“Đúng là đồ vô lương tâm, còn trẻ mà lòng dạ đã thối nát rồi!”
“Tội nghiệp dì Tô Phân (mẹ tôi), nuôi nó cực khổ bao năm mà đổi lại là một đứa phản bội!”
“Dù gì nó không giúp đỡ cũng được, ít nhất cũng nên trả lại tiền học đại học cho dì Tô Phân chứ? Lúc khó khăn mà trốn tránh, thế có còn đạo lý không?”
“Đúng rồi, ít nhất cũng nên trả lại học phí! @Lục Kỳ.”
…
Tôi nhìn màn hình, chẳng cảm thấy tức giận mà chỉ thấy nực cười.
Một lũ người, cùng một kịch bản cũ kỹ, nhưng diễn lại vẫn đầy nhiệt tình.
Khi tôi mở điện thoại ra xem, tin nhắn chỉ trích tôi trong nhóm gia đình đã vượt quá con số 99+.
Nhưng suy cho cùng, mục tiêu của đám người đó chỉ có một:
Muốn tôi trả tiền.
Chỉ là, mẹ tôi và cả cái nhà ấy cũng hiểu rõ:
Tôi hiện tại chẳng có tiền mà trả cho họ.
Thế nên, mẹ bắt đầu đổi chiến lược, giả vờ mềm mỏng xuống nước:
“Haiz... Cha mẹ với con cái thì làm gì có thù hằn qua đêm? Mẹ cũng đâu nhất định bắt Kỳ Kỳ đưa tiền, chỉ cần nó chịu về thăm mẹ một chút là được rồi.”
Anh tôi cũng "rót thêm dầu vào lửa", làm bộ đau lòng:
“Mẹ dạo này vì chuyện của Tử Hiên mà suy sụp lắm. Giờ điều duy nhất bà mong là được nói chuyện với em gái thôi... nhưng mà... haiz.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro