Cậu Nhóc Đáng Yêu Của Trùm Trường Siêu Bám Người
Há miệng ăn thị...
Nãi Thanh
2025-03-06 09:45:02
Gõ chữ: Cơm cơm
"Kiểm, kiểm tra như thế nào?"
Khương Nguyễn có hơi khẩn trương, không hiểu sao cổ họng trở nên khô khốc làm cậu bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Tạ Phong ở phía đầu giường, thỏ con đỏ mặt ngại ngùng nhưng lại lớn mật chăm chú nhìn hắn, khóe mắt quyến rũ kết hợp với gương mặt ngây ngơ có thể khiến bất cứ gã đàn ông nào chìm điên cuồng.
Ánh mắt Tạ Phong càng thêm thâm trầm, "Nguyễn Nguyễn phải tự mình nghĩ chứ, phải làm thế nào mới khiến anh vui."
Khương Nguyễn là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, cậu thật sự nghiêm túc suy nghĩ một hồi nhưng vì kinh nghiệm của cậu quá ít. Dù có nghĩ thế nào đi nữa, cậu cũng chỉ có thể nghĩ ra chuyện khiến người ta vui sướng nhất là làm tình.
Chẳng lẽ muốn cậu tự mở rộng, tự mình ngồi lên?
Nhưng người yêu cậu hình như không muốn, vậy cậu phải làm anh vui thế nào?
Khương Nguyễn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía bạn trai, Tạ Phong lắc đầu với cậu.
Khương Nguyễn nhìn thấy quần áo của Tạ Phong thì sửng sốt, màu sắc của quần áo giống hệt như trong mơ, nghĩ tới giấc mơ kia, mặt cậu liền đỏ thành trái cà chua.
Hình như cậu biết phải là anh người yêu vui như thế nào rồi.
"Anh ơi, có phải chỉ cần em làm anh vui là anh có thể tiêu tiền của em rồi không?" Khương Nguyễn xác nhận lại lần nữa.
Tạ Phong khẳng định nói: "Đương nhiên rồi."
Hắn không có gánh nặng gì với tiền của người yêu hết, em người yêu bằng lòng tiêu tiền cho hắn là chứng tỏ thương hắn.
Giống như hắn thích cho Nguyễn Nguyễn nhà hắn tiêu tiền của hắn vậy.
Khương Nguyễn hạ quyết tâm, cảm giác trong mơ đến giờ vẫn còn rất mới mẻ. Nếu dùng trên người bạn trai cậu thì chắc hẳn anh cũng sẽ sảng khoái hệt như trong mơ của cậu.
Cậu đang thầm chuẩn bị tinh thần thì đột nhiên cả người bị kéo tới đặt dưới thân hắn.
Tạ Phong dùng đầu ngón tay xoa nắn làn da mềm mại, khẽ hỏi: "Dấu hôn của Nguyễn Nguyễn có phải biến mất lâu lắm rồi không?
Làn da trên cổ Khương Nguyễn bị hắn chạm vào hệt như có một dòng điện chạy qua làm cổ cậu tê dại, tất cả dây thần kinh cảm giác trên người dường như đều tập trung ở đó, mẫn cảm vô cùng, eo lưng như muốn nhũn ra.
Khương Nguyễn kìm nén tiếng rên sắp thốt ra, gật gật đầu.
Lúc trước Tạ Phong nói hắn sẽ làm cho dấu hôn của cậu mãi không biến mất, quả thật là nói được làm được, mỗi ngày hắn đều sẽ để lại trên cổ cậu một dấu thật đậm, đến mức mọi người trên diễn đàn ai cũng biết bạn trai của Khương Nguyễn có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, chỉ cần nhìn dấu hôn mãi không mất kia là biết.
Nhưng lần này bọn họ ra ngoài du lịch, Khương Nguyễn không để hắn làm xằng bậy nữa, ngày nào cũng đem dấu hôn đi ra ngoài, người khác tưởng mỗi ngày bọn họ làm chuyện xấu trong phòng mất, cậu thấy xấu hổ lắm.
Cũng may cậu không chiều theo Tạ Phong, nếu không hôm qua cậu đem theo dấu hôn về nhà, ba cậu nhất định sẽ làm thịt heo cho coi.
Tạ Phong cúi xuống hôn, hơi thở nóng rực phả xuống làn da nhạy cảm của cậu, mắt thường cũng có thể thấy rõ làn da lập tức ửng đỏ lên.
"Anh bổ sung lại cho Nguyễn Nguyễn."
Da thịt bị ngậm lấy, khẽ day cắn, chậm rãi mút mát, hơi nóng trong khoang miệng gần như muốn hòa tan phần da thịt đó.
Khương Nguyễn ngửa đầu, sống lưng căng cứng như thể đang chịu đựng gì đó, đôi môi hơi hé ra, khẽ rên một tiếng.
Trên mặt Tạ Phong nhuốm sắc tình, sau khi nghe thấy tiếng rên kia, hai cánh tay chống bên cạnh lập tức căng chặt, hệt như một ngọn núi lửa vốn yên tĩnh bỗng bị ném một viên đá vào, tia lửa nổ tóe lên.
Hắn rủ lòng từ bi buông tha cho phần da thịt đáng yêu bị chà đạp, nhưng lại đi làm khó chủ nhân của nó.
"Bổ sung xong rồi, Nguyễn Nguyễn nghĩ ra cách khiến anh vui chưa?" Giọng nói Tạ Phong khàn khàn như đang cố kiềm chế gì đó.
Đôi mắt ngập nước của Khương Nguyễn chớp chớp một cái, gương mặt nhỏ bé phủ một sắc hồng.
Bàn tay như nhũn ra lần tới thắt lưng của Tạ Phong, vừa rồi khóa thắt lưng bị kẹp giữa hai người nên cũng nhiễm phải nhiệt độ của họ vì thế không hề lạnh nhưng vẫn khiến bàn tay Khương Nguyễn rụt lại một chút, giống như có hơi nhát gan.
Tạ Phong hôn lên môi cậu, khẽ liếm một chút như đang trấn an, hoặc như đang cổ vũ cậu.
Thắt lưng bị mở ra, âm thanh kéo khóa quần dần biến mất, Khương Nguyễn hít sâu một hơi, lúc này sự khô nóng trong cơ thể mới dịu đi một chút.
Nhưng cậu lập tức đụng phải thứ còn nóng hơn thế, nhiệt độ trong cơ thể không những không giảm mà còn tăng lên.
"Nguyễn Nguyễn, chạm được chưa, nó thích em lắm."
Khương Nguyễn cũng có hiểu biết về thú vui này. Nếu mới vừa tiếp xúc sẽ ở trong trạng thái nửa mềm không cứng, nhưng bây giờ nó lại cứng như sắt.
Cảm nhận được sức nặng trong tay, Khương Nguyễn lập tức đổi ý: "Anh ơi, dùng tay thôi được hơm?"
Bàn tay của Tạ Phong đã thăm dò vào trong vạt áo của em người yêu, hắn vuốt ve yêu thích không buông làn da mềm mại kia, nghe vậy thì khẽ cười một tiếng.
"Chỉ cần Nguyễn Nguyễn có thể làm anh bắn ra thì Nguyễn Nguyễn dùng gì cũng được."
Những lời này làm cho trái tim đang dao động của Nguyễn Nguyễn kiên định trở lại, kỹ thuật tay của cậu không ổn lắm, bình thường kiên trì không đến mấy phút đã bãi công, lần nào cũng là Tạ Phong cầm tay cậu mới có thể kiên trì tới cuối.
Đùi và mông cũng không được, thắt lưng của cậu giờ đã nhũn thành bãi nước, căn bản không động đậy nổi.
Biết đâu kỹ thuật miệng của cậu tốt hơn tay không chừng.
Quần lót đen bao lấy quái vật lớn, Khương Nguyễn đặt tay lên trên.
Tạ Phong vẫn không nhúc nhích, mặc cậu đùa nghịch, thấy người yêu bé nhỏ suy nghĩ vài giây giống như đã hạ quyết tâm, thậm chí còn nghiến răng.
Tạ Phong không khỏi nhìn xuống người anh em của mình, có phải mi dữ dằn quá không, chọc thỏ con tức giận tới nỗi nghiến răng rồi kìa, chút nữa bị cắn thì phải làm sao.
Tạ Phong nghĩ không sai, Tạ nhỏ đúng thật là bị "cắn".
Lúc được tiến vào "vùng nước ấm", Tạ Phong rất ngạc nhiên, hắn nghĩ cùng lắm cậu chỉ dùng tay.
"Nguyễn Nguyễn em...... đúng là cho anh một bất ngờ lớn."
Khương Nguyễn cảm thấy rất đầy, không biết nên tiếp tục thế nào, tủi thân nhìn về phía bạn trai.
Tạ Phong bị nhìn một cái giật mình, suýt chút nữa nhịn không được đẩy hông lên, đôi mắt của nhóc thỏ con này thật muốn làm người ta hung hăng bắt nạt.
Cảm giác nửa vời hiện tại, mẹ nó rất khó chịu.
Tạ Phong thở ra một hơi, đè nén ham muốn đẩy hông lên, từng chút chỉ dạy cho em người yêu cái gì cũng không biết của mình.
"Nguyễn Nguyễn ngoan, thả lỏng chút, chúng ta làm từ từ thôi."
"Ăn cơm không thể bỏ vào miệng là nuốt liền được, trước tiên phải dùng đầu lưỡi nhấm nháp từ từ, còn muốn uống sữa thì phải hút một chút mới được."
Khương Nguyễn là kiểu học sinh mà giáo viên thích nhất, nghe lời, nói một chút là hiểu ngay.
Hiện tại cậu không nói chuyện được, chỉ có thể dùng ánh mắt để quan sát biểu cảm của bạn trai, thấy ánh mắt gần như muốn nuốt trọn cậu của anh, cậu chỉ biết, cậu là khá ổn.
Khương Nguyễn nhả gậy thịt ra, "Hiện tại anh có thể đồng ý tiêu tiền của em chưa?"
Rời khỏi cái ôm ấm nóng, người anh em kháng nghị quyết liệt.
Tạ Phong lau vệt nước trong suốt trên miệng cậu, đầu ngón tay dịu dàng ma sát lên cánh môi: "Người anh em của anh "trả lời" thì đó cũng là đáp án của anh."
Khương Nguyễn xoa xoa quai hàm mỏi nhừ của mình, liều thôi!
Lại cúi đầu ngậm vào.
"Nguyễn Nguyễn ngoan, mở miệng lớn chút nữa..... Đúng rồi, chính là như vậy, nuốt từ từ thôi....."
Bức màn kéo lên che đi tất cả sự mờ ám và âm thanh trong phòng.
.Về phần Tạ Phong cuối cùng có đồng ý hay không, nhìn giao dịch chuyển khoản của Khương Nguyễn từ sau ngày hôm đó là biết.
Lúc Khương Nguyễn mở mắt dậy thì trời đã tối, quai hàm và đầu lưỡi mỏi nhừ khiến buổi tối cậu chỉ có thể ăn cháo, càng nghĩ càng tủi, nhịn không được đỏ cả mắt.
Khi Tạ Phong múc cháo đút cho cậu thì liền thấy bé người yêu đang cúi đầu xuống, không nhìn rõ biểu cảm: "Nguyễn Nguyễn làm sao thế?"
Cúi đầu nhìn từ phía dưới lên mới thấy giọt nước mắt của em người yêu đang chảy xuống, mím chặt môi kìm chế tiếng khóc.
Tạ Phong lập tức đau lòng, hắn ôm người vào lòng, hốt hoảng nói: "Sao thế em, Nguyễn Nguyễn không nói gì là muốn ép chết anh sao."
Khương Nguyễn hít mũi, nức nở nói: "Rõ ràng là em cho anh tiền mà, sao lại muốn em làm anh thoải mái chứ."
Bé thỏ con cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Tạ Phong nhẹ nhàng dỗ người ta: "Vậy Nguyễn Nguyễn cảm thấy không công bằng đúng không?"
Khương Nguyễn: "Dạ."
Tạ Phong: "Vậy Nguyễn Nguyễn muốn anh phải làm sao bây giờ?"
Hiện tại trong đầu Khương Nguyễn rất mơ hồ, cậu không nghĩ ra bản thân muốn hắn làm cái gì, chỉ có thể khóc nói: "Em không biết."
Đáng yêu ghê.
Tạ Phong nghĩ.
"Vậy thế này được không, anh làm chuyện Nguyễn Nguyễn đã làm trả lại cho Nguyễn Nguyễn. Nếu Nguyễn Nguyễn thấy chưa đủ thì cứ nói, Nguyễn Nguyễn nói thiếu bao nhiêu thì là thiếu bấy nhiêu."
Không ngờ Nguyễn Nguyễn lại lắc đầu, Tạ Phong kinh ngạc hỏi: "Tại sao thế? Nguyễn Nguyễn không vui sao? Hay vẫn còn giận anh?"
Khương Nguyễn khóc thút thít nói, "Làm cái này miệng mỏi lắm, mặt cũng mỏi nữa, em không muốn để anh làm đâu."
Lời này quả thực là Tạ Phong tan chảy. Bởi vì mỏi miệng, không muốn làm miệng hắn mỏi nên không cho hắn làm.
Tạ Phong càng ôm người trong lòng chặt hơn, ông trời đối xử với hắn không tệ chút nào, đưa người tốt như thế này đến bên cạnh hắn.
Khát vọng suốt mấy năm trời của hắn, cuối cùng cũng rơi vào lòng hắn.
........
Buổi tối Khương Nguyễn về ký túc xá nhưng lại không nhìn thấy Lam Diễm đâu, hiện tại đã quá giờ gác cổng.
Khương Nguyễn lo lắng gọi điện thoại cho ld, điện thoại vang lên một hồi mới có người nghe máy.
Tuy rằng đã cố gắng kìm nén nhưng Khương Nguyễn vẫn nghe thấy phía đối diện vang lên tiếng thở dốc nặng nề, trái tim cậu lập tức căng thẳng.
"Diễm Diễm, cậu đang làm gì thế?"
"Kiểm, kiểm tra như thế nào?"
Khương Nguyễn có hơi khẩn trương, không hiểu sao cổ họng trở nên khô khốc làm cậu bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Tạ Phong ở phía đầu giường, thỏ con đỏ mặt ngại ngùng nhưng lại lớn mật chăm chú nhìn hắn, khóe mắt quyến rũ kết hợp với gương mặt ngây ngơ có thể khiến bất cứ gã đàn ông nào chìm điên cuồng.
Ánh mắt Tạ Phong càng thêm thâm trầm, "Nguyễn Nguyễn phải tự mình nghĩ chứ, phải làm thế nào mới khiến anh vui."
Khương Nguyễn là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, cậu thật sự nghiêm túc suy nghĩ một hồi nhưng vì kinh nghiệm của cậu quá ít. Dù có nghĩ thế nào đi nữa, cậu cũng chỉ có thể nghĩ ra chuyện khiến người ta vui sướng nhất là làm tình.
Chẳng lẽ muốn cậu tự mở rộng, tự mình ngồi lên?
Nhưng người yêu cậu hình như không muốn, vậy cậu phải làm anh vui thế nào?
Khương Nguyễn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía bạn trai, Tạ Phong lắc đầu với cậu.
Khương Nguyễn nhìn thấy quần áo của Tạ Phong thì sửng sốt, màu sắc của quần áo giống hệt như trong mơ, nghĩ tới giấc mơ kia, mặt cậu liền đỏ thành trái cà chua.
Hình như cậu biết phải là anh người yêu vui như thế nào rồi.
"Anh ơi, có phải chỉ cần em làm anh vui là anh có thể tiêu tiền của em rồi không?" Khương Nguyễn xác nhận lại lần nữa.
Tạ Phong khẳng định nói: "Đương nhiên rồi."
Hắn không có gánh nặng gì với tiền của người yêu hết, em người yêu bằng lòng tiêu tiền cho hắn là chứng tỏ thương hắn.
Giống như hắn thích cho Nguyễn Nguyễn nhà hắn tiêu tiền của hắn vậy.
Khương Nguyễn hạ quyết tâm, cảm giác trong mơ đến giờ vẫn còn rất mới mẻ. Nếu dùng trên người bạn trai cậu thì chắc hẳn anh cũng sẽ sảng khoái hệt như trong mơ của cậu.
Cậu đang thầm chuẩn bị tinh thần thì đột nhiên cả người bị kéo tới đặt dưới thân hắn.
Tạ Phong dùng đầu ngón tay xoa nắn làn da mềm mại, khẽ hỏi: "Dấu hôn của Nguyễn Nguyễn có phải biến mất lâu lắm rồi không?
Làn da trên cổ Khương Nguyễn bị hắn chạm vào hệt như có một dòng điện chạy qua làm cổ cậu tê dại, tất cả dây thần kinh cảm giác trên người dường như đều tập trung ở đó, mẫn cảm vô cùng, eo lưng như muốn nhũn ra.
Khương Nguyễn kìm nén tiếng rên sắp thốt ra, gật gật đầu.
Lúc trước Tạ Phong nói hắn sẽ làm cho dấu hôn của cậu mãi không biến mất, quả thật là nói được làm được, mỗi ngày hắn đều sẽ để lại trên cổ cậu một dấu thật đậm, đến mức mọi người trên diễn đàn ai cũng biết bạn trai của Khương Nguyễn có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, chỉ cần nhìn dấu hôn mãi không mất kia là biết.
Nhưng lần này bọn họ ra ngoài du lịch, Khương Nguyễn không để hắn làm xằng bậy nữa, ngày nào cũng đem dấu hôn đi ra ngoài, người khác tưởng mỗi ngày bọn họ làm chuyện xấu trong phòng mất, cậu thấy xấu hổ lắm.
Cũng may cậu không chiều theo Tạ Phong, nếu không hôm qua cậu đem theo dấu hôn về nhà, ba cậu nhất định sẽ làm thịt heo cho coi.
Tạ Phong cúi xuống hôn, hơi thở nóng rực phả xuống làn da nhạy cảm của cậu, mắt thường cũng có thể thấy rõ làn da lập tức ửng đỏ lên.
"Anh bổ sung lại cho Nguyễn Nguyễn."
Da thịt bị ngậm lấy, khẽ day cắn, chậm rãi mút mát, hơi nóng trong khoang miệng gần như muốn hòa tan phần da thịt đó.
Khương Nguyễn ngửa đầu, sống lưng căng cứng như thể đang chịu đựng gì đó, đôi môi hơi hé ra, khẽ rên một tiếng.
Trên mặt Tạ Phong nhuốm sắc tình, sau khi nghe thấy tiếng rên kia, hai cánh tay chống bên cạnh lập tức căng chặt, hệt như một ngọn núi lửa vốn yên tĩnh bỗng bị ném một viên đá vào, tia lửa nổ tóe lên.
Hắn rủ lòng từ bi buông tha cho phần da thịt đáng yêu bị chà đạp, nhưng lại đi làm khó chủ nhân của nó.
"Bổ sung xong rồi, Nguyễn Nguyễn nghĩ ra cách khiến anh vui chưa?" Giọng nói Tạ Phong khàn khàn như đang cố kiềm chế gì đó.
Đôi mắt ngập nước của Khương Nguyễn chớp chớp một cái, gương mặt nhỏ bé phủ một sắc hồng.
Bàn tay như nhũn ra lần tới thắt lưng của Tạ Phong, vừa rồi khóa thắt lưng bị kẹp giữa hai người nên cũng nhiễm phải nhiệt độ của họ vì thế không hề lạnh nhưng vẫn khiến bàn tay Khương Nguyễn rụt lại một chút, giống như có hơi nhát gan.
Tạ Phong hôn lên môi cậu, khẽ liếm một chút như đang trấn an, hoặc như đang cổ vũ cậu.
Thắt lưng bị mở ra, âm thanh kéo khóa quần dần biến mất, Khương Nguyễn hít sâu một hơi, lúc này sự khô nóng trong cơ thể mới dịu đi một chút.
Nhưng cậu lập tức đụng phải thứ còn nóng hơn thế, nhiệt độ trong cơ thể không những không giảm mà còn tăng lên.
"Nguyễn Nguyễn, chạm được chưa, nó thích em lắm."
Khương Nguyễn cũng có hiểu biết về thú vui này. Nếu mới vừa tiếp xúc sẽ ở trong trạng thái nửa mềm không cứng, nhưng bây giờ nó lại cứng như sắt.
Cảm nhận được sức nặng trong tay, Khương Nguyễn lập tức đổi ý: "Anh ơi, dùng tay thôi được hơm?"
Bàn tay của Tạ Phong đã thăm dò vào trong vạt áo của em người yêu, hắn vuốt ve yêu thích không buông làn da mềm mại kia, nghe vậy thì khẽ cười một tiếng.
"Chỉ cần Nguyễn Nguyễn có thể làm anh bắn ra thì Nguyễn Nguyễn dùng gì cũng được."
Những lời này làm cho trái tim đang dao động của Nguyễn Nguyễn kiên định trở lại, kỹ thuật tay của cậu không ổn lắm, bình thường kiên trì không đến mấy phút đã bãi công, lần nào cũng là Tạ Phong cầm tay cậu mới có thể kiên trì tới cuối.
Đùi và mông cũng không được, thắt lưng của cậu giờ đã nhũn thành bãi nước, căn bản không động đậy nổi.
Biết đâu kỹ thuật miệng của cậu tốt hơn tay không chừng.
Quần lót đen bao lấy quái vật lớn, Khương Nguyễn đặt tay lên trên.
Tạ Phong vẫn không nhúc nhích, mặc cậu đùa nghịch, thấy người yêu bé nhỏ suy nghĩ vài giây giống như đã hạ quyết tâm, thậm chí còn nghiến răng.
Tạ Phong không khỏi nhìn xuống người anh em của mình, có phải mi dữ dằn quá không, chọc thỏ con tức giận tới nỗi nghiến răng rồi kìa, chút nữa bị cắn thì phải làm sao.
Tạ Phong nghĩ không sai, Tạ nhỏ đúng thật là bị "cắn".
Lúc được tiến vào "vùng nước ấm", Tạ Phong rất ngạc nhiên, hắn nghĩ cùng lắm cậu chỉ dùng tay.
"Nguyễn Nguyễn em...... đúng là cho anh một bất ngờ lớn."
Khương Nguyễn cảm thấy rất đầy, không biết nên tiếp tục thế nào, tủi thân nhìn về phía bạn trai.
Tạ Phong bị nhìn một cái giật mình, suýt chút nữa nhịn không được đẩy hông lên, đôi mắt của nhóc thỏ con này thật muốn làm người ta hung hăng bắt nạt.
Cảm giác nửa vời hiện tại, mẹ nó rất khó chịu.
Tạ Phong thở ra một hơi, đè nén ham muốn đẩy hông lên, từng chút chỉ dạy cho em người yêu cái gì cũng không biết của mình.
"Nguyễn Nguyễn ngoan, thả lỏng chút, chúng ta làm từ từ thôi."
"Ăn cơm không thể bỏ vào miệng là nuốt liền được, trước tiên phải dùng đầu lưỡi nhấm nháp từ từ, còn muốn uống sữa thì phải hút một chút mới được."
Khương Nguyễn là kiểu học sinh mà giáo viên thích nhất, nghe lời, nói một chút là hiểu ngay.
Hiện tại cậu không nói chuyện được, chỉ có thể dùng ánh mắt để quan sát biểu cảm của bạn trai, thấy ánh mắt gần như muốn nuốt trọn cậu của anh, cậu chỉ biết, cậu là khá ổn.
Khương Nguyễn nhả gậy thịt ra, "Hiện tại anh có thể đồng ý tiêu tiền của em chưa?"
Rời khỏi cái ôm ấm nóng, người anh em kháng nghị quyết liệt.
Tạ Phong lau vệt nước trong suốt trên miệng cậu, đầu ngón tay dịu dàng ma sát lên cánh môi: "Người anh em của anh "trả lời" thì đó cũng là đáp án của anh."
Khương Nguyễn xoa xoa quai hàm mỏi nhừ của mình, liều thôi!
Lại cúi đầu ngậm vào.
"Nguyễn Nguyễn ngoan, mở miệng lớn chút nữa..... Đúng rồi, chính là như vậy, nuốt từ từ thôi....."
Bức màn kéo lên che đi tất cả sự mờ ám và âm thanh trong phòng.
.Về phần Tạ Phong cuối cùng có đồng ý hay không, nhìn giao dịch chuyển khoản của Khương Nguyễn từ sau ngày hôm đó là biết.
Lúc Khương Nguyễn mở mắt dậy thì trời đã tối, quai hàm và đầu lưỡi mỏi nhừ khiến buổi tối cậu chỉ có thể ăn cháo, càng nghĩ càng tủi, nhịn không được đỏ cả mắt.
Khi Tạ Phong múc cháo đút cho cậu thì liền thấy bé người yêu đang cúi đầu xuống, không nhìn rõ biểu cảm: "Nguyễn Nguyễn làm sao thế?"
Cúi đầu nhìn từ phía dưới lên mới thấy giọt nước mắt của em người yêu đang chảy xuống, mím chặt môi kìm chế tiếng khóc.
Tạ Phong lập tức đau lòng, hắn ôm người vào lòng, hốt hoảng nói: "Sao thế em, Nguyễn Nguyễn không nói gì là muốn ép chết anh sao."
Khương Nguyễn hít mũi, nức nở nói: "Rõ ràng là em cho anh tiền mà, sao lại muốn em làm anh thoải mái chứ."
Bé thỏ con cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Tạ Phong nhẹ nhàng dỗ người ta: "Vậy Nguyễn Nguyễn cảm thấy không công bằng đúng không?"
Khương Nguyễn: "Dạ."
Tạ Phong: "Vậy Nguyễn Nguyễn muốn anh phải làm sao bây giờ?"
Hiện tại trong đầu Khương Nguyễn rất mơ hồ, cậu không nghĩ ra bản thân muốn hắn làm cái gì, chỉ có thể khóc nói: "Em không biết."
Đáng yêu ghê.
Tạ Phong nghĩ.
"Vậy thế này được không, anh làm chuyện Nguyễn Nguyễn đã làm trả lại cho Nguyễn Nguyễn. Nếu Nguyễn Nguyễn thấy chưa đủ thì cứ nói, Nguyễn Nguyễn nói thiếu bao nhiêu thì là thiếu bấy nhiêu."
Không ngờ Nguyễn Nguyễn lại lắc đầu, Tạ Phong kinh ngạc hỏi: "Tại sao thế? Nguyễn Nguyễn không vui sao? Hay vẫn còn giận anh?"
Khương Nguyễn khóc thút thít nói, "Làm cái này miệng mỏi lắm, mặt cũng mỏi nữa, em không muốn để anh làm đâu."
Lời này quả thực là Tạ Phong tan chảy. Bởi vì mỏi miệng, không muốn làm miệng hắn mỏi nên không cho hắn làm.
Tạ Phong càng ôm người trong lòng chặt hơn, ông trời đối xử với hắn không tệ chút nào, đưa người tốt như thế này đến bên cạnh hắn.
Khát vọng suốt mấy năm trời của hắn, cuối cùng cũng rơi vào lòng hắn.
........
Buổi tối Khương Nguyễn về ký túc xá nhưng lại không nhìn thấy Lam Diễm đâu, hiện tại đã quá giờ gác cổng.
Khương Nguyễn lo lắng gọi điện thoại cho ld, điện thoại vang lên một hồi mới có người nghe máy.
Tuy rằng đã cố gắng kìm nén nhưng Khương Nguyễn vẫn nghe thấy phía đối diện vang lên tiếng thở dốc nặng nề, trái tim cậu lập tức căng thẳng.
"Diễm Diễm, cậu đang làm gì thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro