Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Chương 57:

Tiểu Tân Trà

2025-03-17 08:21:30

Khương Dao đêm ấy ngủ rất sâu, đến mức không nhận ra Lâm Tố đã trở về.

Dạ Nhẫn là thanh kiếm Khương Phất Ngọc mượn hoa dâng Phật, tặng cho Khương Dao. Kẻ giúp cô làm việc cũng là người thay Lâm Tố âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của cô.

Hương an thần nhẹ nhàng tỏa ra từ lư hương, cô gái nhỏ trên giường chìm vào giấc ngủ rất sâu, hơi thở đều đặn.

Khi nghe mật vệ báo lại việc cô đã làm trong ngày, suýt nữa Lâm Tố giận đến nỗi đập vỡ chén trà.

“Thật là hồ nháo,” mặt hắn sầm lại, “con bé làm thế, sao không báo ngay cho ta?”

Mật vệ quỳ xuống: “Thuộc hạ sai rồi.”

Ánh mắt Lâm Tố u ám, tất cả là lỗi của hắn, hai ngày qua mải chăm sóc Khương Phất Ngọc nên lơ là Khương Dao.

Hắn vốn nghĩ, cô ngoan ngoãn ở yên trong cung thì sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng hắn đã quên, con thỏ nhỏ này rất tinh ranh, chỉ cần rời mắt nửa ngày, có khi cô đã leo lên mái nhà mà lật ngói rồi.

Lâm Tố tự nhủ, đừng tức giận, đừng tức giận… Quả thật, con người không giống nhau, nếu Khương Dao cũng có thể khiến người khác yên lòng như Tạ gia Tam lang quân, có lẽ hắn có thể sống thêm mười năm nữa.

Lâm Tố vội vã trở lại: “Con bé có bị thương không, có chườm lạnh chưa?”

“Điện hạ chỉ bôi thuốc mỡ, không kể gì về việc bị thương.”

“Mang đá vào đây.”

Lâm Tố nhanh chóng dặn người chuẩn bị thuốc giảm đau, rồi đến bên Khương Dao. Đứa trẻ này đã mệt mỏi suốt một ngày, ngủ say sưa.

Nghĩ đến việc chườm lạnh chạm vào vết thương sẽ gây đau đớn, Lâm Tố cho thêm chút hương an thần vào lư hương, đảm bảo Khương Dao dù ngoài trời có sấm sét cũng không tỉnh lại, rồi mới kéo chăn ra, để lộ vết thương trên đầu gối.

Những vết bầm xanh tím đan xen, Lâm Tố không ngờ các vết bầm lại chồng chất đến mức như vậy. Trên làn da trắng mịn của cô, toàn bộ là một mảng xanh tím. Đứa nhỏ này thật giỏi chịu đựng.

Nhìn những vết thương này, hắn không dám nhìn lâu, sợ rằng sẽ gợi nhớ đến những ký ức đau buồn.

Đứa trẻ này chẳng có chút ý thức nào về việc thân thể là do cha mẹ sinh ra. Cô tự làm mình bầm dập như thế này mà còn muốn giấu giếm, qua mặt mọi người, trên đầu gối chỉ bôi lớp thuốc mỡ giảm đau đơn giản.

Lâm Tố thầm nghĩ, đợi đến khi vết bầm trên chân Khương Dao khỏi hẳn, chắc chắn cô sẽ nhận được “món quà” đứng phạt lần thứ ba.

Hắn chườm lạnh cho vết bầm, rồi lại bôi thuốc mỡ.

Trong giấc mơ, Khương Dao cảm thấy đầu gối mình lành lạnh, khẽ cau mày.

Giấc mơ đêm ấy của cô không hề yên bình, có lẽ do sinh thần Thái hậu đã đến gần, giấc mơ của cô thay đổi theo tâm trạng. Trong mơ, cô cũng tham gia một bữa tiệc sinh nhật.

Cô mơ thấy kiếp trước mình đứng ngại ngùng giữa đại điện, xung quanh là những tiểu thư quý tộc đang cười nói vui vẻ, chỉ có cô lạc lõng, đơn độc.

Dù ở kiếp trước cô là một người hướng ngoại, không có ai bắt chuyện thì cô cũng chủ động đến gần, muốn hòa nhập vào câu chuyện của họ. Nhưng vừa bước đến, những người đó như có thần giao cách cảm mà đồng loạt tránh xa cô, coi cô như ôn dịch.

Ban đầu, Khương Dao không hiểu tại sao họ lại đối xử với mình như thế. Cô không phải là công chúa sao? Tại sao họ lại xa lánh mình?

Chẳng lẽ vì họ không quen cô, không biết nói gì với cô sao?

Sau đó, cô bước ra khỏi đại điện để hít thở không khí, cô mới nghe thấy những cô tiểu thư quý tộc xì xầm với nhau sau ngọn giả sơn.

Họ cười nhạo: “Nhìn bộ dạng của nàng ta, gọi là công chúa mà quê mùa, làm gì xứng đáng để ta gọi một tiếng điện hạ?”

“Nàng ta ngay cả động tác nhấc váy cũng không làm đúng. Lúc nãy thấy nàng ta bước đến, còn dẫm lên cả vạt váy. Bộ lễ phục lộng lẫy như thế bị nàng ta giẫm bẩn thành bộ đồ nhà quê. Đi đứng rụt rè như thế, chẳng giống gì tiểu thư danh gia.”

“Lúc nãy nàng ta còn định lại bắt chuyện với ta, haha, ta né ngay, ta không thèm nói chuyện với loại người như vậy.”

---

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Khương Dao trốn trong ngọn núi giả, hạ mắt tự nhìn vào làn váy của mình, trên vạt váy thêu chỉ vàng quả nhiên có một dấu chân bụi rõ ràng.

Cô xấu hổ giơ vạt váy lên, nhẹ nhàng vỗ, phủi đi vết bẩn.

Cô không muốn nghe tiếp những lời này, đứng dậy định rời đi, trong lúc bối rối, vô tình lại vướng vào vạt áo, trượt chân ngã về phía trước. Cô vội vịn vào tảng đá của giả sơn, nhưng khe đá sắc nhọn lập tức cứa rách lòng bàn tay. Nhưng dù như vậy, vẫn không ngăn được cô ngã xuống, ngồi phịch xuống đất bùn.

Cô nhìn lòng bàn tay chảy máu, đau mà không dám kêu lên, sợ rằng bộ dạng thảm hại này của mình sẽ bị các tiểu thư đằng sau đang cười nói nghe thấy.

Cô cố gắng đứng dậy, phủi vạt áo, vừa định giả bộ như không có chuyện gì mà quay lại, đột nhiên xoay người, chỉ thấy các nàng đã bước ra khỏi giả sơn, từng người đều vẻ mặt như cười như không nhìn cô, lộ rõ nét chế giễu không hề che giấu.

Đó là lần đầu tiên, Khương Dao hối hận vì đã cùng Khương Phất Ngọc quay về cung.

Đều khoác trang phục lộng lẫy, đều đeo trâm ngọc vàng, nhưng cô lại cảm thấy bản thân và những người lớn lên ở Kinh thành như có một hố sâu ngăn cách.

Trong giấc mơ, không ít lần cô tự hỏi, nếu lúc đó mình làm tốt hơn một chút, giữ thẳng lưng, luyện tập nghi lễ đàng hoàng, liệu có thể tránh khỏi cảnh xấu hổ này?

Cô liên tục mơ thấy giấc mơ này, cảnh trong mơ thay đổi muôn hình muôn vẻ, cuối cùng trong một giấc mơ, cô đã đạt được điều mình mong muốn, hoàn thành nghi lễ chu toàn, phong thái đoan trang nhã nhặn, đi đường cũng không giẫm vào vạt váy.

Nhưng khi cô vòng qua phía sau giả sơn, nghe thấy những cô gái bàn tán về phong thái của mình đã đổi thành—

“Tưởng rằng trở về cung, khoác lên mình lễ phục công chúa là thành công chúa thật sao? Nói cho cùng, cũng chỉ là con gà hoang được nuôi dưỡng ở chốn thôn dã, còn thật sự muốn hóa phượng hoàng sao?”

“Nói đến cũng thật là, nàng ta thật sự là công chúa sao? Nuôi ở bên ngoài bao năm, hoàng thượng liệu còn nhận ra con gái mình không? Chỉ sợ ôm nhầm về một đứa giả mạo thôi.”

“Vừa nãy nàng ta còn định đến nói chuyện với ta, cái bộ dạng mong muốn đến lấy lòng ta, thật sự buồn cười cực kỳ…”

“Có những thứ, không thể giả tạo được đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Khương Dao vịn vào giả sơn, nghe những lời này, dường như trong chốc lát đã thấu tỏ mọi chuyện.

Lời của Hứa Thục Nha vang vọng bên tai.

“—Điện hạ, cho dù ngài có luyện tập phong thái đến mức cực hạn, cũng sẽ có người cố tình bới lông tìm vết, điều duy nhất ngài cần làm là—khiến họ phải sợ hãi ngài.”



Khương Dao tỉnh lại, nhận ra dường như chân mình không còn đau nữa.

Cô vén váy lên nhìn, phát hiện qua một đêm, vết sưng tím vậy mà đã tan đi không ít, thật kỳ diệu.

Cô xoa đầu, gọi Lâm Xuân: “Lâm Xuân, đêm qua cha ta có trở về không?”

Lâm Xuân nghĩ thầm: Đêm qua lang quân không chỉ trở về, còn ở bên cạnh giường điện hạ, xoa bóp chân cho nàng cả đêm, mãi đến sáng nay mới rời đi trở về Cảnh Nghi cung. Nếu không, chỉ sợ với vết bầm của Khương Dao, hôm nay xuống giường cũng khó khăn.

Tuy nhiên, Lâm Tố đã dặn dò, trước khi Khương Dao đi dự yến thọ của hoàng thái hậu, vẫn nên để cô thoải mái tâm trạng, không cần để cô biết trước chuyện sẽ bị phạt đứng.

Vì vậy, Lâm Xuân tạm thời giấu giếm thay Lâm Tố: “Lang quân không trở về.”

Khương Dao thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, Lâm Tố không phát hiện.

Lúc này, Lâm Thu mở rèm bước vào, Lâm Thu ngày thường rất ít khi hầu cận, nàng từng học nghệ làm tóc, ngày thường chuyên trách giúp Khương Dao búi tóc trang điểm.

Thấy Khương Dao đã dậy, nàng nói: “Điện hạ, nên trang điểm rồi.”

“Vừa mới tỉnh dậy, đã phải trang điểm sớm vậy sao?”

Cô nhớ rằng tiệc thọ của hoàng thái hậu bắt đầu vào giờ Thân chiều nay, dù các tiểu thư quý tộc Kinh thành có thích làm đẹp đến đâu cũng không thể đội mũ trâm cả ngày từ sáng đến tối.

Lâm Thu nói: “Hiện tại đã quá nửa chiều, hôm nay điện hạ dậy muộn, không còn sớm nữa, điện hạ mau ăn chút gì đó lót dạ, sau đó sẽ bắt đầu tắm rửa huân hương, búi tóc trang điểm.”

“Đã quá trưa rồi sao?”

Khương Dao ngạc nhiên, “Ta thật sự đã ngủ lâu như vậy sao?”

Cô nghĩ thầm, hôm qua dù mệt mỏi nhưng không đến mức phá vỡ đồng hồ sinh học, ngủ đến tận giờ này, muộn hơn hai canh giờ so với bình thường.

Kỳ thật là Lâm Tố đã cho thêm quá nhiều hương an thần vào lò hương, không cẩn thận lỡ quá liều, khiến Khương Dao ngủ thêm vài canh giờ.

Nhưng giờ vẫn kịp trang điểm, Khương Dao tắm xong, ôm khay vừa ăn điểm tâm, vừa để người khác hong khô tóc, đồng thời nghe người ta báo cáo tình hình hôm qua.

“Bên hầm rượu ngoài thành vào ra chỉ có xe ngựa vận chuyển rượu và nguyên liệu, lão bản tửu điếm vẫn không xuất hiện, thậm chí không bắt được người quản sự nào, hơn nữa, Tương Dương Vương phủ gần đây cũng không có động tĩnh gì.”

Khương Dao cắn một miếng điểm tâm, “Bọn họ biết dạo này tình hình căng thẳng, e rằng sẽ không liên lạc ngay, chờ thêm đi, ta không tin Tương Dương Vương sẽ từ bỏ tửu điếm này.”

Hai ngàn lượng bạc một tháng, dù là chiêu binh mãi mã, luyện binh đúc sắt hay mua sắm ngọc bích, châu báu trang sức, số tiền này cũng không hề nhỏ. Thu nhập một năm, kể cả dùng đủ để cứu trợ thiên tai cũng đủ.

Khương Dao không tin hắn từ bỏ được số tiền này.

Khương Dao tuổi nhỏ, việc trang điểm nhanh hơn so với những người phụ nữ trưởng thành rất nhiều.

Triều đại này dù quy định con gái mười lăm tuổi mới có thể búi tóc cài trâm, nhưng thực tế, mọi người không khắt khe quá với trẻ nhỏ, chỉ cần thấy đẹp là được, miễn sao bọn trẻ chịu đựng được, trâm cài châu báu cũng chất lên đầu chúng như nhau.

Có lẽ do tuổi nhỏ chưa phát triển đủ, hoặc do kén ăn thiếu dinh dưỡng, nhìn Lâm Tố và Khương Phất Ngọc đều có mái tóc đen nhánh dày mượt, nhưng Khương Dao là con gái của họ, tóc lại không nhiều, thậm chí có chút thưa.

Lâm Thu suy nghĩ một lúc, nảy ra ý tưởng, búi cho cô một búi tóc đơn, sau đó cài lên vài viên trân châu tím sáng lấp lánh, đơn giản tao nhã, mà không mất đi vẻ quý phái.

Khương Dao ở tuổi này chưa xỏ khuyên tai, không thích hợp đeo khuyên, Lâm Thu cũng không tiện xỏ ngay một lỗ tai mới cho cô, để phối hợp với trang phục, bèn trang điểm nhẹ nhàng, vừa cầm phấn định đánh lên mặt cô, nhưng vị tiểu công chúa này thay đổi sắc mặt, giơ tay ngăn động tác của cô.

Ban đầu, Lâm Thu nghĩ rằng Khương Dao không thích cảm giác bị phấn dính lên mặt, đành giải thích: “Điện hạ, đây là phấn trân châu cống phẩm từ Nam Việt, thân thiện với da, cũng thông thoáng, dù có đắp lên cũng không làm điện hạ khó chịu.”

Khương Dao nghịch chiếc quạt xếp bằng trúc tím, tay vuốt lên họa tiết hoa tú cầu trên quạt, tự tin nói: “Bản công chúa trời sinh mỹ mạo, cần gì đến những thứ phàm tục này làm nền?”

Những lời này từ người lớn có thể bị cho là quá tự phụ, nhưng từ miệng một đứa trẻ thì lại trở thành ngây thơ đáng yêu. Người xung quanh nghe thấy, không nhịn được cúi đầu mỉm cười.

Khương Dao ưỡn lưng, hừ nhẹ: “Cười cái gì mà cười, ta không đẹp sao?”

Lâm Xuân khá khéo khen người, “Nếu nói lang quân của chúng ta xinh đẹp, bệ hạ còn đẹp rực rỡ như tiên nữ, điện hạ cũng là một mỹ nhân, sau này chưa biết chừng còn có thể xinh hơn cả lang quân.”

“Thật sao?” Khương Dao chen lời hỏi, “Các ngươi thấy ta và cha ai đẹp hơn?”

Lại một trận cười lớn, Lâm Xuân cười an ủi cô, “Điện hạ đương nhiên là đẹp.”

Lâm Thu thu phấn trân châu lại: “Vậy thì không cần trang điểm nữa, vẻ đẹp tự nhiên đã là hoàn mỹ rồi, điện hạ vốn đã rất đẹp.”

Dù sao, da dẻ của trẻ nhỏ mịn màng, như búp hoa mới nở, đánh phấn hay không cũng không có sự khác biệt lớn.

Khương Dao đứng dậy, cung nữ lập tức vây quanh, giúp cô mặc bộ lễ phục cung trang vào.

Đây là một bộ cung trang màu tím đậm, Nam Trần chuộng màu tím, tím là biểu tượng của sự cao quý, trong các dịp tế lễ hay yến tiệc cung đình, chỉ có vương công quý tộc mới được mặc.

Khương Dao tự nhiên mang theo khí chất kiêu ngạo, người của Thượng Phục Cục nhìn thấy cô, liền hiểu ngay màu tím giống như thuộc về Công chúa Điện hạ, các bộ lễ phục dành cho cô đa phần đều là ánh tím rực rỡ, bóng tối ẩn hiện.

Thay xong y phục, Khương Dao cầm chiếc quạt tròn, đứng trước gương soi, càng nhìn càng thấy hôm nay mình thật rạng ngời.

Sau một hồi tự mãn, Khương Dao cuối cùng cũng đến Điện Quỳnh Hoa, nơi diễn ra yến tiệc của hoàng thái hậu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Số ký tự: 0