Cháu Trai và Muối

Chương 3

Zhihu

2025-03-27 09:02:02

Tôi vừa nói xong, sắc mặt mẹ lập tức trở nên rất khó coi.

Bà ấy chỉ muốn moi tiền từ tôi, chứ nào có nghĩ tới việc phải đưa tiền cho tôi bao giờ?

Mẹ nghẹn họng hồi lâu mới miễn cưỡng thốt ra được một câu:

“Mẹ không có tiền đâu. Việc của con thì con tự mà xoay sở.”

Nói xong, mẹ quay người bỏ đi, không thèm ngoảnh lại nhìn tôi lấy một lần.

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ nhếch môi, rồi âm thầm tắt nút ghi âm trên điện thoại.

Mẹ đã lựa chọn khoanh tay đứng nhìn khi tôi gặp khó khăn, thì sau này họ có cần tôi giúp đỡ, tôi từ chối cũng chẳng ai có quyền trách móc tôi nữa.

Dựa vào kinh nghiệm hơn mười năm làm việc ở kiếp trước, tôi nhanh chóng thích nghi và phát triển thuận lợi ở thành phố lớn này.

Một tháng sau, tôi mới lại nghe được tin tức của đứa cháu trai.

Mẹ gọi điện cho tôi, giọng đầy lo lắng:

“Kỳ Kỳ à, thằng bé Tử Hiên mấy ngày rồi không thấy đi tiểu, bỉm lúc nào cũng khô ráo. Liệu nó có vấn đề gì không con?”

Tất nhiên lượng nước tiểu của nó sẽ giảm đi rồi.

Cháo dặm ăn vào mỗi ngày đều chứa lượng muối lớn như vậy, áp suất thẩm thấu trong cơ thể tăng lên, hormone chống lợi niệu tiết ra, lượng nước tiểu chắc chắn sẽ ít đi rõ rệt.

Nếu là người lớn, ăn mặn quá mức còn có thể uống thật nhiều nước để đẩy muối ra khỏi cơ thể qua đường tiết niệu.

Nhưng với trẻ sơ sinh thì không được.

Thận của trẻ nhỏ phát triển còn chưa hoàn thiện, khả năng đào thải muối rất kém.

Muối đối với trẻ nhỏ chẳng khác nào thuốc độc.

Một đứa trẻ nhiều ngày không tiểu tiện chứng tỏ lượng muối kia đã gây tổn thương nghiêm trọng và không thể phục hồi cho thận của nó.

Tình hình hiện tại của Lục Tử Hiên chắc chắn đang rất nguy hiểm.

Nhưng dĩ nhiên, tôi chẳng hề muốn nhắc nhở họ.

Tôi không trả lời mẹ mà hỏi ngược lại:

“Thế chị dâu nói sao?”

Mẹ tôi thở dài một hơi:

“Haizz, chị dâu con nói, Tử Hiên đây là đang phát triển cơ thể, không đi tiểu là do nó hấp thụ hết dinh dưỡng, còn bảo là dấu hiệu phúc khí. Nhưng mẹ cứ thấy bất an kiểu gì ấy...”

Nghe mẹ nói xong, tôi suýt nữa không nhịn được bật cười thành tiếng.

Không đi tiểu vì hấp thụ dinh dưỡng à? Sao chị ta nghĩ ra được cái lý do buồn cười đến thế?

Tôi cố gắng kiềm chế, giả vờ nghiêm túc đáp lời mẹ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Mẹ à, chắc mẹ nghĩ nhiều quá thôi. Con thấy chị dâu nói cũng có lý mà, mẹ cứ nghe chị ấy đi.”

Chẳng ngờ, vừa nghe tôi nói xong, mẹ tôi đã cuống lên.

Mẹ lập tức gắt lên với tôi:

“Có lý cái gì mà có lý? Con thấy nhà ai có đứa trẻ mấy ngày liền không đi tiểu chưa? Con rốt cuộc có phải cô ruột của Tử Hiên không vậy? Thằng bé có chuyện mà con lại chẳng quan tâm gì à?”

Nghe đến đây, tôi suýt thì bật cười. Lại nữa rồi, họ lại bắt đầu đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.

Kiếp trước, cứ hễ Lục Tử Hiên gặp bất cứ vấn đề sức khỏe nào, người đầu tiên họ trách móc luôn luôn là tôi.

Kiếp này tôi đã chẳng hề nhúng tay vào bất cứ việc gì, thậm chí còn bỏ nhà đi thật xa để tránh họ.

Ấy vậy mà vừa mới xảy ra chuyện, mẹ tôi vẫn lập tức quy trách nhiệm cho tôi đầu tiên.

Có vẻ như trong thâm tâm họ, tôi mãi mãi chỉ là kẻ chịu trách nhiệm cho mọi tai ương của gia đình.

Nhưng lần này tôi sẽ không tiếp tục dung túng họ nữa.

Tôi lạnh lùng cười một tiếng, đáp lại:

“Mẹ à, mẹ nói thế là không đúng rồi.”

“Bố mẹ ruột của Tử Hiên đều còn đó, bà nội ruột cũng đang ở ngay bên cạnh, dù thế nào cũng chưa tới lượt con quan tâm mà đúng không?”

“Hơn nữa, ngay cả mẹ ruột của Tử Hiên còn bảo thằng bé không đi tiểu là phúc khí của nó, thì con đây làm cô ruột, lấy tư cách gì để xen vào chứ?”

“Thôi không nói nữa, con bận làm việc rồi. Tạm biệt!”

Dứt lời, tôi chẳng đợi mẹ kịp phản ứng, lập tức cúp máy luôn.

Nói nhiều thì dễ sai nhiều. Chỉ cần tôi dứt khoát phân rõ ranh giới với họ là đủ rồi.

Càng nói nhiều, lại càng dễ để họ nắm thóp.

Tôi không biết mẹ có nói chuyện hôm trước với anh chị tôi hay không, nhưng có một điều tôi chắc chắn:

Dù mẹ tôi có nói hay không thì anh chị cũng chẳng tin đâu. Ngược lại, họ vẫn vô cùng tin tưởng cái thuyết “Lục Tử Hiên có phúc khí” ấy.

Vài ngày sau, khi lướt xem vòng bạn bè, tôi thấy một đoạn video do chị dâu Lý Nguyệt Như đăng lên.

Trong video là khung cảnh nhà tôi, trên bàn ăn anh tôi đang ngồi uống rượu cùng vài người bạn. Còn mẹ thì bế cháu trai tôi, ngồi bên cạnh ăn cơm.

Anh tôi uống đến cao hứng, lớn tiếng nói:

“Đàn ông không uống rượu thì uổng phí cả đời! Con trai, con cũng uống chút đi!”

Nói xong, anh lấy đũa đang cầm trên tay nhúng vào ly rượu, rồi đưa thẳng vào miệng đứa cháu trai mới 7 tháng tuổi.

Mẹ tôi muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn.

Đôi đũa của anh đã kịp chạm vào môi đứa nhỏ, cứ thế đút luôn rượu vào miệng cháu.

Bị rượu làm cho cay đắng, khuôn mặt nhỏ xíu của cháu lập tức nhăn nhó lại trông hết sức khôi hài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cháu Trai và Muối

Số ký tự: 0