Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Chương 58:

Tiểu Tân Trà

2025-03-17 08:21:30

Khương Phất Ngọc ra lệnh tổ chức đại tiệc sinh nhật long trọng, nhưng bản thân nàng bận rộn với chính sự, còn Hoàng Thái Hậu lại không phải là mẹ ruột của nàng, nên nàng cũng không tự mình lo liệu tiệc cung đình.

Tiệc sinh nhật của Hoàng Thái Hậu từ hai tháng trước đã được nàng giao cho Nữ Quan Thự, do các nữ quan chủ trì.

Khi Khương Dao tới, thời gian đã khá muộn, các vị khách đã vào cung, các quý phu nhân đang ở tây điện của cung Quỳnh Hoa. Ở vị trí chính giữa bàn tiệc của các nữ khách là Hoàng Thái Hậu. Trước khi yến tiệc bắt đầu, các vị khách lần lượt tới trước mặt Hoàng Thái Hậu để hành lễ.

Hoàng Thái Hậu là một vị lão nhân nghiêm trang, ít cười nói, đã trải qua ba triều đại, dung mạo bà đoan trang và tĩnh lặng.

Bà chủ yếu ở tại hành cung Lạc Vân ngoài kinh thành Thượng Kinh, rất ít khi hồi cung, lần này cũng chỉ về cung trước một ngày để nghỉ ngơi cho tiệc sinh nhật.

Có lẽ do Khương Phất Ngọc bệnh, quên bảo Khương Dao tới trước để yết kiến và thỉnh an Hoàng Thái Hậu, đây là lần đầu tiên Khương Dao gặp bà sau khi trọng sinh.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Khi cung nữ cất tiếng: "Công chúa điện hạ đến ——", Khương Dao bước vào điện, bỗng cảm thấy mọi thứ như ngừng lại, các quý phu nhân đang trò chuyện và cười đùa bỗng dưng dừng lại, ánh mắt đổ dồn vào nàng.

Khương Dao hiểu rằng, họ ít nhiều đều hiếu kỳ với mình, muốn chiêm ngưỡng dung mạo thật của mình.

Khương Dao cũng không bận tâm tới ánh mắt quan sát của họ, tay cầm chiếc quạt tròn, từng bước uyển chuyển bước tới trước mặt Hoàng Thái Hậu.

Sau khi được Hứa Thục Nhã chỉ bảo tối qua, Khương Dao đã hạ thấp yêu cầu về thái độ của mình, bớt đi vẻ cố ý, từng động tác trở nên tự nhiên như dòng chảy, thậm chí có phần lưu loát hơn.

"Tôn nhân xin chúc Thái Hậu vạn phúc, phúc thọ vô biên, thân thể an khang."

Khương Dao tuổi còn nhỏ, quà mừng sinh nhật đã được Lâm Tố chuẩn bị sẵn, cô không cần tặng lễ, chỉ cần nói vài câu chúc đẹp lòng trước mặt Thái Hậu là được.

Hoàng Thái Hậu cũng không có ý làm khó hậu bối, nâng tay đỡ cô đứng dậy, "Là Cảnh Dục phải không, ý tốt của con, ai gia nhận."

Cảnh Dục, là tên tự của Khương Dao mà gần như không ai gọi.

Hoàng Thái Hậu theo lệ hỏi thăm vài câu với Khương Dao, rồi bảo cô sang một bên chơi với các đứa trẻ khác.

Hoàng Thái Hậu dường như không gần gũi với ai. Các vị phu nhân khác lớn tuổi hơn, thường có một số thiếu phụ trẻ tụ tập xung quanh nịnh nọt, tán tụng.

Nhưng ai muốn đến nói chuyện với Hoàng Thái Hậu đa phần đều bị bà đuổi đi.

Người duy nhất bên cạnh Hoàng Thái Hậu chỉ là một phu nhân ăn mặc giản dị.

Người ấy mặc y phục màu trắng, tóc đen búi cao, không trang điểm, không cài trâm ngọc, rất thấp điệu, an tĩnh ngồi quỳ bên cạnh Thái Hậu, trò chuyện cùng bà.

Khương Dao nhận ra bà ấy, đó là Dương Thành Công chúa, Khương Thanh Ngọc.

Đó là đại di mẫu của Khương Dao, người từng xa giá gả đến bộ tộc Hồ, sau đó g.i.ế.c chồng báo quốc, nổi tiếng lừng lẫy.

Khi tiên đế còn tại vị, Khương Thanh Ngọc lại tái giá với Tô Chấn, tướng quân Bình Tây, nhưng không bao lâu sau, người chồng thứ hai của nàng cũng qua đời, để lại nàng cùng đứa con còn trong bụng.

Khương Thanh Ngọc ôm quan tài khóc lóc đau đớn, chồng c.h.ế.t rồi, nàng vẫn thủ hiếu cho chồng, sống tĩnh lặng không ra ngoài. Mấy năm nay nàng càng lui về ở chùa núi ngoài thành, ăn chay niệm Phật, chẳng khác gì xuất gia, nếu không phải vì sinh nhật mẹ, nàng thậm chí sẽ không tiến cung.

Nhiều người không hiểu, tại sao công chúa Dương Thành từng có thể mưu sát phu quân, một lòng báo quốc, lại đột nhiên cam chịu sống cô độc, thậm chí rút lui khỏi triều đình.

Khương Dao lại biết rõ, nàng làm vậy để bảo toàn chính mình.

Tiên đế có thái độ vô cùng tàn nhẫn với các chị em, các công chúa trong cung phải chạy trốn hoặc chịu chết.

Khương Thanh Ngọc làm vậy rõ ràng là để giảm sự hiện diện của mình, tránh bị tiên đế bức hại.

Khi Khương Phất Ngọc lên ngôi, nàng sinh đứa con trong bụng ra, càng phải biết giữ mình, khéo léo hạ thấp sự hiện diện của mình.

Khương Dao tìm chỗ ngồi của mình, không biết vì sao, lần này mọi người tuy vẫn hiếu kỳ và quan sát cô, nhưng thái độ đối với cô cũng khá kính trọng, ít nhất không dám thể hiện sự khinh thường trước mặt cô.

Cô gõ gõ chiếc quạt, thầm nghĩ, uổng công cô còn mang theo cận vệ, muốn thử nghiệm phương pháp Hứa lão sư dạy, g.i.ế.c gà dọa khỉ, kết quả không thấy con gà nào.

Thật ra, nhờ có hai người đi trước là Hứa Uyển Chi và Chu Duy Minh, mọi người đều biết nữ đế rất coi trọng công chúa.

Dù có ai bất mãn với cô, trước khi ra ngoài cũng đã nhắc nhở bản thân không được bày tỏ không hài lòng tại cung yến. Ai cũng sợ thành người kế tiếp như Hứa Uyển Chi.

Mọi chuyện đã an bài, Khương Dao đã được nghênh về cung, tương lai sẽ nối ngôi, không ai dám đắc tội với cô. Đụng vào cô cũng chẳng có lợi gì.

Chỉ là, dù mọi người không nói lời bàn tán về xuất thân của cô, nhưng điều đó không có nghĩa họ sẽ chủ động gần gũi.

Những vị khách khác thì ba năm người một nhóm, mọi người gặp lại bạn cũ đều tụ lại cùng một chỗ, đàm tiếu nói chuyện. Những cô gái nhỏ cũng ở cùng nhau, ríu rít như chim sẻ.

Còn Khương Dao thì vẫn ngồi đó một mình, trông có phần cô độc.

Cô uống một ngụm mật hoa quả, bỗng nhớ lại kiếp trước dường như lúc này Khương Phất Ngọc cũng bệnh, không thể rời giường, không đến được điện Quỳnh Hoa dự tiệc, chỉ nhờ người gửi chút đồ đến cho Thái Hậu.

Cô nhớ lại hôm qua lúc tới điện Cảnh Nghi thăm, thấy khí sắc của Khương Phất Ngọc dường như đã khá lên nhiều, qua thêm một ngày có tốt hơn chút nào không?

Không biết hôm nay bà ấy có thể dự tiệc không, nếu bà ấy không đến, có lẽ Lâm Tố cũng phải ở lại điện Cảnh Nghi chăm sóc bà ấy.

Tức là cô không thể gặp được cha mẹ mình ở đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Khương Dao thở dài, thầm nghĩ khi nào mới bắt đầu tiệc.

Kiếp này cô đã học được cẩn thận, không còn cố kết giao, ngu ngốc lấy lòng người khác, hòa nhập vào cái gọi là vòng kết giao của các quý nữ Thượng Kinh.

Cô chỉ muốn ăn tiệc nhanh thôi.

Có lẽ vì tâm trạng hơi trầm xuống, nàng cảm thấy cay cay nơi mũi, bất giác muốn gặp cha mẹ, đợi tiệc sinh nhật kết thúc, nàng sẽ tới điện Cảnh Nghi thăm họ.

Khi nàng đang nghĩ, bỗng có ai gọi: "Điện hạ."

Khương Dao quay lại, đột nhiên ánh mắt chạm vào đôi mắt trong sáng, đó là một cô gái trạc tuổi cô. Cô bé ăn mặc đơn giản, áo quần màu xanh dương, tóc đen cột bằng hai cây trâm gỗ. Mặt mũi cô bé và Khương Dao có nét giống nhau.

Theo thứ bậc xếp chỗ ngồi trong cung Quỳnh Hoa, chỗ của Khương Dao là vị trí đầu tiên dành cho hoàng nữ, người ngồi cạnh tất nhiên phải là những hoàng nữ có quan hệ huyết thống gần với hoàng tộc.

Nhìn rõ người trước mặt, Khương Dao ngây người một lúc.

Nàng mỉm cười gật đầu tự giới thiệu: "Thần nữ Tô Bồi Phong, gia mẫu là Dương Thành công chúa."

Đây là con gái của đại di mẫu của Khương Dao, mang họ Tô theo cha, tên là Bồi Phong, tự là Đồ Nam.

Khương Dao lần nữa nghe thấy cái tên này vẫn cảm thấy ấn tượng, phượng hoàng bay thẳng lên chín tầng mây, theo gió mà đi, vút cao giữa bầu trời. Một cô bé thoạt trông yếu mềm lại được đặt tên với ý nghĩa mạnh mẽ như vậy.

Đây là lần đầu tiên kiếp trước cô gặp Tô Bồi Phong, cũng là sinh nhật năm mươi của Hoàng Thái Hậu.

Nói về Tô Bồi Phong, kiếp trước Khương Dao vừa yêu vừa hận.

Hận là vì ganh tị, nếu đời người phải có một hai người để so sánh, thì Khương Dao có hai người, một là Tạ Lan Tu, hai là Tô Bồi Phong.

Tạ Lan Tu dù xuất sắc đến đâu, gặp Khương Dao cũng phải cúi mình xưng thần, dù Khương Dao có ghen tị cũng không thể ghen với hắn.

Nhưng Tô Bồi Phong thì khác.

Khi Khương Dao còn chật vật học chữ, Tô Bồi Phong đã thông thạo Tứ Thư, còn khi Khương Dao cắn răng nghiền ngẫm sách vở, Tô Bồi Phong đã nổi danh trong Thái Học với một bài luận "Điền Mẫu Luận," danh vang bốn phương, được các học giả ca tụng là tài trị quốc.

Sau khi Khương Dao chết, Tô Bồi Phong vào cung, đổi sang họ Khương, được Khương Phất Ngọc đích thân dạy dỗ, được ghi danh vào tông miếu, được định vị là người kế vị Nam Trần.

Có những người sinh ra đã có mệnh hoàng đế, dù mang họ Tô nhưng vẫn không át nổi mệnh cách ấy.

Còn tình yêu ——

Khương Dao cúi mắt, đáng ra cô không nên thích Tô Bồi Phong, nhưng Tô Bồi Phong lại luôn đối tốt với cô, khiến cô không thể ghét bỏ. Ngay cả trong lúc ghen tị, cũng không tránh khỏi tự thấy hổ thẹn.

Cô nhớ lại tiệc sinh nhật kiếp trước, cô ngã ở giả sơn, bị một đám quý nữ khinh thường chế giễu.

Lúc cô đang xấu hổ không biết làm sao, bỗng có người phủ một tấm áo choàng xanh biếc lên, che đi vết bùn trên váy cô.

Sau đó là một giọng nói dịu dàng, "Điện hạ sao lại ở đây? Ta thấy chỗ ngồi của ngài không có ai, điện hạ mãi không quay lại, nên tự ý qua tìm."

Người con gái chạc tuổi cô đỡ cô dậy, tay áo rộng che đi vết m.á.u trong lòng bàn tay cô, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho cô.

Người đó chính là Tô Bồi Phong, trong buổi tiệc, họ chỉ gặp nhau một lần, nhưng lại có thể đuổi theo giải vây cho cô.

"Điện hạ, chúng ta trở về đi."

Kiếp trước Tô Bồi Phong từng đỡ cô hai lần, lần đầu là trong tiệc thọ Thái Hậu ngay sau khi cô hồi cung, lần hai là vào mùa hè năm Chiêu Huy thứ hai.

Trong mưa lớn, Khương Dao quỳ ngoài điện Cảnh Nghi, mưa dội từng giọt đau buốt trên người.

Tô Bồi Phong đã che ô tới, tát cô một cái khiến cô ngã xuống đất.

Trong cơn mưa lớn, cô nghe thấy giọng nói của Tô Bồi Phong vọng lại qua màn mưa.

Giọng nói của nàng ấy dịu dàng mà kiên định, không hề bị cơn mưa làm mờ nhạt, thẳng thắn đi vào lòng người, “Bọ ngựa rình ve, chim sẻ đứng sau, họ đã bày ra cạm bẫy này chờ ngươi nhảy vào, biết rằng không thể vu oan ngươi thì sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên người nhà họ Tạ. Những gì tiên sinh đã dạy, ngươi đều quên rồi sao? Con rắn độc hiện tại mới chỉ cắn vào cánh tay ngươi thôi, c.h.ặ.t t.a.y đi thì vẫn còn có thể sống sót.”

“Nếu ngươi còn một chút sáng suốt thì nên đổ hết chuyện ám sát lên đầu nhà họ Tạ, rồi lập tức cắt đứt mọi quan hệ với họ. Vậy mà giờ ngươi vẫn còn dám xin tha cho nhà họ Tạ.”

Nàng bỏ chiếc ô giấy dầu xuống, đỡ Khương Dao đang khuỵu ngã, mưa lớn không ngừng tuôn trút rửa gương mặt thanh tú của nàng. Nàng dùng mười ngón tay bấu chặt vào vai của Khương Dao.

“Tạ Tri Chỉ cả đời này đắc tội không ít người, lần này nhà họ Tạ sụp đổ không chỉ vì ngươi, mà còn vì các thế gia muốn hợp sức trả thù. Thành công hay thất bại là chuyện thường tình, muốn đi lên thì cả đời này ngươi chắc chắn sẽ phải phụ lòng nhiều người, có được tất sẽ phải mất. Giờ ngươi không bảo vệ nổi nhà họ Tạ, điều duy nhất ngươi có thể làm để báo thù cho họ là phải ẩn nhẫn chờ thời, dẫm lên m.á.u của họ mà trèo lên.”

“Ngươi có nghe thấy không, Khương Dao? Trên đời không chỉ có một nhà họ Tạ để ngươi dựa vào. Họ Thượng Quan giàu có địch quốc, ngươi còn nhiều cơ hội để Đông Sơn tái khơi. Thượng Quan Hàn không phải chỉ chờ một câu của ngươi thôi sao, sao ngươi còn có thể quỳ ở đây?”

Tô Bồi Phong trông có vẻ yếu đuối, nhưng trong lòng lại kiên cường, quả quyết, không phải ai cũng có thể so bì được.

Kiếp trước, Khương Dao vì cứu Tạ gia mà d.a.o động, nếu nghe lời Tô Bồi Phong, chấp nhận cắt đứt, có lẽ đã thoát khỏi hiểm nguy.

Nhưng Tạ gia đã bảo hộ Khương Dao từ khi cô còn hèn kém, cô không thể bỏ rơi họ.

So với bốn thư năm kinh, cưỡi ngựa b.ắ.n cung, điều cô khó học nhất là đoạn tuyệt tình cảm, quyền mưu đế vương, đoạn tình tuyệt ái.

Nhưng những chuyện này đã là quá khứ, hoặc chưa xảy ra, vẫn có thể phòng ngừa từ trước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Số ký tự: 0