Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!
Chương 63:
Tiểu Tân Trà
2025-03-17 08:21:30
Gia tộc Thượng Quan gốc gác ở Huy Châu, từ nhiều đời làm thương nghiệp.
Thời vương triều Nam Trần dưới triều đại Vĩnh Lạc, quốc thái dân an, thương nghiệp phát đạt. Gia chủ họ Thượng Quan điều hành kinh doanh thông minh khéo léo, vượt qua các thương nhân Huy Châu khác, nhanh chóng trở thành đại gia phú hào ở vùng Giang Hoài, với sản nghiệp phủ khắp hai châu, giàu có không ai sánh kịp.
Gia chủ cũ của nhà Thượng Quan là người có tầm nhìn xa trông rộng. Khi ấy, thời Hoàng đế Túc Tông trị vì, ông hiểu rõ đạo lý "mang ngọc bị nghi ngờ." Khi sở hữu khối tài sản khổng lồ, chắc chắn sẽ có kẻ ganh ghét. Để giúp gia tộc tránh tai họa, coi như bỏ của để giải xui, ông đã hiến một phần tài sản khổng lồ cho quốc khố và trích một nửa để cứu trợ những nông dân khốn khó.
Hoàng đế Túc Tông cảm động trước tấm lòng chân thành của gia tộc Thượng Quan, ban chỉ dụ phong cho nhà Thượng Quan danh hiệu "Hoàng Thương," đồng thời trao cho họ quyền vận chuyển một phần muối sắt ở Giang Nam.
Từ đó, địa vị của nhà Thượng Quan ngày càng vững mạnh, trở thành một cánh tay đắc lực của triều đình, đồng thời hằng năm lấy một phần từ lợi nhuận để tiến cống.
Sau khi gia chủ qua đời, con trai lớn của ông là Thượng Quan Cứu tiếp quản chức vị gia chủ. Tuy nhiên, Thượng Quan Cứu sức khoẻ yếu không ngồi ở vị trí này được lâu thì lâm bệnh qua đời.
Con trai độc nhất của Thượng Quan Cứu là Thượng Quan Hàn, khi đó mới 12 tuổi, đã kế thừa sản nghiệp của nhà Thượng Quan.
Gia tộc Thượng Quan sản nghiệp lớn, cậu bé Thượng Quan Hàn nhỏ tuổi nhưng lại nắm trong tay gia nghiệp đồ sộ khiến không ít người thuộc chi phụ dòm ngó, chẳng ai che giấu ý đồ xấu xa, nhòm ngó cậu bé và tài sản khổng lồ của nhà Thượng Quan.
Việc một đứa trẻ 12 tuổi như Thượng Quan Hàn có thể sống sót và kiểm soát gia tộc lớn giữa đàn sói rình rập, cân nhắc lợi hại, từng bước nắm quyền trong tay, là điều mà Khương Dao chưa thể hiểu hết.
Kiếp trước, lần đầu tiên Khương Dao gặp Thượng Quan Hàn, cậu đã 16 tuổi, đã là gia chủ của nhà Thượng Quan một cách danh chính ngôn thuận.
Ở cái tuổi còn trẻ ấy, nắm giữ khối tài sản khổng loof, mỗi khi Thượng Quan Hàn khoác lên mình chiếc áo lụa quý báu, châu báu lấp lánh rơi ra từ chiếc áo đó cũng đủ để nuôi sống cả một quận.
Trong thời đại mà sĩ nông công thương, thương nhân xếp dưới cùng, nhà Thượng Quan khác hẳn những thương nhân bị coi khinh và luôn sống trong cảnh nguy nan khác.
Thói quen của nhà Thượng Quan là cấu kết quan lại.
Họ chi tiền hối lộ cho các quan chức địa phương, kiểm soát toàn bộ con đường thương mại ở Giang Hoài. Ai muốn đi qua những con đường này đều phải nộp một khoản phí lộ cho nhà Thượng Quan. Họ cũng cống nạp cho triều đình một khoản lớn, khiến triều đình nhắm mắt làm ngơ trước những chuyện này.
