Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Chương 56:

Tiểu Tân Trà

2025-03-17 08:21:30

Năm Khương Dao vừa tròn tuổi cập kê, Khương Phất Ngọc đã đổi niên hiệu thành Chiêu Huy.

Năm Chiêu Huy nguyên niên, quyển thứ mười ba của “Nam Trần Sử” được hoàn thành biên soạn. Đây là quyển sách đầu tiên mà Tạ Lan Tu tự tay biên soạn sau khi ông nội qua đời.

Quyển thứ mười ba của “Nam Trần Sử” được chuyển đến Hàn Lâm Viện để đóng quyển. Trong lúc đó, Khương Dao đang ở thư phòng, giúp Tạ Lan Tu thu dọn những bản thảo rời rạc.

Khương Dao lúc này mười lăm tuổi, dáng người đã nở nang, khuôn mặt kiều diễm như hoa phù dung. Cô mặc trang phục giản dị, ngồi bệt xuống đất, dáng vẻ thanh tú, khuôn mặt sáng ngời như ngọc.

Ánh sáng chiếu lên người cô tựa như lớp lụa mỏng, làm cô trông vừa như một bông hoa mờ ảo, vừa như một vị tiên nữ thoát tục.

Cô lật giở những bản thảo rơi rớt trên mặt đất, bất chợt thấy một tập văn bản cũ, tò mò mở ra xem. "Hoa Bình Ai sinh ra ở Tây Châu, nếu thường bón cho chúng rượu cùng đinh hương, rồi dùng hoa này đưa vào máu… có thể điều khiển chim thú sao?"

Cô ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên đang lặng lẽ sắp xếp sách vở ở xa, nói: "Lan Tu ca ca, đây là gì vậy?"

Thiếu niên ấy đứng dậy. Thiếu niên mười chín tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp như ngọc. Cậu mỉm cười dịu dàng, giải thích: "Đó là bản thảo còn lại của ‘Tây Châu Huyện Chí’. Tây Châu là một trong mười mấy thành trì bị mất trong biến cố Nguy Dương năm xưa. Cái mà điện hạ đang đọc là phương pháp cổ xưa của tộc Tây Hồ để thuần hóa chim thú. Nếu cho chúng ăn rượu và đinh hương trong thời gian dài, đưa hoa Bình Ai vào m.á.u của chúng, chúng sẽ nghe lời."

“Có thể điều khiển chim thú sao,” Khương Dao cười nói, “vậy con người thì sao? Phương thuốc này có thể kiểm soát được con người không?”

“Đây là phương pháp cổ xưa, hiệu quả thế nào, đến nay vẫn chưa được xác nhận,” giọng của Tạ Lan Tu nhẹ nhàng như gió xuân phất qua tai.

“Loài hoa Bình Ai này chỉ mọc ở Tây Châu, mà hiện tại Tây Châu đã nằm trong tay người Hồ rồi. Giờ có tìm khắp Trung Nguyên, e rằng cũng chẳng còn thấy loài hoa này…”

---

Tây Châu…Người Hồ

Khương Dao ở trong cung hai ngày liên tiếp không ra ngoài.

Sinh thần của Thái hậu sắp đến, Khương Dao đột nhiên quyết định gọi Hứa Thục Nhã đến, từ sáng đến tối đều ở Phượng Nghi Cung học nghi thức cung đình.

Khương Phất Ngọc không rõ vì sao lại phát bệnh, Lâm Tố mấy ngày nay ở lại Cảnh Nghi Cung chăm sóc Khương Phất Ngọc.

Trong thời gian học tập, sáng chiều Khương Dao đều đến thăm Khương Phất Ngọc một lần, thỉnh thoảng bắt gặp nàng uống thuốc, cô liền chủ động cầm bát thuốc đưa đến trước mặt, ân cần đóng vai “chiếc áo bông nhỏ bên cạnh mẹ”: “Mẹ mau uống thuốc đi.”

Khương Phất Ngọc cơ thể yếu ớt, cố gắng khoác chiếc áo mỏng nhẹ, chống tay ngồi dậy, khẽ mỉm cười nhìn Khương Dao: “A Chiêu đứng xa một chút, đừng để bệnh khí của ta lây sang con.”

Khương Dao thầm nghĩ, đâu phải bệnh truyền nhiễm gì, làm sao mà lại nói là bệnh khí lây sang chứ, hoàn toàn là mê tín thôi.

Cô vỗ n.g.ự.c nói: “A Chiêu không sợ đâu, A Chiêu không thể san sẻ bệnh tật lo âu cùng mẹ, chỉ có thể ở cạnh mẹ, hầu hạ mẹ uống thuốc, mẹ đừng đuổi A Chiêu đi mà.”

“Đúng là một đứa trẻ ngốc,” Khương Phất Ngọc lắc đầu, “mẹ bệnh, làm sao đành lòng để con chịu đựng cùng.”

Khương Dao lấy ra viên kẹo lê từ nhà bếp, lột lớp giấy dầu ra, sau khi Khương Phất Ngọc uống thuốc xong thì lấy một viên cho mẹ.

“Thuốc đắng, mẹ ăn chút ngọt cho trôi cổ.”

Khương Phất Ngọc ngậm kẹo, mỉm cười nói: “A Chiêu thật là ngoan.”

Lạ thay, bệnh của Khương Phất Ngọc đến nhanh mà cũng hết nhanh. Đến ngày trước sinh thần của Thái hậu, nàng đã có thể xuống giường đi lại.

Thái hậu là đích mẫu của Khương Phất Ngọc, cũng là dưỡng mẫu của nàng.

Ngẫm lại thì cuộc đời của Khương Phất Ngọc và Lâm Tố cũng giống nhau một cách kỳ lạ — họ đều mất mẹ từ khi còn nhỏ.

Mẫu thân ruột của Khương Phất Ngọc là Ninh phi, bà qua đời khi sinh nàng, nên Khương Phất Ngọc từ nhỏ đã được coi như con của Hoàng hậu, lớn lên dưới sự chăm sóc của bà.

Thực ra, Thái hậu cũng có con gái ruột, hơn nữa, trong hậu cung có không ít công chúa mất mẹ từ nhỏ, mà các phi tần có địa vị quá thấp không thể nuôi dạy con cái, có đến ba, bốn công chúa được ghi dưới danh nghĩa con của Hoàng hậu. Bà bận rộn không thể quan tâm hết mọi người, nên tình thương từ mẫu thân mà Khương Phất Ngọc nhận được cũng không nhiều.

Dẫu vậy, Hoàng hậu cũng không để họ thiếu thốn về ăn mặc.

Nam Trần lấy hiếu đạo trị quốc, dù Tiên đế có ngang tàng thế nào, khi còn tại vị, hắn vẫn tôn mẫu thân là Hoàng thái hậu. Sau khi Khương Phất Ngọc lên ngôi, nàng cũng tiếp tục phụng bà là mẫu thân, phong là Thánh mẫu Hoàng thái hậu.

Năm nay là sinh thần tròn năm mươi của Thái hậu, một sự kiện trọng đại, chắc chắn phải tổ chức lớn.

Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên Khương Dao xuất hiện tại cung yến sau khi trở về.

Trước đó, dù cả thành Thượng Kinh đều biết nữ đế có một công chúa, nhưng công chúa sống trong cung cấm, rất hiếm khi các thế gia quý tộc được diện kiến nhan sắc thật của nàng.

Yến tiệc này cũng coi như một dịp để Khương Dao mượn thế của Thái Hậu, xuất hiện trước mặt mọi người.

---

Đêm ở Phượng Nghi Cung.

Khương Dao mặc một chiếc váy lễ phục dày cộp của hoàng gia, mồ hôi đổ đầy đầu, luyện tập không ngừng các lễ nghi sẽ sử dụng khi gặp gỡ các quan viên vào ngày mai.

Cô giữ lưng thẳng, đứng suốt một hồi lâu, trên đầu đặt một bát nước, đi trên một tấm ván gỗ đã kê cao.

Đây là dụng cụ để các tiểu thư Nam Trần luyện dáng, dáng đi thẳng tắp, cằm nâng cao, mắt không nhìn sang hai bên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hôm nay cô đã đi đi lại lại nhiều lần, tập đến mức chân run rẩy, hơi hơi rung, bước thêm một bước cũng không còn sức chịu đựng nữa, nghiêng mình ngã xuống.

Nước rơi một chút, làm ướt tóc cô, hòa lẫn với mồ hôi.

“Điện hạ!”

Hứa Thục Nhã vội chạy đến, đỡ cô ngồi dậy, đau lòng kéo váy cô lên, xem đầu gối cô.

Lúc ngã xuống, đầu gối cô đập vào sàn, ngay lập tức bị bầm một vết xanh, chồng lên những vết thương cũ cô tích lũy mấy ngày liền luyện tập vất vả.

Khương Dao nhắm mắt, hít vào thật sâu để chịu đựng cơn đau.

Hứa Thục Nhã vội tìm thuốc mỡ, thoa lên vết bầm tím trên đầu gối cô, nói: “Điện hạ cần gì phải khổ sở thế này. Nghi lễ của người đã đủ để ứng phó với buổi yến tiệc này rồi, cần gì phải khắt khe đến vậy, tiểu thư đồng trang lứa bên ngoài cũng chưa chắc đã làm được như người đâu.”

Khương Dao cầm chặt lấy vạt áo, đợi một lúc mới có thể nói được: “Ta là công chúa, địa vị cao hơn họ, thì tài năng và đức hạnh cũng phải cao hơn họ, chỉ còn một ngày nữa thôi… Mai là sinh thần của Hoàng thái hậu, ta không thể để bọn họ cười chê.”

“Nhưng người vừa trở về cung không lâu, sao có thể làm tốt hơn những tiểu thư đã học lễ nghi từ nhỏ?”

Khương Dao lắc đầu, thực ra kiếp trước cô cũng đã ở trong cung suốt tám năm, lễ nghi của cung đình cô vẫn nhớ rõ, chỉ là sự quen thuộc này chỉ nằm trong ký ức.

Thân thể của con người có trí nhớ cơ bắp, cơ thể hiện tại của cô vẫn chưa quen với những động tác lễ nghi rườm rà ấy. Muốn nhuần nhuyễn được chỉ còn cách gấp rút ôn luyện và tập đi tập lại.

Hứa Thục Nhã thấy khuyên không được cô, đành nói: “Nếu để Lâm lang quân biết điện hạ ép bản thân đến như vậy, chắc chắn sẽ đau lòng đến rơi nước mắt.”

Đúng là chuyện tốt không ra ngoài, chuyện xấu đồn xa, cái tính hay khóc của Lâm Tố thế mà lan đến tai Hứa Thục Nhã rồi.

Khương Dao dĩ nhiên không thể để Lâm Tố biết cả ngày cô nhốt mình trong phòng để làm gì.

Cô muốn tranh thủ lúc Lâm Tố còn đang ở Cảnh Nghi Cung chăm sóc Khương Phất Ngọc để lén luyện tập. Nếu Lâm Tố biết cô tự làm mình bầm dập đầy mình, chắc ông sẽ thà không để cô dự tiệc chứ không để cô khổ luyện đến vậy.

Cô mỉm cười nói: “Lão sư vất vả rồi, đã phải cùng ta luyện tập đến tận khuya thế này.”

Hứa Thục Nhã nhìn cô, một lúc sau hỏi: “Điện hạ thật sự thấy ánh mắt của người khác quan trọng đến vậy sao?”

Khương Dao mãi không thể quên trong bữa tiệc cung đình đó, mọi người đã chỉ trỏ, xì xào sau lưng cô ra sao.

Rõ ràng cô đã rất nỗ lực, nhưng họ vẫn cười chê cô là kẻ xuất thân từ thôn quê, cười cô chẳng khác nào Đông Thi bắt chước, đi đứng loạng choạng, chẳng đâu ra đâu.

Những ánh mắt ấy cô không thể quên, mỗi lần nghĩ lại, lòng cô lại đau như cắt.

Con người ăn ngũ cốc, có thất tình lục dục, đây là chấp niệm của cô, cô không thể không để ý.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Khương Dao siết chặt nắm tay, gật đầu: “Rất quan trọng.”

Hứa Thục Nhã thở dài: “Nhưng điện hạ là công chúa cao quý, người khác kính trọng người là lẽ đương nhiên. Nếu họ không tôn trọng, đó là thất lễ, là phạm thượng. Nếu có ai dám chê trách lễ nghi của người, người hoàn toàn có quyền trị tội họ.”

“Điện hạ,” Hứa Thục Nhã đỡ cô đứng dậy, bỗng nhiên dịu dàng gọi cô, “Cho dù là một tấm ngọc hoàn mỹ đến đâu, người ta cũng sẽ soi mói để tìm ra khuyết điểm. Dù người có luyện lễ nghi đến mức hoàn hảo, vẫn sẽ có kẻ bới lông tìm vết. Điều người cần làm chỉ có một việc — đó là khiến họ sợ hãi người.”

Hứa Thục Nhã nhìn thẳng vào mắt cô: “Người cần phải làm cho họ nhớ rằng người là công chúa, uy nghiêm của hoàng tộc, không thể xâm phạm.”

“Dù có lời ra tiếng vào, cũng phải để họ nghẹn lại trong lòng, không dám tùy tiện buông lời.”

Khương Dao ngẩn người, rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Thục Nhã.

“Lão sư…”

Giọng nói của Hứa Thục Nhã vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng lúc này lại có thêm phần kiên định.

“Điện hạ, người cần phải luyện tập lễ nghi không phải là người, mà là bọn họ, là những kẻ không biết phép tắc, cần phải học cách ngậm miệng mình lại.”

“Đó là cách duy nhất.”

Khương Dao đứng dậy, vạt váy rủ xuống che kín vết thương trên đôi chân.

Hứa Thục Nhã mỉm cười với cô: “Điện hạ, người có muốn tiếp tục luyện tập không?”

Khương Dao chợt nhận ra điều gì đó.

Cô khẽ nói: “Không cần nữa, lão sư, người hãy về trước đi…”

Nói rồi, cô bước khập khiễng ra cửa, đến lúc buông lỏng, cô mới nhận ra cơ thể mình đã mệt mỏi đến nhường nào.

Đi được nửa đường, cô quay đầu, thấy Hứa Thục Nhã đang đứng giữa ánh nến.

Ánh đèn hắt bóng người nhỏ bé của nàng lên tường, bỗng dưng tạo nên cảm giác trông cao lớn uy nghiêm.

Khương Dao đột nhiên quay lại, cúi mình hành lễ.

“Đa tạ lão sư đã chỉ dạy.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Số ký tự: 0