Cháu Trai và Muối

Chương 4

Zhihu

2025-03-27 09:02:02

Tất cả mọi người có mặt lúc đó đều phá lên cười ầm ĩ.

Chị dâu tôi vừa cười vừa mắng yêu chồng vài câu, âm thanh nền của video toàn là tiếng cười vui vẻ của chị ta.

Dòng trạng thái chị ta viết bên dưới video là thế này:

“Nhỏ xíu đã biết uống rượu rồi, bố nó bảo thế là có phúc khí đấy! (Cười che miệng)”

Có phúc khí?

Là cái phúc được đầu thai lần nữa sao?

Đúng là “nồi nào úp vung nấy”, anh trai và Lý Nguyệt Như thật sự quá hợp nhau:

Một người thì ép con ăn muối, phá hủy quả thận của đứa bé.

Người kia lại ép con uống rượu, hủy luôn cả lá gan.

Hai người phối hợp hoàn hảo để đưa thằng bé Tử Hiên nhanh chóng đoàn tụ với Diêm Vương.

Phải nói rằng, có một cặp bố mẹ kiểu này, Lục Tử Hiên sống được đến giờ đã là một phép màu rồi.

Nhưng có lẽ phép màu đó cũng chỉ có thể kéo dài tới đây thôi.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngay tối hôm đó, mẹ tôi đã gọi điện tới.

Giọng mẹ đầy nước mắt, nghẹn ngào hét lớn trong điện thoại:

“Kỳ Kỳ, Tử Hiên sắp không ổn rồi, con mau về ngay đi!”



Thực ra, tôi đã sớm đoán được kết cục này.

Nhưng tôi vẫn giả vờ lo lắng, hỏi mẹ bằng giọng sốt sắng:

“Không ổn? Mẹ bình tĩnh nói từ từ thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Mẹ tôi vừa khóc vừa kể:

“Mẹ cũng không rõ nữa, bác sĩ nói Tử Hiên có thể bị ngộ độc rượu, tình trạng rất nguy hiểm, đang nguy kịch lắm rồi.”

Từ đầu dây bên kia, tôi còn nghe rõ tiếng anh trai và chị dâu đang tranh cãi gay gắt.

Chị dâu lớn giọng trách móc anh trai tôi:

“Tất cả là tại anh hết! Nếu không phải anh cứ ép Tử Hiên uống rượu thì nó đâu đến nỗi này? Nó mới tí tuổi đầu đã uống rượu được à?”

Anh tôi cũng chẳng chịu nhượng bộ, lập tức đáp trả:

“Trẻ con nhà ai mà chẳng từng được đút chút rượu bằng đũa hồi nhỏ? Tại sao người ta không sao, riêng Tử Hiên nhà mình lại xảy ra chuyện?”

“Em nên tự xem lại mình đi, chắc là ngày thường em chăm con không tốt, nên thằng bé sức khỏe yếu ớt, tí chuyện đã nguy kịch rồi. Đừng cái gì cũng đổ hết trách nhiệm lên đầu anh!”

Đúng lúc ấy, một nữ bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu.

Mẹ tôi lập tức tiến lại gần, sốt ruột hỏi thăm tình hình:

“Bác sĩ, cháu tôi sao rồi? Ngộ độc rượu của nó đã ổn chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bác sĩ lại thở dài một tiếng nặng nề rồi đáp:

“Haiz, bây giờ vấn đề nghiêm trọng nhất không phải là ngộ độc rượu, mà là vấn đề ở thận của cháu. Thận của cháu hiện giờ tổn thương rất nặng rồi.”

“Chúng tôi phải tiến hành lọc m.á.u cho cháu ngay lập tức mới có hy vọng cứu chữa. Gia đình nhanh chóng ký vào giấy đồng ý phẫu thuật này đi.”

Bác sĩ vừa dứt lời, chị dâu tôi lập tức nổi cáu.

Chị ta tức giận gạt mạnh giấy đồng ý trên tay bác sĩ xuống đất, rồi hét lớn:

“Thận thằng bé sao lại có vấn đề? Chuyện ngộ độc rượu còn chưa chữa xong, sao các người lại làm hỏng luôn thận của con tôi rồi? Các người rốt cuộc có biết chữa bệnh hay không?”

“Còn đòi rửa thận? Thận làm sao rửa được hả? Rửa xong mà thận hỏng luôn thì tính sao?”

“Không đúng, chắc chắn bệnh viện các người đang cố tình lừa tiền chúng tôi chứ gì? Giả vờ nói thằng bé bị bệnh để móc túi gia đình tôi! Bệnh viện kiểu gì mà thất đức thế!”

Nữ bác sĩ bị hành động và lời nói của chị dâu tôi làm cho sửng sốt.

Cô ấy cố nén cơn tức giận, nghiêm túc giải thích:

“Cháu bé đã được xét nghiệm và phát hiện mắc chứng tăng natri huyết nghiêm trọng. Gia đình có phải đã cho cháu ăn muối, hơn nữa lượng muối đưa vào cơ thể còn rất lớn đúng không?”

Chị dâu tôi thoáng sững người một chút.

Nhưng rất nhanh, chị ta lấy lại tinh thần, lập tức phản bác:

“Thì sao chứ? Ai mà chẳng cho con mình ăn muối? Tử Hiên yếu quá, tôi không cho nó ăn thì lấy sức ở đâu mà lớn?”

Chị dâu lớn tiếng đáp trả bác sĩ.

Sự kiên nhẫn của nữ bác sĩ đã chạm đến giới hạn.

Cô nghiêm giọng hỏi:

“Ai nói với cô rằng trẻ sơ sinh cần ăn muối?”

“Trẻ dưới một tuổi chỉ cần một lượng muối cực kỳ nhỏ, và lượng muối đó đã có sẵn trong sữa mẹ, trứng và các thực phẩm tự nhiên. Nếu cố tình cho ăn thêm, chỉ càng làm tăng gánh nặng cho thận.”

“Tình trạng của cháu bây giờ rất nguy kịch, nếu cô cứ tiếp tục làm loạn như thế này thì chỉ đang trì hoãn việc cứu chữa thôi!”

Lúc này, cho dù anh tôi có ngu đến đâu, cũng không dám tiếp tục chần chừ.

Anh gật đầu lia lịa:

“Bác sĩ, chúng tôi đồng ý lọc máu. Xin nhờ mọi người cứu Tử Hiên.”

Nói xong, anh cúi xuống nhặt lại tờ giấy đồng ý phẫu thuật, nhanh chóng ký tên.

Lý Nguyệt Như lập tức nổi giận.

Chị ta mắng anh tôi um lên:

“Ai cho anh ký? Tôi bảo là bệnh viện này lừa đảo mà! Anh không nghe tôi sao?”

Nhưng chị ta còn chưa kịp nói hết câu thì...

"Bốp!"

Một tiếng tát vang lên giòn tan.

Rồi là tiếng anh tôi gào lên giận dữ:

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cháu Trai và Muối

Số ký tự: 0