Cậu Nhóc Đáng Yêu Của Trùm Trường Siêu Bám Người

Con thỏ nhỏ mắc...

Nãi Thanh

2025-03-06 09:45:02

Gõ phím bộp bộp: Cơm

Đi vào phòng riêng trong quán net, Khương Nguyễn ngơ ngác nhìn, vốn dĩ cậu tưởng cơm nước xong họ sẽ đi xem phim hay hẹn hò gì đó như bình thường, sao giờ lại đến quán net.

Trong phòng riêng đã ngồi gần hết một nửa, ai cũng đeo tay nghe, ngón tay điên cuồng gõ trên bàn phím, biểu cảm hung ác, thỉnh thoảng trong miệng mắng vài câu thô tục.

Vừa thấy bọn họ đến, Mục Cường nhiệt tình đứng lên, chỉ hận rèn sắt không thành thép cho mấy đứa xung quanh một cú đá*.

"Chơi chơi chơi, bộ không thấy anh dâu đến rồi hả, đứng lên hết cho tao coi!"

Mọi người nhìn thấy bọn hệt như thấy chúa cứu thế, tất cả lập tức dừng trò chơi đã bị chơi thành "phân chó", gỡ tai nghe xuống, đứng dậy cúi đầu nói, "Chào anh dâu!"

Tạ Phong: "......"

Khương Nguyễn: "......"

Bọn họ thì trẻ trâu, Khương Nguyễn thì rất xấu hổ, Tạ Phong thì......

Tạ Phong thì rất muốn đánh người.....

Trẻ trâu Mục Cường lại không cảm giác được không khí xấu hổ, còn nghĩ cách giáo dục của mình tốt, xem đám đàn em này đi, lễ phép biết bao nhiêu.

Nhưng sao sắc mặt của anh Phong trông hơi đen đen nhỉ?

Bọn họ không có hút thuốc mà, hay là tại hô không đủ to?

Không được rồi, phải dạy dỗ thêm thôi.

"Anh Phong, chị dâu, hai người lại đây, mau ngồi đi."

Mục Cường đẩy ghế dựa ra liền kéo người ngồi xuống như sợ người ta chạy mất, "Chị dâu, chị muốn ăn gì nào, ăn mì gói không?"

"Cút qua một bên đi."

"Dạ anh."

Tạ Phong mở nắp một lọ nước màu đen ra, đặt ở trước mặt Khương Nguyễn, "Uống trà thảo mộc đi, không cho phép chê đắng."

Khương Nguyễn vừa nhìn nó liền cảm thấy đầu lưỡi đăng đắng, cổ họng bắt đầu chát, lúc ở Hải Thành cậu ăn đồ nóng quá khiến cậu bị nóng trong người. Thế là ban nãy người yêu mua cho cậu một lọ trà thảo mộc, cậu uống một ngụm liền không uống nổi nữa.

Đắng dữ luôn.

Còn đắng hơn cả thuốc Đông y.

Khương Nguyễn: "Có thể không uống hông?"

Tạ Phong lắc đầu, "Em muốn tự mình uống hay anh đút em uống."

Khương Nguyễn đau khổ nhấp một ngụm nhỏ, hương vị đắng chát lập tức xông thẳng lên đỉnh đầu. Tuy chỉ ở trong miệng vài giây nhưng vị đắng đó theo thực quản đi xuống lan tới lục phủ ngũ tạng.

Đột nhiên có gì đó nhét vào miệng cậu, đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt, vị đắng dần bị che đi.

Tạ Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó dần giãn ra, hắn đưa hết kẹo trong tay mình cho cậu, "Một ngụm trà một viên kẹo, em uống cho hết đi."

Khương Nguyễn ngậm kẹo gật đầu, ngọt ngào đến mức hai mắt nheo lại, hỏi hắn: "Anh ơi, chúng ta đến quán net làm chi?"

Mục Cường giành trả lời: "Tụi mình chơi game á."

Nhớ tới anh Phong dù thế nào cũng không chịu tới, cậu ta phải khóc lóc om sòm ăn vạ rồi lại uy hiếp ra cầu Mễ Tuyến thắt cổ thì anh Phong mới chịu đến đây chơi.

Mục Cường khốn khổ phải vội vàng lấy lòng........ vợ của anh Phong, "Anh dâu nè, trò này chơi vui lắm á, cậu có muốn thử hem?"

Tạ Phong đang giám sát vợ mình uống trà thảo mộc, nghe vậy thì nói: "Đừng gọi em ấy, em ấy không chơi game."

Khương Nguyễn nhớ mình chưa từng nói với hắn rằng mình không chơi game, cậu híp mắt hỏi hắn: "Sao anh lại biết em không chơi game?"

Tạ Phong không chút suy nghĩ đáp: "Anh đoán."

Khương Nguyễn: "Được thui."

Những người khác đều phóng ánh mắt uy hiếp cho Mục Cường, người ngồi bên cạnh chọt chọt tay cậu ta, ý chỉ có một: Mau kêu anh Phong vô game, chúng ta bị đánh thảm lắm rồi!

Nếu nói ngày nghỉ của Tạ Phong trôi qua thoải mái thì ngày nghỉ của Mục Cường là khổ không tả nổi.

Ngoại trừ thích mua giày, Mục Cường thích nhất là chơi game, cậu ta quen biết Tạ Phong cũng nhờ thông qua game.

Lúc đó cậu ta mua một tài khoản game trên mạng, lúc đi giao dịch mới biết người bán là một người bạn lạnh lùng trong lớp hay lui tới một mình, một ngày trốn học 54 tiếng, khi đó cậu ta đối diện với gương mặt lạnh lùng của anh Phong, hỏi một câu "Có phải cậu chơi game rất giỏi không", ngay lúc anh Phong gật đầu cho có lệ thì cậu ta đã biết bọn họ sẽ dây dưa cả đời.

Cuộc đời chưa chấm hết, tình yêu quyết không thôi.

Chỉ nguyện cùng đến già, đầu bạc không chia ly.

Từ đó về sau đoạn nghiệt duyên của họ bắt đầu.

Những chuyện đó đều là quá khứ, bây giờ chuyện làm cậu ta cay sống mũi chính là: Ngày nghỉ cậu ta ở nhà chơi game bị đám học sinh tiểu học đánh thê thảm.

Mục Cường dụi mắt khóc lóc kể lể, "Anh dâu, anh không biết đâu, đám học sinh tiểu học kia đánh thắng thì thôi đi, tụi nó còn cười nhạo tụi em, nói tụi em quăng gạo lên bàn phím để con gà mổ lên còn đánh hay hơn tụi em, tụi em buồn biết bao nhiêu!"

"Mấy nhóc đó nói không đúng hả?"

Biểu cảm Tạ Phong trông rất ghét bỏ: "Thua thì chịu thua đi, còn mở mic nói người ta bật hack, cuối cùng bị tụi nhóc đánh cho kêu cho gọi mẹ, tụi nó khịa xong thì còn về nhà làm bài tập, tụi mày còn mặt mũi kể kể à."

Những người khác chỉ cảm thấy xấu hổ cúi đầu.

Chỉ có Mục Cường là đang tiếp tục liếng thoắng.

"Làm bài tập thì sao, ai mà không có bài tập chứ. Đánh thắng tụi em thì sao, tụi nó ỷ đông hiếp ít, tụi em cũng chỉ là mấy đứa nhóc ba tuổi thôi à....... Hức, tâm trạng xốc nổi xí không được sao? Hu hu hu."

Tạ Phong không đành lòng nhìn thẳng, hết cứu.

Ngày hôm qua lúc về đáng lý hắn không nên giúp tụi này, kết quả bị nhờ tiếp, quấy rầy buổi hẹn hò của hắn và bà xã, thật là kiến người ta khó chịu.

Khương Nguyễn ở bên cạnh ráng nhịn cười, cậu thấy ánh mắt cầu cứu của Mục Cường nên đành kéo tay anh bạn trai.

"Anh chơi game với bọn họ đi, vừa lúc bài tập của kỳ nghỉ giáo sư giao cho em vẫn chưa làm xong, ở đây với anh cũng tiện làm cho xong."

Nhóm trẻ em ba tuổi bị đánh kêu cho gọi mẹ: "Cảm ơn anh dâu!"

Khương Nguyễn:"......."

Nửa tiếng sau, Khương Nguyễn làm xong hết bài tập, cậu xoay xoay cổ nhìn về phía anh người yêu đang dẫn nhà trẻ xuất chiến.

Những người khác hệt như đang cầm đao thật súng thật, ngón tay gõ ầm ầm trên bàn phím, trong mắt chứa ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Chỉ có Tạ Phong là ung dung bình tĩnh, hắn dựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng, những ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, trong con ngươi đen láy lặng lẽ thu hết thế tình hình vào mắt.

Khương Nguyễn biết khi còn nhỏ Tạ Phong phải dựa vào việc nhặt rác mới có cơm ăn, tiền đổi được từ việc nhặt rác còn thường xuyên bị người đàn ông không xứng làm cha kia cướp mất, thỉnh thoảng đến cơm ăn no còn không có.

Theo sự phát triển thời đại, loại hình trò chơi thịnh hành trên khắp cả nước, có rất nhiều người chơi chịu bỏ ra giá cao để mua các tài khoản game full cấp, Tạ Phong phát hiện ra mô hình mua bán này thế là hắn dựa vào đó để nuôi sống bản thân.

Khương Nguyễn nhìn hắn phảng phất như nhìn thấy nhóc Tạ Phong nho nhỏ kia, nó cũng ngồi trước máy tính như thế nhưng biểu cảm lại không giống hiện tại, có lẽ lúc đó ánh mắt của nó sẽ rất hung, bộ dạng cũng sẽ trông rất dữ.

Hình như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Khương Nguyễn, Tạ Phong quay đầu lại nhìn thì liền thấy bạn trai nhỏ đang ngơ ngác nhìn hắn, sau đó ngáp một cái.

Tạ Phong hỏi: "Em mệt à?"

Khương Nguyễn "dạ" một tiếng.

"Đợi anh một phút nữa."

Tạ Phong đặt sự chú ý về làm màn hình trò chơi, nhưng không giống vừa rồi nữa, khí thế của hắn bỗng thay đổi, toàn thân tỏa ra sức công kích.

Một phút sau.

"Đm! Chúng ta thắng rồi! Đm Đm Đm!"

"Mấy nhóc con, về nhà khóc huhu với mẹ đi."

"Cái gì? Tụi tao bật hack á? Tụi tao mà cần chắc, dựa vào mấy đứa tụi bây, tụi tao cho gà mỗ gạo trên bàn phím cũng thắng được nữa là!"

Giá trị cà khịa max.

Lúc ở phía đối diện lại lên tiếng, Tạ Phong cắt ngang suy nghĩ chuẩn bị đáp trả của Mục Cường: "Không đánh nữa, anh dâu cưng mệt rồi."

Lời sắp nói bị nghẹn trong cổ họng, ngược lại trở thành: "Đánh với tụi bây không có cảm giác thành tụ gì hết chỉ tổ phí thời gian thôi, không chơi với mấy bây nữa, tạm biệt mấy nhóc con."

Khương Nguyễn: "Phụt!" Người đối diện có thể sẽ tức phát khóc luôn đó.

Ra khỏi quán net Khương Nguyễn liền có tinh thần trở lại, hơn nữa cậu cũng không muốn phải tạm biệt bạn trai rồi về trường ngủ đâu, thế là cậu nói với Tạ Phong mình không mệt nữa.

"Được thôi." Tạ Phong lấy điện thoại ra bấm bấm, "Anh vừa mới đặt một phòng nhưng em nói không mệt nên chắc là hủy vậy."

"Đợi xíu!" Khương Nguyễn đè hai tay hắn lại, "Em lại thấy mình mệt nữa rồi, không hủy được hong?"

Tối hôm qua không có cái ôm của ai kia, Khương Nguyễn ngủ không ngon xí nào cả, sáng thức dậy còn có thể nhìn thấy hai cái mắt gấu trúc, phải tìm dì giúp việc lăn trứng gà mới tiêu hết.

Sau khi vào khách sạn, Khương Nguyễn lại có chút hối hận.

Tất cả chi tiêu lúc đi du lịch đều là Tạ Phong trả, cậu muốn phụ Tạ Phong hắn cũng không cho, hơn nữa Tạ Phong rất chịu chi, cái gì ngon cái gì hay cũng không thèm nhìn giá mà trực tiếp mua luôn.

Ngay cả quà cậu mang về nhà cho ba mẹ và anh trai cũng là tiền của Tạ Phong, lúc trước sau khi cậu nói chuyện này cho ba mẹ nghe, mẹ cậu khen Tạ Phong hết lời, còn ba cậu tuy không nói gì nhưng cậu có thể nhìn ra ba rất hài lòng.

Hơn nữa những lúc hẹn hò bọn họ toàn đi đến những nơi tiêu xài không hề rẻ, tất cả cũng đều là Tạ Phong trả tiền.

Nhưng chuyện này cũng chứng tỏ, cậu tiêu của bạn trai rất nhiều tiền.

Đó toàn là tiền bạn trai vất vả mới kiếm được.

Kết quả bây giờ lại đặt một khách sạn năm sao, tốn thêm một khoản chi tiêu không nhỏ.

Tạ Phong vừa mới kiểm tra phòng xong thì lại nhìn thấy dáng vẻ mặt ủ mày ê của bạn trai nhỏ, không khỏi đi tới nhéo nhéo mặt cậu, khuôn mặt mềm mềm nhỏ nhắn thật sự quá đẹp, hắn là ngó tới hôn một cái.

"Làm sao hửm? Không muốn ngủ với anh à? Bây giờ hối hận thì muộn rồi, em đã vào ổ sói không thoát được đâu."

"Không có hối hận mà." Mặt bị bóp, giọng nói của Khương Nguyễn có chút không rõ, "Anh ơi, anh cho em trả tiền được không?"

Tạ Phong tưởng mình nghe lời, "Em nói lại xem?"

Khương Nguyễn thì tưởng mình nói sai, do dự nhưng vẫn lặp lại lần nữa.

Tạ Phong bị chọc bật cười, "Nguyễn Nguyễn muốn bao nuôi anh sao?"

"Không có không có mà, em chỉ là muốn trả chút tiền, chúng ta hẹn hò đều là anh trả tiền, em cũng có tiền đó."

Khương Nguyễn phồng má tỏ vẻ: Em có tiền, em là phú ông.

Tạ Phong: "Ở chỗ anh không có chuyện để bạn trai trả tiền. Nhưng bao nuôi thì lại không giống vậy."

Khương Nguyễn chần chờ hỏi: "Em bao nuôi anh nhá?"

Thỏ nhỏ quả nhiên mắc câu.

Tạ Phong cười nham hiểm, "Tuy rằng anh nghiệp dư, nhưng dựa vào nhan sắc này, dáng người này của anh, điều kiện lại còn tốt như thế, muốn bao nuôi anh thì phải thông qua kiểm tra của anh mới được."

Khương Nguyễn cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng dưới ánh mắt của Tạ Phong, cậu vẫn mơ hồ gật đầu.

"Vậy, bắt đầu kiểm tra thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Nhóc Đáng Yêu Của Trùm Trường Siêu Bám Người

Số ký tự: 0