Qua thời gian, nhà Thượng Quan không chỉ giàu có mà còn quyền thế, vững chãi không gì lay chuyển nổi.
Năm Khương Dao 14 tuổi, tại Quan Trung xảy ra hạn hán, thu hoạch giảm đi một nửa.
Đầu tháng 7, Thượng Quan Hàn đi thuyền từ Giang Hoài lên kinh thành, vừa đi vừa dừng chân bố thí, dựng lán phát cháo cứu trợ người dân gặp nạn, thuyền qua nơi nào, người dân nơi đó đều ngợi khen lòng hào hiệp của nhà Thượng Quan.
Sau khi đến kinh thành, chiếc thuyền lộng lẫy của Thượng Quan Hàn neo đậu bên ngoài bến Ngọc Lâm, trên thuyền chứa đầy ca kỹ đẹp nhất mà cậu mang từ Giang Hoài, và các loại trái cây, rượu ngon hiếm có từ khắp nơi.
Là gia chủ của nhà Thượng Quan giàu có nhất thiên hạ, mỗi ngày cậu đều tổ chức tiệc tùng trên thuyền, đèn đuốc sáng trưng suốt ngày đêm, thiệp mời được gửi đến từng phủ của các danh sĩ trong kinh thành, mời họ lên thuyền cùng vui chơi.
Hành động phô trương, thanh thế lớn của công tử nhà Thượng Quan vang danh khắp nơi, dù chưa vào kinh thành, nhưng tiếng nhạc xa hoa từ chiếc thuyền đã truyền khắp từng góc phố của kinh thành.
Liên tiếp mấy ngày, sống tại Đông Nghi Cung, Khương Dao cũng nghe các cung nữ bàn tán về những hành động của công tử họ Thượng Quan.
Mời gọi các danh sĩ, là để khoe mẽ hay muốn kết giao?
Khương Dao nhất thời hứng thú, chọn một lúc rảnh rỗi, gọi cung nữ nói chuyện sôi nổi nhất đến, yêu cầu kể lại những gì thú vị nhất.
Cung nữ kể lại: "Nói đến cũng có vài chuyện thú vị, có một chuyện còn liên quan đến Điện hạ."
Nghe nói công tử Thượng Quan mời danh sĩ lên thuyền, gặp ai cũng hỏi: 'Ở kinh thành có gì quý hiếm?' Công tử Thượng Quan nói rằng, cậu đi về phía Bắc là để chiêm ngưỡng hết bảo vật của thiên hạ, kinh thành là đô thành của chín triều đại, đầy rẫy bảo vật, danh sĩ khắp nơi. Nếu ai có thể tìm được thứ gì khiến cậu hài lòng, nhà Thượng Quan sẽ tặng cho ngàn vàng.
Khương Dao ngồi dựa trên chiếc ghế quý phi, tay cầm chiếc quạt tròn cán dài, gõ nhè nhẹ lên tay ghế, lắng nghe cung nữ từ tốn kể lại.
Ban đầu, có danh sĩ tiến cử nói rằng ở Nam Thị có một chiếc quạt sừng tê quý giá, là báu vật của cửa hàng, vô cùng quý hiếm, thế là hôm sau, công tử Thượng Quan đã phái người chở xe chở vàng mua chiếc quạt đó về. Công tử Thượng Quan chỉ nhìn qua một cái rồi vứt sang một bên, nói rằng 'Chẳng có gì đặc biệt cả'.
Hôm sau, lại có người nói rằng trong học cung Sùng Hồ có một bức tranh quý giá, là tác phẩm của đại nho Giang Viễn triều trước. Công tử Thượng Quan chỉ lắc đầu, nói rằng cậu là thương nhân, không hiểu chữ nghĩa, không hứng thú với mấy thứ đó.
Cung nữ kể đến đây thì không nhịn được ngẩng lên nhìn Khương Dao, "Mấy ngày liền, các danh sĩ đua nhau tiến cử, nhưng công tử Thượng Quan không vừa mắt một thứ nào, cho đến hai ngày trước..."
