Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Chương 59:

Tiểu Tân Trà

2025-03-17 08:21:30

Khương Dao nhìn khuôn mặt chỉ lớn hơn mình vài tuổi, vẫn còn nét non nớt, chợt nghĩ: Nếu không có cô, Tô Bồi Phong hẳn là người thích hợp nhất để lên ngôi hoàng đế.

Như cảm thấy ánh mắt có chút mơ màng của Khương Dao, Tô Bồi Phong gọi một tiếng: "Điện hạ?"

Khương Dao hoàn hồn, mỉm cười với nàng, "Ta đây còn phải gọi ngươi một tiếng biểu tỷ."

Hai người hàn huyên đôi câu, Khương Dao cũng hiểu Tô Bồi Phong tìm cô là có chuyện gì.

Tô Bồi Phong theo mẹ tị thế tu hành, ở kinh thành gần như không có bạn bè, hai người đơn độc ở một chỗ, trở thành bạn đồng hành.

Khương Dao trò chuyện một lúc với cô bé, hai người mới quen, còn chưa thân thiết, chỉ biết vụng về tìm đề tài.

Khương Dao ăn một miếng điểm tâm, ước chừng thời gian khai tiệc, bèn đề nghị: "Nghe nữ quan nói bên ngoài có trò ném thẻ vào bình rượu, chúng ta ra xem nhé."

Tô Bồi Phong mắt sáng lên, "Được."

Hôm nay là tiệc thọ, bọn trẻ được thả lỏng, hai người nắm tay nhau đi ra từ cửa bên.

Cung Quỳnh Hoa được xây riêng phục vụ cung yến, hậu hoa viên cảnh trí khác thường, rải rác giả sơn, vườn cây và hành lang phủ đầy hoa.

Trong bãi cỏ xanh biếc, có đặt vài chiếc bình bằng đồng thanh hai quai miệng hẹp, một số thiếu nữ chừng mười tuổi cầm tên tre, dưới sự chỉ dẫn, nhắm b.ắ.n vào bình.

Một mũi tên trúng miệng bình, xung quanh vang lên tiếng khen ngợi.

Xung quanh người ta hô vang: "Trúng rồi! Lần này lại là quận chúa thắng!"

Nữ tử được tụng là quận chúa kiêu ngạo ngẩng cằm lên, "Chuyện nhỏ thôi, mang dải lụa đỏ tới đây!"

Thị nữ lập tức đưa tới dải lụa đỏ, bịt mắt cô ta lại.

Da cô trắng, khăn đỏ che đi đôi mắt, lộ ra cằm nhỏ.

Cô vung tay, giống như tuỳ ý ném tên tre ra, mũi tên vững vàng bay trúng vào bình đồng.

Mọi người lập tức vỗ tay: "Không hổ là quận chúa Thanh Hà!"

Tô Bồi Phong giải thích với Khương Dao: "Đó là quận chúa Thanh Hà, con gái lớn của công chúa Tân Thành và Lại Bộ Thượng Thư Lý Đại nhân."

Giống như sợ Khương Dao không hiểu, cô lại kể lại một cách chi tiết: "Công chúa Tân Thành là tam di mẫu của chúng ta, Thanh Hà quận chúa lớn hơn ta 3 tuổi, lớn hơn điện hạ 4 tuổi, cũng coi như là lớn nhất trong số chúng ta."

Khương Dao sao có thể không nhận ra quận chúa Thanh Hà? Kiếp trước vị trí Đông cung của cô không vững, khiến nhiều người dòm ngó, quận chúa Thanh Hà - Khương Nguyệt là một trong số đó.

So với mẹ của Tô Bồi Phong muốn tránh né, cha của quận chúa Thanh Hà ngược lại đặt cho nàng họ Khương, như muốn cho cả thế giới thấy con gái nhà mình có huyết mạch nhà họ Khương.

Tô Bồi Phong trừng mắt, ánh mắt cô bé bình thản, nhưng Khương Dao vẫn nhận ra một tia nao núng trong đó.

Tô Bồi Phong lo lắng: "Điện hạ, chúng ta có nên tới không?"

Tô Bồi Phong ít khi sợ ai, tính cách cô bé mềm mại nhưng quyết đoán, nhưng dù sao hiện tại cô vẫn là một đứa trẻ chín tuổi, biểu hiện chút lo sợ cũng bình thường.

Chẳng lẽ Khương Nguyệt từng bắt nạt cô rồi?

Tô Bồi Phong nói: "Quận chúa Thanh Hà ba tuổi đã học b.ắ.n cung, có thể bách bộ xuyên dương, kỹ thuật b.ắ.n cung của nàng không phải ai cũng so được, ném bình với nàng chỉ là trò vặt, chúng ta không so được với nàng."

Khương Dao chớp chớp mắt, "Đi chứ, sao lại không?"

Tô Bồi Phong không từ chối, Khương Dao kéo tay cô bé bước tới, người xung quanh thấy Khương Dao đều nhường chỗ, Khương Nguyệt tháo khăn đỏ, cúi đầu liền nhìn thấy hai cô bé đứng cạnh.

Vừa rồi Khương Nguyệt không đến đại diện, không gặp Khương Dao, nhưng cô biết Tô Bồi Phong.

Khương Nguyệt bĩu môi, mỉa mai: "Chẳng phải là bại tướng dưới tay ta lần trước sao, áo ngươi đã vá rồi à? Vẫn dám xuất hiện trước mặt ta."

Mặt Tô Bồi Phong tái đi, Khương Dao cảm nhận được điều gì đó, đứng chắn trước mặt cô bé.

Khương Dao mắt sáng quắc, "Quận chúa Thanh Hà, ngươi lần đầu gặp công chúa mà dám to tiếng sao?"

Chỉ vài câu ngắn ngủi, đã bắt đầu cuộc giao tranh giữa 2 vị quý nữ nhỏ tuổi.

Hôm nay cung nữ hầu hạ bên cạnh Khương Dao là Lâm Hạ. Nàng trong lòng kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ công chúa bình thản thường ngày của mình lại đi gây sự với người khác,đối đầu với người khác.

Khương Nguyệt nhìn cô bé mới cao đến n.g.ự.c mình đang đứng trước mặt, mọt lúc sau mới nở nụ cười mỉa mai: "Thì ra là công chúa điện hạ, thật xin lỗi, ta không nhận ra điện hạ, nói đi nói lại, ta vẫn là biểu tỷ của điện hạ, mong điện hạ xét đến chuyện này mà tha cho lời lỡ vừa rồi."

Khương Dao cũng mỉm cười.

Khương Dao cười ôn hòa, không hề lộ ra chút công kích nào. Cô cầm mũi tên tre từ giỏ lên, giống như vô tình ném vào bình đồng. Thời điểm mũi tên rơi vào bình đồng, giọng cô cũng vang lên.

"Lạ thật, cùng họ là đường, khác họ mới là biểu, mới vừa rồi bản công chúa đã nghe tục danh của quận chúa, quận chúa mang họ Khương, đồng tông đồng nguồn, chẳng nên xưng biểu."

Lời nói nhẹ nhàng mà từng chữ lại chạm tới tâm can mọi người, càng nói càng khiến người ta thấp thỏm.

Khương Dao cười nói, "Quận chúa tự nhận là biểu tỷ của ta, thật không hợp quy củ, nếu ngươi muốn ta gọi là biểu tỷ, chi bằng đổi lại họ đi, dù sao ngươi cũng không thể bắt ta đổi họ."

Người tinh ý nghe ra điều bất thường từ lời cô.

Đặc biệt khi công chúa nhấn vào từ "đổi lại," càng làm cảm giác kia dâng lên.

Nụ cười của Khương Nguyệt cứng đờ, môi mím chặt.

Rồi Khương Dao lại cười, xua tay: "Đùa thôi, biểu tỷ đừng coi là thật, ta còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ là lời nói đùa của trẻ con thôi, sao có thể bắt ngươi đổi họ?"

Mặc dù tuổi cô ấy còn nhỏ, nhưng xuất phát từ thân phận, không ai có thể coi nhẹ trọng lượng của lời nói mà cô nói ra. Cô nói là đùa giỡn, nhưng ai biết liệu đó có phải thực sự chỉ là một câu nói đùa vô tư của một đứa trẻ, hay ẩn chứa sự bất mãn của nữ đế, mượn lời của một công chúa nhỏ để trấn áp.

Khương Nguyệt siết chặt mũi tên lông trắng trong tay, ánh mắt không rời khỏi vị công chúa này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Cha cô từng nói, vị công chúa này xuất thân từ làng quê, nhút nhát, hoàn toàn không đáng lo ngại. Thế nhưng bây giờ, vị công chúa này lại có thể nắm bắt từng lời của cô để tấn công tâm trí cô, quả là không thể coi thường.

Xem ra cha đã đánh giá sai.

Khương Nguyệt nhìn hồ đồng, bỗng nổi hứng: "Điện hạ đã đến, không bằng nể mặt, đấu với ta một trận đi. Chúng ta chơi cách đơn giản nhất, mỗi người mười mũi tên, ném vào miệng bình được một điểm, ném qua hai quai được nửa điểm, ai nhiều điểm nhất là thắng."

Giữa miệng ấm đồng nghĩa là ném mũi tên vào từ miệng của ấm đồng, còn "trúng đôi tai" nghĩa là xuyên qua hai vòng sắt nhỏ ở hai bên của ấm đồng.

Tô Bồi Phong đứng sau lưng Khương Dao, vẻ mặt thoáng lộ ra sự lo lắng.

Điện hạ...

Nhưng tay cô bé được bàn tay ấm áp của Khương Dao nắm lấy. Khương Dao không nhìn cô, mà quay sang Khương Nguyệt: "Đã là lời mời của biểu tỷ, biểu muội không dám không nhận, nếu chỉ định thắng thua thì thật vô vị, không bằng mỗi người lấy một vật làm cược."

Khương Nguyệt cười: "Nếu ta thắng, điện hạ tặng viên minh châu trên tóc cho ta."

Khương Dao cười, "Được. Còn ta thì thích một thân hoa phục này của biểu tỷ. Nếu ta thắng, mong tỷ hồi phủ xong, hãy đưa bộ hoa phục này vào cung."

Tô Bồi Phong ngạc nhiên ngẩng lên, lời này của công chúa có phải vì câu nói "áo đã vá" khi nãy của Khương Nguyệt?

Công chúa là đang bảo vệ cô sao?

Khương Nguyệt híp mắt, "Bộ đồ cũ này của ta có gì đáng để điện hạ thích?"

Khương Dao đáp: "Ta nguyện tặng minh châu, biểu tỷ lại chẳng muốn tặng một bộ hoa phục sao?"

"Được, vậy ta lấy bộ này làm đồ cược."

Khương Nguyệt đồng ý rất nhanh. Dù sao cô ta cũng không nghĩ mình sẽ thua.

Đây là một trận đấu quyết liệt, công chúa mới hồi cung và quận chúa Thanh Hà nổi tiếng với tài b.ắ.n cung cùng đấu bình, lấy minh châu và y phục làm cược.

Không biết ai lan truyền tin tức, mọi người kéo tới xem ngày càng đông.

Viên chức điều hành toát mồ hôi, nghĩ thầm đây đúng là hai vị tiểu tổ tông. May mắn là hôm nay chỉ chuẩn bị trò ném bình, chứ không phải b.ắ.n cung thật. Nghĩ lại ngày mồng ba tháng ba hôm đó, quận chúa Thanh Hà còn b.ắ.n một mũi tên rách cả ống tay áo của Tô tiểu thư.

Nếu hôm nay thật sự b.ắ.n cung, cũng chưa biết hai vị tổ tông sẽ làm loạn đến mức nào.

Người chủ trì nhanh chóng sắp xếp lại sân, mang đến hai chiếc bình đồng lớn.

Khương Nguyệt nhìn thấy miệng bình to, bĩu môi nói khẽ: "Đổi cái có miệng nhỏ hơn đi."

Viên chức điều hành nhìn về phía Khương Dao, chờ xem ý kiến của cô.

Khương Dao lúc đó đang nhờ Lâm Hạ chỉnh lại tay áo, nghe vậy liền nói thản nhiên: "Đổi thì đổi."

Khương Nguyệt cầm lấy mũi tên lông, tự hỏi không biết Khương Dao lấy đâu ra dũng khí, mà dám đồng ý với cô. Cô cúi đầu nhìn Khương Dao, cười bảo: "Chính công chúa điện hạ đồng ý đổi, nếu thua, thì đừng nói là ta bắt nạt người nhé."

Khương Dao chỉ cười không đáp, rút ra một mũi tên lông trắng từ ống đựng, chỉ chờ người chủ trì đặt bình đồng vào chỗ, khẽ nheo mắt, giây tiếp theo, mũi tên lông trắng đã bay ra khỏi tay, rơi thẳng vào miệng bình nhỏ.

Viên chức điều hành ghi nhận: "Điện hạ trúng một mũi."

Khương Dao ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: "Biểu tỷ, đến lượt ngươi rồi."

Kiếp trước, Khương Dao học cưỡi ngựa b.ắ.n cung cũng không phải là vô ích. Khi học văn, cô có thể chép văn đến đêm khuya; khi luyện võ, cô có thể kéo cung đến rách cả mười đầu ngón tay, chỉ để có thể b.ắ.n mũi tên vào tâm bia.

Những thứ đối thủ của cô giỏi thứ gì, cô càng phải luyện cho tinh, cho giỏi hơn họ.

Nói ra thì cũng nhờ có Khương Nguyệt, Khương Dao mới luyện được tài b.ắ.n cung tinh xảo đến vậy.

Kiếp trước, Khương Dao bị Tạ Lan Tu đè bẹp trong tứ thư ngũ kinh, bị Tô Bồi Phong vượt mặt trong tranh luận, bị Khương Nguyệt vượt trội trong cưỡi ngựa b.ắ.n cung… Mỗi ngày Khương Dao đều bị mang ra so sánh, khiến cô chịu đủ đau thương, vừa chịu đả kích, vừa có động lực học tập. Khương Dao hiện tại tuy không đủ sức kéo trường cung, nhưng trò chơi ném bình của các tiểu thư thì vẫn có thể. Vừa rồi cô đã thử một mũi, thấy cũng vừa tay, nếu phát huy tốt, chưa chắc sẽ thua.

Dù có thua cũng không sao, cùng lắm là tặng cho cô ta viên minh châu là được.

Dù sao Khương Phất Ngọc cũng đã tặng cô một hộp lớn, mất một hai viên, cô cũng không bận tâm.

Thấy Khương Dao ném trúng bình, Khương Nguyệt cuối cùng cũng nghiêm túc, nắm chặt mũi tên, một mũi xuyên qua miệng bình.

"Quận chúa trúng một mũi."

Tỉ số đã cân bằng, xung quanh bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào hai người đang thi đấu.

Cả hai đều thu lại nét mặt, không có nụ cười, chẳng giống như đang đùa giỡn đơn giản, ngược lại còn giống như đang tiến hành một trận chiến sinh tử.

Viên chức điều hành đứng bên cạnh đếm điểm —

"Công chúa trúng bình —"

"Quận chúa trúng bình —"

Qua lại bảy, tám mũi, không hề bỏ sót, hai người gần như đồng thời trúng bình đồng.

Khương Dao bình tĩnh nhìn miệng bình, lại ném thêm một mũi, một lần nữa trúng chính giữa miệng bình.

Lần này đến lượt Khương Nguyệt lo lắng, thấy Khương Dao trúng đích, nghĩ thầm nếu biết thế này, lẽ ra cô nên tăng độ khó từ trước. Không ngờ Khương Dao cũng giỏi ném bình như vậy, thua một bộ y phục không sao, nhưng mất mặt mới là vấn đề lớn.

Cô không thể chịu đựng được việc mình hòa với một đứa nhóc!

Bị áp lực về thắng thua đè nặng, trong lòng cô bắt đầu d.a.o động, tay cũng không vững, bỗng dưng một mũi không đạt, cắm thẳng vào tai bình.

Giọng của viên chức điều hành vang lên:

— “Quận chúa cắm vào tai bình, được nửa điểm.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Số ký tự: 0