Ta hối hận rồi
Đang cập nhật
2025-03-17 08:16:43
Một cảm giác cay cay sống mũi bất chợt trào lên, ta vờ hít hít mũi như thể bị lạnh, sau đó hít sâu một hơi, mở miệng định nói: "Lâm Tử Huyên, huynh còn muốn—"
Nhưng một bàn tay đã phủ lên mu bàn tay ta, mang theo hơi ấm dịu dàng, tiếp đó hắn bao bọc toàn bộ bàn tay ta trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Còn lạnh không?"
Giọng hắn trầm thấp, để lộ sự lo lắng, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên một cảm xúc khác lạ, vừa ấm áp vừa mãnh liệt, chiếu thẳng vào mắt ta, khiến tim ta nóng bừng.
Ta lắc đầu, trong lòng hỗn loạn, liếc nhìn chiếc ngọc trên bàn, khẽ cười với hắn: "Ta nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận."
Thật ra lúc nãy ta muốn hỏi hắn, "Huynh còn muốn học võ không?"
Nhưng ta không nói ra được.
Hắn đối xử với ta càng tốt, ta lại càng lo sợ.
Đáng lẽ hắn phải dưới sự bồi dưỡng của Dung Bạch, khoác lên mình bộ chiến giáp oai phong lẫm liệt, xông pha nơi sa trường, bảo vệ quốc gia, rũ bỏ thân phận con trai tội thần, trở thành một vị tướng quân được người người ngưỡng mộ.
Chứ không phải bị vây hãm ở đây, trở thành một thương nhân bình thường.
Ta sợ rằng chính mình đã trói buộc hắn.
Đang thất thần, xe ngựa dừng lại.
Bước xuống xe, ta trông thấy trước ngôi miếu đổ nát có một hàng dài dân chạy nạn, ai nấy cầm trên tay bát sạch, kiên nhẫn xếp hàng trước lán phát cháo.
Dung Bạch khoác một chiếc áo bào trắng đứng giữa trời tuyết, đang múc cháo cho dân chúng, đôi mày sắc sảo ánh lên vẻ từ bi và trắc ẩn, trông chẳng khác nào vị Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
Ta hơi sững lại, nữ chính này thực sự rất tận tâm, lúc nào cũng đi đầu trong sự nghiệp từ thiện.
Dung Bạch ngẩng mắt lên, nhìn về phía này.
Ánh mắt nàng ta lướt qua ta, dừng thẳng trên người Lâm Tử Huyên, khẽ khàng khép mi mắt, che đi tia tối tăm thoáng qua đáy mắt, giọng thản nhiên: "Lâm huynh."
Đến khi nhìn về phía ta, nàng ta cụp mắt xuống, hồi lâu sau mới gượng gạo thốt lên ba chữ: "Ninh tiểu thư."
Một cơn gió lạnh thổi đến, ta không kịp đề phòng, hắt hơi một cái.
Lâm Tử Huyên rất tự nhiên ôm ta vào lòng, hương thơm thoang thoảng trên người hắn bao trùm lấy ta, khiến n.g.ự.c ta ấm áp hẳn lên.
Dung Bạch đột nhiên nói: "Hai người cứ tự nhiên, ta còn chút chuyện cần về phủ xử lý, không thể tiếp đãi lâu."
Không đợi chúng ta đáp lại, nàng ta đã quay người rời đi.
Bóng lưng nàng ta vẫn đứng thẳng, nhưng giữa trời tuyết lạnh giá lại mang theo một vẻ cô độc hiu quạnh.
Ta thở hắt ra một hơi.
Lúc này, giữa đám đông bỗng dấy lên một trận hỗn loạn. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mấy tên đại hán hung hãn lao ra, trên tay cầm gậy gộc, vây chặt lấy ta và Lâm Tử Huyên.
Tên râu quai nón cầm đầu quan sát Lâm Tử Huyên một lượt, cau mày, móc từ trong n.g.ự.c ra một bức họa, lẩm bẩm:
"Sao trông khác hẳn trong tranh thế này? Chẳng giống củ khoai tây tẹo nào cả..."
"Hắn không phải!"
Ta lập tức đứng chắn trước Lâm Tử Huyên, cả người tỏa ra khí thế chính nghĩa:
"Ta mới là người các ngươi đang tìm!"
"Ninh Tang Giản, nàng làm cái gì vậy, mau tránh ra!" Lâm Tử Huyên giận dữ quát khẽ, một cánh tay dài vươn tới kéo ta ra phía sau, đôi mắt đen sẫm nhìn chằm chằm vào bọn chúng.
Tên mặt sẹo bên cạnh hừ lạnh, dữ tợn nói:
"Đại ca, đừng nghe con nhóc này nói nhảm. Chúng ta theo dõi xe ngựa từ phủ Ninh đến tận đây, sao có thể nhận nhầm được!"
Lòng ta chùng xuống.
Xem ra, bọn chúng đã nhận định Lâm Tử Huyên chính là Mã Lăng Thự, dù có giải thích cũng vô ích.
Ta tiến lên một bước, giọng điệu thận trọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Xin hỏi, Mã Lăng Thự đã đắc tội với các vị thế nào? Nếu là vì bạc, ta là cô của hắn, có thể thay hắn trả nợ."
Tên râu quai nón vẫn chăm chăm nghiên cứu bức họa, trong khi tên mặt sẹo khẽ run mi mắt, lạnh lùng đáp:
"Hắn không đắc tội với chúng ta, mà là đắc tội với người không nên đắc tội. Có kẻ bỏ tiền thuê chúng ta dạy dỗ hắn một trận. Ngươi là nữ nhân, nếu thông minh thì mau tránh sang một bên. Cẩn thận gậy gộc vô tình, đến lúc đó đừng trách chúng ta không biết thương hoa tiếc ngọc."
Nói xong, hắn giơ gậy lên, vung thẳng về phía Lâm Tử Huyên.
Lâm Tử Huyên ôm chặt lấy ta, nhanh nhẹn né tránh, nhưng vai trái vẫn bị quét trúng, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, rên lên một tiếng trầm thấp.
Thấy hắn bị thương, ta đỏ bừng mắt, không biết lấy đâu ra sức mạnh, vùng khỏi tay hắn, lao tới giật lấy gậy từ tay tên mặt sẹo, rồi dốc toàn bộ sức lực đập mạnh xuống đầu hắn.
Máu tươi lập tức chảy dài xuống trán hắn, đau đớn đến mức hắn nghiến răng nghiến lợi, rống lên chửi bới:
^^
"Con nhãi c.h.ế.t tiệt! Ngươi dám đánh vào mặt ta à?!"
Nói đoạn, hắn rút từ trong áo ra một con d.a.o sắc bén, khóe môi nhếch lên một nụ cười độc ác:
"Hôm nay ta phải hủy đi khuôn mặt xinh đẹp của ngươi!"
Thấy hắn rút dao, mồ hôi lạnh trên trán ta tuôn ra, nhỏ xuống cổ áo. Vô thức lùi một bước, nhưng lại bị vấp phải một hòn đá, hai chân mềm nhũn ngã ngửa ra sau. Một tiếng "cạch" vang lên, miếng ngọc bội đeo bên hông ta rơi xuống nền tuyết.
Lòng ta giật thót, vội vàng đưa tay nhặt lại.
Khi ngước lên, ta thấy Lâm Tử Huyên bỗng ôm chặt lấy ta, đôi mắt đen láy ánh lên sự quyết tuyệt chưa từng có.
Ta kinh hãi nhận ra, sau lưng hắn, tên mặt sẹo ánh mắt lạnh lẽo như băng, giơ d.a.o lên một lần nữa…
"Xoẹt!"
Tiếng lưỡi d ao đ.â.m xuyên qua da thịt vang lên.
Không gian như lặng đi.
M á u đỏ tươi theo lưỡi d.a.o chảy xuống, nhỏ thành từng giọt lên nền tuyết, loang ra những đóa hoa yêu mị mà thê lương.
Ta đứng đờ đẫn, toàn thân như bị ai dùng d.a.o cùn cắt từng nhát, đau đến tận xương tủy.
"Tử Huyên!" Một giọng nói hốt hoảng vang lên—là Dung Bạch, nàng đã quay lại.
"Các ngươi dám làm hắn bị thương?"
Sát khí trên người nàng cuộn lên ngùn ngụt, khiến mấy tên đại hán lập tức câm bặt, tên mặt sẹo nuốt nước bọt, lắp bắp:
"Lại, lại thêm một người nữa, thì đã sao…"
Hắn còn chưa nói hết câu, Dung Bạch chỉ khẽ giơ tay, một chưởng mạnh mẽ đã đánh bay hắn ra xa. Hắn ôm n.g.ự.c lăn lộn dưới đất, từ khóe miệng chảy ra từng dòng m.á.u đỏ.
Hắn nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo bức người của Dung Bạch, sắc mặt thay đổi, nghiến răng chửi rủa một câu, sau đó kéo theo tên râu quai nón đang hoảng sợ bên cạnh, phẫn nộ quát:
"Đánh không lại, chúng ta rút!"
Dung Bạch lúc này mới thu lại sát khí, nàng chậm rãi quỳ xuống, ánh mắt mơ hồ đau đớn nhìn hai người chúng ta.
Lâm Tử Huyên nhắm chặt mắt, mặt mày tái nhợt, trên áo đỏ từng vệt m.á.u đã đông lại thành màu đen, trông vô cùng đáng sợ.
Ta quỳ sụp xuống đất, cuống quýt ấn chặt vết thương trên bụng hắn, nhưng m.á.u vẫn liên tục rỉ ra, nhuộm đỏ cả bàn tay ta.
Ánh mắt Dung Bạch khẽ run lên, nàng vươn tay, định chạm vào người Lâm Tử Huyên, nhưng đến sát lại rụt về, thì thào như kẻ mất hồn:
"Tử Huyên…"
Bất chợt, nàng quay phắt lại, ánh mắt sắc như d.a.o nhìn ta, đau đớn xen lẫn phẫn hận:
"Ta vốn đã từ bỏ rồi..."
"Ta đã tự nhủ, dù đời này không có được hắn, chỉ cần làm huynh đệ cũng không sao, chỉ cần hắn hạnh phúc là đủ rồi…"
"Nhưng ta hối hận rồi… Chính ngươi đã hại hắn…"
Nhưng một bàn tay đã phủ lên mu bàn tay ta, mang theo hơi ấm dịu dàng, tiếp đó hắn bao bọc toàn bộ bàn tay ta trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Còn lạnh không?"
Giọng hắn trầm thấp, để lộ sự lo lắng, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên một cảm xúc khác lạ, vừa ấm áp vừa mãnh liệt, chiếu thẳng vào mắt ta, khiến tim ta nóng bừng.
Ta lắc đầu, trong lòng hỗn loạn, liếc nhìn chiếc ngọc trên bàn, khẽ cười với hắn: "Ta nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận."
Thật ra lúc nãy ta muốn hỏi hắn, "Huynh còn muốn học võ không?"
Nhưng ta không nói ra được.
Hắn đối xử với ta càng tốt, ta lại càng lo sợ.
Đáng lẽ hắn phải dưới sự bồi dưỡng của Dung Bạch, khoác lên mình bộ chiến giáp oai phong lẫm liệt, xông pha nơi sa trường, bảo vệ quốc gia, rũ bỏ thân phận con trai tội thần, trở thành một vị tướng quân được người người ngưỡng mộ.
Chứ không phải bị vây hãm ở đây, trở thành một thương nhân bình thường.
Ta sợ rằng chính mình đã trói buộc hắn.
Đang thất thần, xe ngựa dừng lại.
Bước xuống xe, ta trông thấy trước ngôi miếu đổ nát có một hàng dài dân chạy nạn, ai nấy cầm trên tay bát sạch, kiên nhẫn xếp hàng trước lán phát cháo.
Dung Bạch khoác một chiếc áo bào trắng đứng giữa trời tuyết, đang múc cháo cho dân chúng, đôi mày sắc sảo ánh lên vẻ từ bi và trắc ẩn, trông chẳng khác nào vị Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
Ta hơi sững lại, nữ chính này thực sự rất tận tâm, lúc nào cũng đi đầu trong sự nghiệp từ thiện.
Dung Bạch ngẩng mắt lên, nhìn về phía này.
Ánh mắt nàng ta lướt qua ta, dừng thẳng trên người Lâm Tử Huyên, khẽ khàng khép mi mắt, che đi tia tối tăm thoáng qua đáy mắt, giọng thản nhiên: "Lâm huynh."
Đến khi nhìn về phía ta, nàng ta cụp mắt xuống, hồi lâu sau mới gượng gạo thốt lên ba chữ: "Ninh tiểu thư."
Một cơn gió lạnh thổi đến, ta không kịp đề phòng, hắt hơi một cái.
Lâm Tử Huyên rất tự nhiên ôm ta vào lòng, hương thơm thoang thoảng trên người hắn bao trùm lấy ta, khiến n.g.ự.c ta ấm áp hẳn lên.
Dung Bạch đột nhiên nói: "Hai người cứ tự nhiên, ta còn chút chuyện cần về phủ xử lý, không thể tiếp đãi lâu."
Không đợi chúng ta đáp lại, nàng ta đã quay người rời đi.
Bóng lưng nàng ta vẫn đứng thẳng, nhưng giữa trời tuyết lạnh giá lại mang theo một vẻ cô độc hiu quạnh.
Ta thở hắt ra một hơi.
Lúc này, giữa đám đông bỗng dấy lên một trận hỗn loạn. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mấy tên đại hán hung hãn lao ra, trên tay cầm gậy gộc, vây chặt lấy ta và Lâm Tử Huyên.
Tên râu quai nón cầm đầu quan sát Lâm Tử Huyên một lượt, cau mày, móc từ trong n.g.ự.c ra một bức họa, lẩm bẩm:
"Sao trông khác hẳn trong tranh thế này? Chẳng giống củ khoai tây tẹo nào cả..."
"Hắn không phải!"
Ta lập tức đứng chắn trước Lâm Tử Huyên, cả người tỏa ra khí thế chính nghĩa:
"Ta mới là người các ngươi đang tìm!"
"Ninh Tang Giản, nàng làm cái gì vậy, mau tránh ra!" Lâm Tử Huyên giận dữ quát khẽ, một cánh tay dài vươn tới kéo ta ra phía sau, đôi mắt đen sẫm nhìn chằm chằm vào bọn chúng.
Tên mặt sẹo bên cạnh hừ lạnh, dữ tợn nói:
"Đại ca, đừng nghe con nhóc này nói nhảm. Chúng ta theo dõi xe ngựa từ phủ Ninh đến tận đây, sao có thể nhận nhầm được!"
Lòng ta chùng xuống.
Xem ra, bọn chúng đã nhận định Lâm Tử Huyên chính là Mã Lăng Thự, dù có giải thích cũng vô ích.
Ta tiến lên một bước, giọng điệu thận trọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Xin hỏi, Mã Lăng Thự đã đắc tội với các vị thế nào? Nếu là vì bạc, ta là cô của hắn, có thể thay hắn trả nợ."
Tên râu quai nón vẫn chăm chăm nghiên cứu bức họa, trong khi tên mặt sẹo khẽ run mi mắt, lạnh lùng đáp:
"Hắn không đắc tội với chúng ta, mà là đắc tội với người không nên đắc tội. Có kẻ bỏ tiền thuê chúng ta dạy dỗ hắn một trận. Ngươi là nữ nhân, nếu thông minh thì mau tránh sang một bên. Cẩn thận gậy gộc vô tình, đến lúc đó đừng trách chúng ta không biết thương hoa tiếc ngọc."
Nói xong, hắn giơ gậy lên, vung thẳng về phía Lâm Tử Huyên.
Lâm Tử Huyên ôm chặt lấy ta, nhanh nhẹn né tránh, nhưng vai trái vẫn bị quét trúng, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, rên lên một tiếng trầm thấp.
Thấy hắn bị thương, ta đỏ bừng mắt, không biết lấy đâu ra sức mạnh, vùng khỏi tay hắn, lao tới giật lấy gậy từ tay tên mặt sẹo, rồi dốc toàn bộ sức lực đập mạnh xuống đầu hắn.
Máu tươi lập tức chảy dài xuống trán hắn, đau đớn đến mức hắn nghiến răng nghiến lợi, rống lên chửi bới:
^^
"Con nhãi c.h.ế.t tiệt! Ngươi dám đánh vào mặt ta à?!"
Nói đoạn, hắn rút từ trong áo ra một con d.a.o sắc bén, khóe môi nhếch lên một nụ cười độc ác:
"Hôm nay ta phải hủy đi khuôn mặt xinh đẹp của ngươi!"
Thấy hắn rút dao, mồ hôi lạnh trên trán ta tuôn ra, nhỏ xuống cổ áo. Vô thức lùi một bước, nhưng lại bị vấp phải một hòn đá, hai chân mềm nhũn ngã ngửa ra sau. Một tiếng "cạch" vang lên, miếng ngọc bội đeo bên hông ta rơi xuống nền tuyết.
Lòng ta giật thót, vội vàng đưa tay nhặt lại.
Khi ngước lên, ta thấy Lâm Tử Huyên bỗng ôm chặt lấy ta, đôi mắt đen láy ánh lên sự quyết tuyệt chưa từng có.
Ta kinh hãi nhận ra, sau lưng hắn, tên mặt sẹo ánh mắt lạnh lẽo như băng, giơ d.a.o lên một lần nữa…
"Xoẹt!"
Tiếng lưỡi d ao đ.â.m xuyên qua da thịt vang lên.
Không gian như lặng đi.
M á u đỏ tươi theo lưỡi d.a.o chảy xuống, nhỏ thành từng giọt lên nền tuyết, loang ra những đóa hoa yêu mị mà thê lương.
Ta đứng đờ đẫn, toàn thân như bị ai dùng d.a.o cùn cắt từng nhát, đau đến tận xương tủy.
"Tử Huyên!" Một giọng nói hốt hoảng vang lên—là Dung Bạch, nàng đã quay lại.
"Các ngươi dám làm hắn bị thương?"
Sát khí trên người nàng cuộn lên ngùn ngụt, khiến mấy tên đại hán lập tức câm bặt, tên mặt sẹo nuốt nước bọt, lắp bắp:
"Lại, lại thêm một người nữa, thì đã sao…"
Hắn còn chưa nói hết câu, Dung Bạch chỉ khẽ giơ tay, một chưởng mạnh mẽ đã đánh bay hắn ra xa. Hắn ôm n.g.ự.c lăn lộn dưới đất, từ khóe miệng chảy ra từng dòng m.á.u đỏ.
Hắn nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo bức người của Dung Bạch, sắc mặt thay đổi, nghiến răng chửi rủa một câu, sau đó kéo theo tên râu quai nón đang hoảng sợ bên cạnh, phẫn nộ quát:
"Đánh không lại, chúng ta rút!"
Dung Bạch lúc này mới thu lại sát khí, nàng chậm rãi quỳ xuống, ánh mắt mơ hồ đau đớn nhìn hai người chúng ta.
Lâm Tử Huyên nhắm chặt mắt, mặt mày tái nhợt, trên áo đỏ từng vệt m.á.u đã đông lại thành màu đen, trông vô cùng đáng sợ.
Ta quỳ sụp xuống đất, cuống quýt ấn chặt vết thương trên bụng hắn, nhưng m.á.u vẫn liên tục rỉ ra, nhuộm đỏ cả bàn tay ta.
Ánh mắt Dung Bạch khẽ run lên, nàng vươn tay, định chạm vào người Lâm Tử Huyên, nhưng đến sát lại rụt về, thì thào như kẻ mất hồn:
"Tử Huyên…"
Bất chợt, nàng quay phắt lại, ánh mắt sắc như d.a.o nhìn ta, đau đớn xen lẫn phẫn hận:
"Ta vốn đã từ bỏ rồi..."
"Ta đã tự nhủ, dù đời này không có được hắn, chỉ cần làm huynh đệ cũng không sao, chỉ cần hắn hạnh phúc là đủ rồi…"
"Nhưng ta hối hận rồi… Chính ngươi đã hại hắn…"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro