Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Chương 64:

Tiểu Tân Trà

2025-03-17 08:21:30

Khương Dao nhớ lại, kiếp trước khi nghe tin Điện hạ ở trên thuyền của công tử Thượng Quan suốt hai canh giờ, lời đồn sắc đẹp của cô đã lan khắp kinh thành.

Lời đồn có thật có giả, nhưng kiếp trước cả hai quả thực đã nhanh chóng hợp tác với nhau trên thuyền, bí mật thành lập liên minh.

So với Tạ thị danh tiếng thanh bạch, chỉ khi Khương Dao liên kết với nhà Thượng Quan mới hiểu được thế nào là sự đen tối thực sự.

Sau hai năm hợp tác, Khương Dao đã không ít lần phải miễn cưỡng mở cửa sau cho nhà Thượng Quan, giúp nhà họ cài cắm người vào triều đình, áp chế kẻ thù của họ, đồng thời tận dụng tiền của nhà Thượng Quan để kết giao và tăng cường lực lượng của mình.

Khác với nhà họ Tạ, giao dịch giữa cô và nhà Thượng Quan đơn thuần là kinh doanh, sòng phẳng, không có ân oán lằng nhằng.

Cô là một người bán có uy tín, tiền của Thượng Quan Hàn đưa cho cô, cô đều trả lại bằng những lợi ích xứng đáng, chưa bao giờ để cậu ta phải mất tiền không.

Dù cuối cùng, dù cố gắng đến đâu, Khương Dao cũng không thể thoát khỏi ngục tù, và mọi công sức Thượng Quan Hàn bỏ ra cho cô đều tan thành bọt nước, gia tộc Thượng Quan cũng chịu tổn thất nặng nề, nhưng cô vẫn không nghĩ mình nợ gì nhà Thượng Quan. Nếu Thượng Quan Hàn có trách, thì chỉ có thể trách bản thân chọn sai phe.

Nhớ lại kiếp trước, điều duy nhất khiến Khương Dao cảm thấy hối tiếc với Thượng Quan Hàn, là vào những ngày cuối cùng của cuộc đời, khi cô bị giam trong ngục tối –

Vị kim chi ngọc diệp kia, một công tử luôn được nuông chiều trong sung sướng, không biết đã tốn bao nhiêu tiền mới mua chuộc được cai ngục, đích thân vào ngục tối hôi thối. Qua chấn song sắt, cậu hứa với cô: "Ta biết ngươi đang chịu khổ, nhưng hãy hứa với ta, hãy cố gắng chịu đựng thêm hai ngày nữa. Chỉ cần ngươi còn sống, ta sẽ tìm cách đưa ngươi ra ngoài!"

Khương Dao nhìn cậu với ánh mắt trống rỗng, một lát sau đáp lại: "Được."

Nhưng cuối cùng cô đã thất hứa.

...

Khương Dao nhắm mắt lại.

Trong buổi cung yến hôm nay, cố nhân lần lượt xuất hiện trước mặt, khiến bao ký ức cũ ùa về trong chốc lát.

Cô bỗng trở nên lạc lõng.

Lâm Tố bên cạnh cúi người đỡ Thượng Quan Cứu đứng dậy, "Huynh làm gì vậy, cần gì phải khách sáo với ta như thế!"

Thượng Quan Cứu giữ lấy cánh tay của Lâm Tố, nhân cơ hội véo nhẹ một cái.

Mắt Thượng Quan Cứu nhẹ sáng lên một chút, hắn khẽ nói: "Tiểu tử, qua cơn nguy nan tất hưởng phúc! Chỉ là diễn cho người khác xem thôi, ai mà muốn khách sáo với huynh chứ. Nhưng ta vốn là thường dân vào cung, phải cẩn thận."

Lâm Tố thoáng trầm ngâm rồi cười lại.

"Mọi người ngồi xuống đi, sức khỏe huynh không tốt, đừng đứng lâu, chúng ta ngồi xuống nói chuyện."

Nói rồi, hai người lớn mỗi người dắt theo đứa trẻ của mình ngồi xuống.

Các cung nữ bưng khay đi lại để thêm trà bánh.

Một tách trà hoa quế được đặt lên bàn của Khương Dao, phát ra tiếng động nhẹ nhàng khiến cô tỉnh khỏi những ký ức, tiếp tục quan sát Thượng Quan Hàn.

Ở tuổi này, Thượng Quan Hàn trông có chút vụng về, Thượng Quan Cứu và Lâm Tố đã hàn huyên được một vòng, mà cậu bé này vẫn chưa nuốt hết bánh, cố gắng trèo lên ghế đá, ôm cốc trà uống.

Khương Dao tựa tay chống cằm, không kìm được cười khẽ.

Thời gian thực sự là thứ kỳ diệu, có thể biến đổi một con người hoàn toàn. Lần này cô gặp Tạ Lan Tu sớm hơn hai năm, gặp Thượng Quan Hàn sớm hơn sáu năm.

Người con trai tài năng, lạnh lùng, cao ngạo của nhà họ Tạ giờ chỉ là một cậu bé biết đỏ mặt.

Còn vị gia chủ nham hiểm của nhà Thượng Quan giờ đây chỉ là một cậu bé ăn bánh cũng bị sặc.

Thượng Quan Hàn uống nước quá nhanh, bị sặc ho hai tiếng... Được rồi, không chỉ bị sặc khi ăn bánh, uống nước cũng bị.

Khương Dao không nhịn được bật cười.

Lâm Tố nhận thấy hành động kỳ lạ của cô, cúi đầu hỏi: "A Chiêu có chuyện gì vậy?"

Khương Dao vội quay mặt đi, "Con nghĩ đến chút chuyện vui thôi."

Cô vẫn chưa muốn trêu chọc Thượng Quan Hàn đâu.

...

Thượng Quan Cứu chưa ngồi yên đã thấy con mình lấm lem, vội vàng lấy khăn lau miệng cho cậu, rồi vỗ nhẹ lưng.

Người đàn ông này nhất định là một người cha hiền từ, tuy bệnh tật quấn thân, nhưng vẫn kiên nhẫn chăm sóc con, cho đến khi cơn ho của cậu dần dịu lại, mới ngừng vỗ về.

Sau khi lau miệng rồi tiện tay lau sạch tay cho cậu, hắn chỉnh lại cổ áo cho con.

Nhìn cách cha con họ tương tác, Khương Dao nhớ lại, hoá ra người Lâm Tố muốn cô gặp hôm nay là người của nhà Thượng Quan.

Nhà Thượng Quan tuy là hoàng thương, nhưng chỉ là một danh hiệu, không có chức quan chính thức.

Mừng thọ Thái hậu, người tham dự phải là vương hầu hoặc quan từ tứ phẩm trở lên, cha con Thượng Quan không có chức tước, làm sao dự tiệc?

"Vị tiểu lang quân này là A Hàn sao?"

Có lẽ người có con cái khi gặp nhau luôn không tránh khỏi nhắc đến con, Lâm Tố vừa mở miệng liền nói về đứa trẻ, "Nốt ruồi đỏ giữa chân mày, cậu bé này có phúc tướng thật."

Thượng Quan Cứu thu khăn lại, cười tươi, đáp: "Công chúa điện hạ cũng vậy. Nàng ngũ quan thanh tú, trông giống hệt huynh."

Nói vậy mới nhớ, ta nhận được thư của Thanh Bồ mấy hôm trước mới biết Lâm lang quân đã kết duyên cùng Bệ Hạ, lại còn có một công chúa quý tử. Ta không biết sinh thần cũng như thôi nôi của Điện hạ, trước giờ một chút lễ vật cũng không có. Hôm nay được gặp Điện hạ, tất nhiên phải bổ sung cho tốt. Ta không biết Điện hạ thích gì, nên đành gửi 2 thùng vàng, Điện hạ muốn gì cứ tự mua.

Thượng Quan Cứu và Bạch Thanh Bồ dường như đều rất chấp nhất với chuyện tặng hồng bao vào quà gặp mặt.

Thượng Quan Cứu nói nhẹ nhàng, như thể thứ hắn đưa ra không phải hai thùng vàng mà chỉ là hai thùng đá.

Thượng Quan gia quả không hổ danh là đại gia, xuất ra 2 thùng vàng phóng khoáng như vậy, không chút do dự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nghe mình sắp nhận hai thùng vàng, mắt Khương Dao sáng rực: "Cảm ơn Thượng Quan thúc thúc!"

Lâm Tố cứng đờ, không nhịn được gõ nhẹ trán cô, bất đắc dĩ nói: "Đồ mê tiền này, con nhận lệ trọng thế này thì cha phải lấy gì trả lễ gì cho vợ con lang quân đây?"

Khương Dao bị gõ, bực bội lẩm bẩm.

"Hừ, thanh cao làm gì!"

"Chỉ hai thùng thôi mà, sao có thể coi là lễ trọng. Huynh cũng quá là không biết phóng khoáng, cái này có gì mà phải đáp lễ? Điện hạ tiêu không đủ thì cứ đến tìm thúc thúc. "

Thượng Quan Cứu nghe tiếng "thúc thúc" trong trẻo từ miệng Khương Dao, trong lòng vui như mở cờ, đồng thời nhìn sang đứa con ngồi bên đang cắm cúi ăn bánh.

Đúng là không so sánh mới không đau thương.

Thượng Quan Cứu thoáng nhíu mày, nhìn cô bé người ta, vừa vui tươi lại hoạt bát. Còn con mình, hễ thấy người lạ là rụt rè, chỉ cắm cúi ăn, chẳng nói gì, giống như bị bỏ đói 8 kiếp, như thể chưa từng ăn bánh bao giờ, ở nhà chẳng lẽ thiếu thức ăn sao?

Khương Dao chọc chọc bàn đá, "Thật chứ ạ?"

Thượng Quan Cứu cười đáp: "Đương nhiên thật."

"Thôi nào, người ta khách sáo với con thôi, đừng tưởng thật. Cha đã có tuổi rồi, chừa chút mặt mũi cho cha đi."

Lâm Tố khẽ véo má nàng, chỉ tay ra hướng khác, tỏ ý đuổi khách: "Đằng kia có khúc thủy lưu thương, dẫn đệ đệ đi chơi đi, cha có chuyện muốn nói với thúc thúc."

Thượng Quan Cứu cũng quay sang Thượng Quan Hàn: "A Hàn, con và tỷ tỷ đi ra đằng kia một lúc đi, cha có việc muốn bàn bạc."

Thượng Quan Hàn dường như ngại ngùng, níu lấy một vạt áo cha, không muốn rời cha, mắt đỏ hoe.

Thượng Quan Cứu ho khan 2 tiếng, rồi vỗ nhẹ đầu cậu, "Ngoan nào, được không?"

"Đi đi!"

Khương Dao nhảy xuống ghế đá, biết rằng lúc này là lúc trẻ con phải tránh đi. Họ còn nhỏ quá, không được phép ngồi trên bàn bàn chuyện.

Khi đi qua Thượng Quan Hàn, thấy cậu vẫn không nhúc nhích, cô tiện tay kéo cậu xuống ghế.

"Đợi đã, cha... ơ…"

Cậu thoạt nhìn nhỏ bé yếu đuối, rõ ràng là cao hơn Khương Dao một chút, nhưng dễ dàng bị cô túm lấy lôi đi. Cậu giống như không dám giằng tay ra, đành phải lẽo đẽo theo sau, nhưng lại không muốn đi xa khỏi người quen, cứ vừa đi vừa nhìn mãi về phía cha mình, cho đến khi bị Khương Dao lôi qua góc khuất.

Lâm Tố nhìn theo bóng hai đứa trẻ, bỗng nhớ ra điều gì, "Phải rồi, suýt nữa quên, huynh còn chưa cho biết tiểu công tử nhà huynh năm nay mấy tuổi?"

Thượng Quan Cứu quay người lại, "Qua tháng sau, A Hàn tính cả tuổi mụ là tròn mười tuổi rồi."

Lâm Tố lẩm bẩm…

"Nếu vậy, A Chiêu là muội muội mới đúng."

Mọi người bỗng im lặng, có chút lúng túng.

Thì ra ban nãy nhầm tuổi tác của hai đứa trẻ.

...

Sinh nhật Thái hậu, nữ đế đón quần thần vào chầu chúc thọ.

Khương Phất Ngọc thực sự không có cảm tình với người mẹ này, nhưng lễ nghi bề ngoài vẫn phải làm chu đáo.

Chúc thọ xong, nàng cho quan viên lui ra, cùng các nữ quan vào phòng thay áo, ngang qua một hành lang hẹp, bất ngờ có người từ góc khuất chạy ra chắn trước mặt.

Người đó mặc lễ phục công chúa, đầu cài trâm ngọc, nhưng gương mặt tái nhợt, do dự muốn nói gì lại thôi.

Nàng ta cắn môi, dường như phân vân đã lâu, mới khẽ gọi: "Hoàng muội."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Đây chính là Tân Thành công chúa, mẹ của Khương Nguyệt.

Khương Phất Ngọc khẽ cau mày: "Hoàng tỷ chắn ở đây, có chuyện muốn nói với trẫm sao?"

Tân Thành công chúa "phịch" một tiếng, quỳ xuống trước Khương Phất Ngọc.

"Điện hạ, A Nguyệt không cố ý, con bé chỉ là bị cha nó nuông chiều đến hư, hôm nay nó tuyệt đối không cố ý xúc phạm Công chúa Điện hạ, xin Bệ hạ thứ tội, A Nguyệt chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, xin Bệ hạ niêm tình xưa... mà tha thứ cho nó!

Khương Phất Ngọc khoác chiếc áo choàng đen, cúi mắt nhìn người chị gái quỳ trước mặt.

"Hoàng tỷ đã biết rằng Quận chúa Thanh Hà bị dạy hư, hà tất phải nói những lời này với trẫm?"

Ánh mắt Khương Phất Ngọc lạnh lẽo, giọng nói băng giá: "Tha thứ cho đứa trẻ bị cha dạy hư, rồi tha thứ cho cả người cha đã chiều hư nó sao?"

Tân Thành công chúa không kiềm chế được, cả người run lên, nước mắt giàn giụa.

Nàng nghe giọng nói của Khương Phất Ngọc từ trên cao vọng xuống: "Hôm nay Hoàng tỷ đến đây cầu xin trẫm, chắc hẳn đã rõ."

"Ngươi có bốn người con, trưởng tử trưởng nữ theo họ mẹ, còn hai người con út theo họ Lý."

"Hoàng tỷ cùng ta học chung một thầy, tiên sinh từng nói, sai lệch một ly sẽ dẫn đến sai lầm lớn, trẫm thương xót tình mẫu tử của tỷ, nhưng ta cũng là một người mẹ, ta không thể để bất cứ ai có ý đe dọa con gái của ta còn tồn tại trên đời. Có những thứ đã được định sẵn ngay từ đầu, không thể cứu vãn, phần còn lại... quyền quyết định nằm ở tỷ."

Nói xong, Khương Phất Ngọc rời đi.

Tân Thành công chúa cúi đầu xuống đất, toàn thân mềm nhũn.

Rất lâu sau, nàng mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Thần, tạ Điện hạ ân điển."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Số ký tự: 0