Một danh sĩ tiến cử rằng, ở kinh thành có hai tuyệt phẩm. Thứ nhất là xuân sắc của Tây Sơn ngoài thành, khi vào tháng Ba, hoa đào nở rộ, cảnh sắc vô cùng đẹp; thứ hai là Điện hạ...
Sâu trong lòng có ẩn ý, bất chợt nghe thấy câu này, Khương Dao khẽ nheo mắt, nhịp gõ của tay chậm lại, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng.
Thấy phản ứng của Khương Dao, cung nữ có chút sợ hãi, ngừng lời.
Khương Dao cười nhẹ, "Tiếp tục đi, sao không nói nữa?"
Dưới ánh mắt của Khương Dao, cung nữ đành cắn răng kể tiếp: "Thứ hai... chính là Điện hạ, quý tộc thiên hoàng hậu duệ, nhan sắc khuynh thành, vẻ đẹp kiều diễm, đáng gọi là tuyệt sắc."
Khương Dao cười khẩy, "Sau đó thì sao?"
Cung nữ cúi đầu, "Sau đó công tử Thượng Quan vỗ tay cười, lập tức thưởng cho vị danh sĩ kia ngàn vàng. Hôm sau, chiếc thuyền rời bến, hướng về Tây Sơn, ngắm cảnh xuân của Tây Sơn."
Đã sang thu rồi, Tây Sơn còn có gì đáng để cậu ta ngắm?
Khương Dao không nói gì, chỉ phẩy tay cho cung nữ lui ra.
Nàng nghiêng người trên chiếc ghế quý phi, mái tóc đen xõa quanh làn da trắng như ánh trăng sáng của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khương Dao năm 14 tuổi đã sở hữu nhan sắc khiến bao phụ nữ khác phải ganh tỵ. Theo năm tháng, nhan sắc ấy càng rực rỡ, đến mức "Công chúa xinh đẹp" đã trở thành một nhận thức trong tâm trí của mọi người ở kinh thành.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Khương Dao thật sự không ngờ rằng một ngày nào đó dung mạo của cô lại trở thành biểu tượng của kinh thành để khoe với thiên hạ.
...
Quả nhiên, sáng hôm sau, khi Khương Dao thức dậy, cô đã nhận được thiệp mời từ chủ nhân chiếc thuyền bên ngoài thành.
Có tiền có thể khiến ma quỷ cũng phải nhường đường, nhà Thượng Quan giàu có đến mức dời non lấp biển, thậm chí có thể vượt qua bao nhiêu lớp cửa cung để đặt một phong thư lên bàn trang điểm của cô.
Lâm Thu được gọi đến để chải tóc cho Khương Dao, nhìn thấy thiệp mời trên bàn, liền hỏi: "Điện hạ hôm nay định ra ngoài sao?"
Khương Dao gật đầu: "Chải tóc thấp thôi, hôm nay ta ra ngoài phải đội mũ màn."
Chiếc mũ màn với lớp rèm buông xuống che khuất gương mặt tinh tế của nàng. Khương Dao mang theo thiệp mời, lên xe ngựa ra khỏi thành, đến bến Ngọc Lâm, nơi có chiếc thuyền ba tầng cực kỳ xa hoa của nhà Thượng Quan.
Những nữ tỳ đứng ở hai bên thuyền dường như đã đoán trước được rằng Khương Dao sẽ đến. Khi cô bước đến gần, họ đồng loạt quỳ xuống, "Quý nhân, chủ nhân chúng tôi đã đợi người lâu rồi."
Chiếc thuyền lớn được trang trí tinh xảo với các đồ trang trí bằng sừng tê, rèm ngọc mã não, và thảm lông thú trải khắp nơi như thể chúng chẳng đáng giá bao nhiêu.
Khương Dao đã nghe thấy tiếng nhạc trên thuyền từ xa. Các nhạc công ôm đàn tỳ bà và đàn cầm ngồi trên lan can ngắm nước, mỹ nhân múa lụa, ống tay áo phản chiếu lên mặt nước gợn sóng, tạo nên cảnh tượng ca múa tưng bừng.
Khi Khương Dao đến, trên thuyền không có vị khách nào khác ngoài cô.
Ở đầu thuyền, một thiếu niên mặc áo đỏ dựa vào lan can ngắm nước, áo choàng rộng phủ lên như những cánh hoa mẫu đơn trải dài.
Bên cạnh cậu là những cô gái xinh đẹp, họ ngồi xung quanh một chiếc bàn dài, tiếng cười trong trẻo còn vang hơn cả tiếng nhạc.
"Lần này ta đặt đại, công tử đã ra tiểu liên tục hai lần rồi, lần này nhất định là đại!
"Ta cũng nghĩ là đại! Chắc chắn là đại!"
"Lớn!"
Gió nhẹ mang theo chút mùi hương lay động những bức rèm màu sắc rực rỡ, chuông bạc treo trên rèm ngọc ngân vang.
Khi Khương Dao bước qua màn rèm, thiếu niên liền mở chiếc cốc ngọc, nhìn thấy viên xúc xắc, các cô gái thất vọng thốt lên: "Lại là tiểu!"
"Công tử đã ra tiểu liên tiếp mười lần rồi!"
"Tại sao công tử lại thích ra tiểu vậy?"
Thiếu niên tựa đầu vào tay, dường như lơ đãng ngẩng đầu, mái tóc đuôi ngựa buộc cao để lộ viền tai. Trên tai cậu gắn hai viên đá quý đỏ thắm.
Khoảnh khắc cậu giương mắt lên, sắc đẹp của những người xung quanh bỗng chốc mờ nhạt trước vẻ đẹp của cậu.
Khương Dao nhìn thấy dung mạo của cậu, trong lòng nghĩ: Trên đời này, không ngờ có người lại có gương mặt sáng chói như vậy.
Giữa trán cậu là một nốt chu sa đỏ rực, sắc sảo thanh thoát, làm tăng thêm vẻ quyến rũ.
Ánh mắt cậu đượm chút mệt mỏi, đôi môi khẽ nhếch như cười như không, những ngón tay thanh thoát đặt lên chiếc cốc ngọc, nói: "Quý nhân đến thăm, có muốn nể mặt, cược với ta một ván không?"
Khương Dao vén áo ngồi xuống đối diện chiếc bàn dài, gió lộng cuốn nhẹ màn rèm, cả khung cảnh hồ núi, ánh nước mùa thu hiện lên trong đôi mắt nàng.
Khương Dao cảm thấy trong khoảnh khắc ánh nhìn của người đối diện thoáng dại ra.
Không ai có thể không xao xuyến trước dung mạo của công chúa điện hạ. Khương Dao bèn tháo mũ xuống, mặc kệ gió hồ cuốn lên những lọn tóc bên thái dương.
Lần này không chỉ Thượng Quan Hàn, mà ngay cả các cô gái xung quanh cũng ngẩn người ra.
Nhạc công bên cạnh tay run run, vô tình đánh lạc một nốt.
"Được thôi."
Khương Dao mỉm cười đồng ý.
Gia chủ nhà Thượng Quan đã sắp xếp kỹ lưỡng, bày một ván cờ lớn như vậy, chỉ đợi cô vào tròng.
Với kỹ năng chính trị vụng về mới học được của mình, Khương Dao được nhà họ Tạ trợ giúp, cô có thể dựa vào thế lực của Tạ gia để thu hút các quan chức triều đình.
Nhưng đối với các vùng ngoài kinh thành, cô gần như không biết gì.
Thượng Quan gia giàu có, hơn nữa còn có tầm ảnh hưởng lớn ở phía nam, có thể giúp cô thu phục thế lực ngoài kinh thành.
Cô cần Thượng Quan gia.
Gia chủ Thượng Quan gia sở hữu trí tuệ nhạy bén, nhưng dù cậu ta có mục đích gì, Khương Dao đã nhận lời mời, tự nguyện bước lên con thuyền của Thượng Quan gia, ván cược này, cô không thể không tham gia.
Thời vương triều Nam Trần dưới triều đại Vĩnh Lạc, quốc thái dân an, thương nghiệp phát đạt. Gia chủ họ Thượng Quan điều hành kinh doanh thông minh khéo léo, vượt qua các thương nhân Huy Châu khác, nhanh chóng trở thành đại gia phú hào ở vùng Giang Hoài, với sản nghiệp phủ khắp hai châu, giàu có không ai sánh kịp.
Gia chủ cũ của nhà Thượng Quan là người có tầm nhìn xa trông rộng. Khi ấy, thời Hoàng đế Túc Tông trị vì, ông hiểu rõ đạo lý "mang ngọc bị nghi ngờ." Khi sở hữu khối tài sản khổng lồ, chắc chắn sẽ có kẻ ganh ghét. Để giúp gia tộc tránh tai họa, coi như bỏ của để giải xui, ông đã hiến một phần tài sản khổng lồ cho quốc khố và trích một nửa để cứu trợ những nông dân khốn khó.
Hoàng đế Túc Tông cảm động trước tấm lòng chân thành của gia tộc Thượng Quan, ban chỉ dụ phong cho nhà Thượng Quan danh hiệu "Hoàng Thương," đồng thời trao cho họ quyền vận chuyển một phần muối sắt ở Giang Nam.
Từ đó, địa vị của nhà Thượng Quan ngày càng vững mạnh, trở thành một cánh tay đắc lực của triều đình, đồng thời hằng năm lấy một phần từ lợi nhuận để tiến cống.
Sau khi gia chủ qua đời, con trai lớn của ông là Thượng Quan Cứu tiếp quản chức vị gia chủ. Tuy nhiên, Thượng Quan Cứu sức khoẻ yếu không ngồi ở vị trí này được lâu thì lâm bệnh qua đời.
Con trai độc nhất của Thượng Quan Cứu là Thượng Quan Hàn, khi đó mới 12 tuổi, đã kế thừa sản nghiệp của nhà Thượng Quan.
Gia tộc Thượng Quan sản nghiệp lớn, cậu bé Thượng Quan Hàn nhỏ tuổi nhưng lại nắm trong tay gia nghiệp đồ sộ khiến không ít người thuộc chi phụ dòm ngó, chẳng ai che giấu ý đồ xấu xa, nhòm ngó cậu bé và tài sản khổng lồ của nhà Thượng Quan.
Việc một đứa trẻ 12 tuổi như Thượng Quan Hàn có thể sống sót và kiểm soát gia tộc lớn giữa đàn sói rình rập, cân nhắc lợi hại, từng bước nắm quyền trong tay, là điều mà Khương Dao chưa thể hiểu hết.
Kiếp trước, lần đầu tiên Khương Dao gặp Thượng Quan Hàn, cậu đã 16 tuổi, đã là gia chủ của nhà Thượng Quan một cách danh chính ngôn thuận.
Ở cái tuổi còn trẻ ấy, nắm giữ khối tài sản khổng loof, mỗi khi Thượng Quan Hàn khoác lên mình chiếc áo lụa quý báu, châu báu lấp lánh rơi ra từ chiếc áo đó cũng đủ để nuôi sống cả một quận.
Trong thời đại mà sĩ nông công thương, thương nhân xếp dưới cùng, nhà Thượng Quan khác hẳn những thương nhân bị coi khinh và luôn sống trong cảnh nguy nan khác.
Thói quen của nhà Thượng Quan là cấu kết quan lại.
Họ chi tiền hối lộ cho các quan chức địa phương, kiểm soát toàn bộ con đường thương mại ở Giang Hoài. Ai muốn đi qua những con đường này đều phải nộp một khoản phí lộ cho nhà Thượng Quan. Họ cũng cống nạp cho triều đình một khoản lớn, khiến triều đình nhắm mắt làm ngơ trước những chuyện này.
Qua thời gian, nhà Thượng Quan không chỉ giàu có mà còn quyền thế, vững chãi không gì lay chuyển nổi.
Năm Khương Dao 14 tuổi, tại Quan Trung xảy ra hạn hán, thu hoạch giảm đi một nửa.
Đầu tháng 7, Thượng Quan Hàn đi thuyền từ Giang Hoài lên kinh thành, vừa đi vừa dừng chân bố thí, dựng lán phát cháo cứu trợ người dân gặp nạn, thuyền qua nơi nào, người dân nơi đó đều ngợi khen lòng hào hiệp của nhà Thượng Quan.
Sau khi đến kinh thành, chiếc thuyền lộng lẫy của Thượng Quan Hàn neo đậu bên ngoài bến Ngọc Lâm, trên thuyền chứa đầy ca kỹ đẹp nhất mà cậu mang từ Giang Hoài, và các loại trái cây, rượu ngon hiếm có từ khắp nơi.
Là gia chủ của nhà Thượng Quan giàu có nhất thiên hạ, mỗi ngày cậu đều tổ chức tiệc tùng trên thuyền, đèn đuốc sáng trưng suốt ngày đêm, thiệp mời được gửi đến từng phủ của các danh sĩ trong kinh thành, mời họ lên thuyền cùng vui chơi.
Hành động phô trương, thanh thế lớn của công tử nhà Thượng Quan vang danh khắp nơi, dù chưa vào kinh thành, nhưng tiếng nhạc xa hoa từ chiếc thuyền đã truyền khắp từng góc phố của kinh thành.
Liên tiếp mấy ngày, sống tại Đông Nghi Cung, Khương Dao cũng nghe các cung nữ bàn tán về những hành động của công tử họ Thượng Quan.
Mời gọi các danh sĩ, là để khoe mẽ hay muốn kết giao?
Khương Dao nhất thời hứng thú, chọn một lúc rảnh rỗi, gọi cung nữ nói chuyện sôi nổi nhất đến, yêu cầu kể lại những gì thú vị nhất.
Cung nữ kể lại: "Nói đến cũng có vài chuyện thú vị, có một chuyện còn liên quan đến Điện hạ."
Nghe nói công tử Thượng Quan mời danh sĩ lên thuyền, gặp ai cũng hỏi: 'Ở kinh thành có gì quý hiếm?' Công tử Thượng Quan nói rằng, cậu đi về phía Bắc là để chiêm ngưỡng hết bảo vật của thiên hạ, kinh thành là đô thành của chín triều đại, đầy rẫy bảo vật, danh sĩ khắp nơi. Nếu ai có thể tìm được thứ gì khiến cậu hài lòng, nhà Thượng Quan sẽ tặng cho ngàn vàng.
Khương Dao ngồi dựa trên chiếc ghế quý phi, tay cầm chiếc quạt tròn cán dài, gõ nhè nhẹ lên tay ghế, lắng nghe cung nữ từ tốn kể lại.
Ban đầu, có danh sĩ tiến cử nói rằng ở Nam Thị có một chiếc quạt sừng tê quý giá, là báu vật của cửa hàng, vô cùng quý hiếm, thế là hôm sau, công tử Thượng Quan đã phái người chở xe chở vàng mua chiếc quạt đó về. Công tử Thượng Quan chỉ nhìn qua một cái rồi vứt sang một bên, nói rằng 'Chẳng có gì đặc biệt cả'.
Hôm sau, lại có người nói rằng trong học cung Sùng Hồ có một bức tranh quý giá, là tác phẩm của đại nho Giang Viễn triều trước. Công tử Thượng Quan chỉ lắc đầu, nói rằng cậu là thương nhân, không hiểu chữ nghĩa, không hứng thú với mấy thứ đó.
Cung nữ kể đến đây thì không nhịn được ngẩng lên nhìn Khương Dao, "Mấy ngày liền, các danh sĩ đua nhau tiến cử, nhưng công tử Thượng Quan không vừa mắt một thứ nào, cho đến hai ngày trước..."
Một danh sĩ tiến cử rằng, ở kinh thành có hai tuyệt phẩm. Thứ nhất là xuân sắc của Tây Sơn ngoài thành, khi vào tháng Ba, hoa đào nở rộ, cảnh sắc vô cùng đẹp; thứ hai là Điện hạ...
Sâu trong lòng có ẩn ý, bất chợt nghe thấy câu này, Khương Dao khẽ nheo mắt, nhịp gõ của tay chậm lại, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng.
Thấy phản ứng của Khương Dao, cung nữ có chút sợ hãi, ngừng lời.
Khương Dao cười nhẹ, "Tiếp tục đi, sao không nói nữa?"
Dưới ánh mắt của Khương Dao, cung nữ đành cắn răng kể tiếp: "Thứ hai... chính là Điện hạ, quý tộc thiên hoàng hậu duệ, nhan sắc khuynh thành, vẻ đẹp kiều diễm, đáng gọi là tuyệt sắc."
Khương Dao cười khẩy, "Sau đó thì sao?"
Cung nữ cúi đầu, "Sau đó công tử Thượng Quan vỗ tay cười, lập tức thưởng cho vị danh sĩ kia ngàn vàng. Hôm sau, chiếc thuyền rời bến, hướng về Tây Sơn, ngắm cảnh xuân của Tây Sơn."
Đã sang thu rồi, Tây Sơn còn có gì đáng để cậu ta ngắm?
Khương Dao không nói gì, chỉ phẩy tay cho cung nữ lui ra.
Nàng nghiêng người trên chiếc ghế quý phi, mái tóc đen xõa quanh làn da trắng như ánh trăng sáng của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khương Dao năm 14 tuổi đã sở hữu nhan sắc khiến bao phụ nữ khác phải ganh tỵ. Theo năm tháng, nhan sắc ấy càng rực rỡ, đến mức "Công chúa xinh đẹp" đã trở thành một nhận thức trong tâm trí của mọi người ở kinh thành.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Khương Dao thật sự không ngờ rằng một ngày nào đó dung mạo của cô lại trở thành biểu tượng của kinh thành để khoe với thiên hạ.
...
Quả nhiên, sáng hôm sau, khi Khương Dao thức dậy, cô đã nhận được thiệp mời từ chủ nhân chiếc thuyền bên ngoài thành.
Có tiền có thể khiến ma quỷ cũng phải nhường đường, nhà Thượng Quan giàu có đến mức dời non lấp biển, thậm chí có thể vượt qua bao nhiêu lớp cửa cung để đặt một phong thư lên bàn trang điểm của cô.
Lâm Thu được gọi đến để chải tóc cho Khương Dao, nhìn thấy thiệp mời trên bàn, liền hỏi: "Điện hạ hôm nay định ra ngoài sao?"
Khương Dao gật đầu: "Chải tóc thấp thôi, hôm nay ta ra ngoài phải đội mũ màn."
Chiếc mũ màn với lớp rèm buông xuống che khuất gương mặt tinh tế của nàng. Khương Dao mang theo thiệp mời, lên xe ngựa ra khỏi thành, đến bến Ngọc Lâm, nơi có chiếc thuyền ba tầng cực kỳ xa hoa của nhà Thượng Quan.
Những nữ tỳ đứng ở hai bên thuyền dường như đã đoán trước được rằng Khương Dao sẽ đến. Khi cô bước đến gần, họ đồng loạt quỳ xuống, "Quý nhân, chủ nhân chúng tôi đã đợi người lâu rồi."
Chiếc thuyền lớn được trang trí tinh xảo với các đồ trang trí bằng sừng tê, rèm ngọc mã não, và thảm lông thú trải khắp nơi như thể chúng chẳng đáng giá bao nhiêu.
Khương Dao đã nghe thấy tiếng nhạc trên thuyền từ xa. Các nhạc công ôm đàn tỳ bà và đàn cầm ngồi trên lan can ngắm nước, mỹ nhân múa lụa, ống tay áo phản chiếu lên mặt nước gợn sóng, tạo nên cảnh tượng ca múa tưng bừng.
Khi Khương Dao đến, trên thuyền không có vị khách nào khác ngoài cô.
Ở đầu thuyền, một thiếu niên mặc áo đỏ dựa vào lan can ngắm nước, áo choàng rộng phủ lên như những cánh hoa mẫu đơn trải dài.
Bên cạnh cậu là những cô gái xinh đẹp, họ ngồi xung quanh một chiếc bàn dài, tiếng cười trong trẻo còn vang hơn cả tiếng nhạc.
"Lần này ta đặt đại, công tử đã ra tiểu liên tục hai lần rồi, lần này nhất định là đại!
"Ta cũng nghĩ là đại! Chắc chắn là đại!"
"Lớn!"
Gió nhẹ mang theo chút mùi hương lay động những bức rèm màu sắc rực rỡ, chuông bạc treo trên rèm ngọc ngân vang.
Khi Khương Dao bước qua màn rèm, thiếu niên liền mở chiếc cốc ngọc, nhìn thấy viên xúc xắc, các cô gái thất vọng thốt lên: "Lại là tiểu!"
"Công tử đã ra tiểu liên tiếp mười lần rồi!"
"Tại sao công tử lại thích ra tiểu vậy?"
Thiếu niên tựa đầu vào tay, dường như lơ đãng ngẩng đầu, mái tóc đuôi ngựa buộc cao để lộ viền tai. Trên tai cậu gắn hai viên đá quý đỏ thắm.
Khoảnh khắc cậu giương mắt lên, sắc đẹp của những người xung quanh bỗng chốc mờ nhạt trước vẻ đẹp của cậu.
Khương Dao nhìn thấy dung mạo của cậu, trong lòng nghĩ: Trên đời này, không ngờ có người lại có gương mặt sáng chói như vậy.
Giữa trán cậu là một nốt chu sa đỏ rực, sắc sảo thanh thoát, làm tăng thêm vẻ quyến rũ.
Ánh mắt cậu đượm chút mệt mỏi, đôi môi khẽ nhếch như cười như không, những ngón tay thanh thoát đặt lên chiếc cốc ngọc, nói: "Quý nhân đến thăm, có muốn nể mặt, cược với ta một ván không?"
Khương Dao vén áo ngồi xuống đối diện chiếc bàn dài, gió lộng cuốn nhẹ màn rèm, cả khung cảnh hồ núi, ánh nước mùa thu hiện lên trong đôi mắt nàng.
Khương Dao cảm thấy trong khoảnh khắc ánh nhìn của người đối diện thoáng dại ra.
Không ai có thể không xao xuyến trước dung mạo của công chúa điện hạ. Khương Dao bèn tháo mũ xuống, mặc kệ gió hồ cuốn lên những lọn tóc bên thái dương.
Lần này không chỉ Thượng Quan Hàn, mà ngay cả các cô gái xung quanh cũng ngẩn người ra.
Nhạc công bên cạnh tay run run, vô tình đánh lạc một nốt.
"Được thôi."
Khương Dao mỉm cười đồng ý.
Gia chủ nhà Thượng Quan đã sắp xếp kỹ lưỡng, bày một ván cờ lớn như vậy, chỉ đợi cô vào tròng.
Với kỹ năng chính trị vụng về mới học được của mình, Khương Dao được nhà họ Tạ trợ giúp, cô có thể dựa vào thế lực của Tạ gia để thu hút các quan chức triều đình.
Nhưng đối với các vùng ngoài kinh thành, cô gần như không biết gì.
Thượng Quan gia giàu có, hơn nữa còn có tầm ảnh hưởng lớn ở phía nam, có thể giúp cô thu phục thế lực ngoài kinh thành.
Cô cần Thượng Quan gia.
Gia chủ Thượng Quan gia sở hữu trí tuệ nhạy bén, nhưng dù cậu ta có mục đích gì, Khương Dao đã nhận lời mời, tự nguyện bước lên con thuyền của Thượng Quan gia, ván cược này, cô không thể không tham gia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro