Cậu Nhóc Đáng Yêu Của Trùm Trường Siêu Bám Người
Địa vị công chí...
Nãi Thanh
2025-03-06 09:45:02
Gõ phím bộp bộp: Cơm
Trong video, một người đàn ông dáng người thấp bé mặc nguyên bộ đồ đen, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen xuất hiện gần vị trí của Khương Nguyễn, có lẽ gã sợ mình ăn mặc quá kín đáo sẽ khiến người khác chú ý cho nên gã đồ đen đó không đeo khẩu trang.
Ánh mắt gã thường nhìn về phía Khương Nguyễn, giống như đang xác định mục tiêu, sau đó hòa vào dòng người từ từ đi đến bên cạnh Khương Nguyễn.
Ngay lúc Khương Nguyễn cầm vòng tay lên xem, bàn tay của gã đồ đen liền lướt qua miệng chai nước hình ống trúc, sau đó gã chen vào đám đông rời khỏi khu vực ghi hình của camera.
Khương Nguyễn xem xong vừa sợ hãi vừa tức giận, sao lại có người đáng sợ như vậy chứ, những người bị gã ra tay sẽ bị bắt đi đâu?
Nghĩ tới là sợ.
"Camera quay được phần cằm của gã, chúng ta báo cảnh sát đi, giao đoạn ghi hình này cho cảnh sát, vậy là có thể bắt được người xấu!"
Nghe Khương Nguyễn nói, bàn tay đang gõ phím của Tạ Phong chợt dừng lại, hắn trầm ngâm nhìn màn hình, không rõ là đang nghĩ gì.
Khương Nguyễn: "Anh ơi, sao vậy ạ?"
"Không có gì." Tạ Phong hủy bỏ thanh chương trình đang chạy được một nửa, hắn vốn định tự mình tìm ra người kia, không nghĩ tới việc báo cảnh sát, là hắn nghĩ không đúng.
"Báo cảnh sát đi."
Sau khi đưa đoạn ghi hình và viên thuốc cho cảnh sát xong, hai người quay lại nhà cây.
Sau khi tắm rửa xong, Khương Nguyễn làm tổ trong ngực Tạ Phong. Bạn trai cậu sau khi nhìn thấy viên thuốc kia thì rất kiệm lời.
Đoán chừng có lẽ bạn trai vì cậu nên mới hoảng sợ, cậu ôm cổ bạn trai mình, cho anh ấy chút cảm giác an toàn.
"Anh đừng sợ mà, không phải em vẫn lành lạnh không sao à, em không sao đâu, đừng sợ đừng sợ nha."
Tạ Phong chậm chạp chớp mắt, hắn ngửi mùi hương trên người bé người yêu, trong lòng chợt thở phào một hơi, đáy lòng hoảng sợ giờ phút này mới lộ ra.
"Nguyễn Nguyễn, em không uống chai nước chanh đó, thật sự.... tốt quá."
"Đừng sợ mà, lúc em mới ra đời mẹ có đi coi bói cho em rồi, thầy bói nói em là người có phúc, người xấu sẽ không làm gì được em đâu."
Khương Nguyễn không ngừng vỗ về sau lưng Tạ Phong, hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ. Còn về chuyện thầy bói, đương nhiên là cậu bịa ra rồi, cậu chỉ muốn dỗ bạn trai thôi.
Tạ Phong cười cười, ôm bé người yêu trong lòng mình thật chặt, dỗ con nít thì dỗ con nít vậy. Không thể không nói cảm giác được người yêu dỗ dành thật sự rất đã.
Hắn chạm lên môi người yêu mình một cái, "Vậy thầy bói có nói bạn trai tương lai của Nguyễn Nguyễn là có dáng vẻ như thế nào không?"
"Đương nhiên là có chứ!"
Vẻ mặt Khương Nguyễn rất nghiêm túc, ngửa đầu như đang suy nghĩ xem lúc đó thầy bói đã nói gì.
"Thầy bói nói, chồng tương lai của em nhất định là tài đức vẹn toàn, đẹp trai cực kỳ, anh tuấn phóng khoáng, phong lưu lỗi lạc, phóng đãng tự do, dịu dàng săn sóc......."
Trên mặt Tạ Phong trông thì bình tĩnh như khóe miệng lại lặng lẽ cong lên. Tận đến khi Khương Nguyễn càng nói càng khoa trương chỉ thiếu nói hắn không gì không làm được, thiên thần hạ phàm, lúc này hắn mới lên tiếng."
"Người chồng hoàn hảo không tì vết, thập toàn thập mỹ này có phải họ Tạ không?"
Trong mắt Khương Nguyễn hiện lên nét ranh mãnh, "Hông phải."
"Hửm?"
Không phải?
Tạ Phong dựng thẳng bạn trai nhỏ của mình dậy, quyết định phải chỉnh đốn lại thái độ của cậu, quả là to gan, dám khiêu chiến địa vị công chính của hắn.
"Không phải họ Tạ thì là họ gì?"
"Họ Khương á."
Khương Nguyễn khóa ngồi trên đùi anh người yêu đẹp trai nhà mình, giống như không cảm giác được uy hiếp của hắn, câu khiêu khích: "Em muốn để anh làm dâu nhà họ Khương, anh có chịu làm không?"
Tạ Phong còn nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Nếu anh nói không làm, có phải cả đời anh phải làm xử nam không?"
Khương Nguyễn hung hăng cắn hắn một cái, "Anh có thể đừng nghĩ sai nữa không, hơn nữa cái thân xử nam của anh không phải không thể phá mà? Là do anh không muốn thôi, hứ!"
Mỹ nhân tức giận nhìn cũng đẹp, làn da của Khương Nguyễn dưới ánh đèn vẫn hoàn mỹ không chút khuyết điểm như trước, lông mi dày rậm rũ xuống tạo thành một cái bóng dưới mắt, vừa tinh xảo vừa xinh động.
Tạ Phong cúi đầu hôn cậu nhóc miệng lưỡi sắc bén này, còn khẽ cắn lên cánh môi cậu một cái, "Xin hỏi chàng, khi nào tôi có thể vào cửa?"
Khương Nguyễn có chút kinh ngạc, cậu cẩn thận quan sát nét mặt của hắn. "Anh bằng lòng thiệt hả?"
Tạ Phong: "Từ giờ trở đi xin hãy gọi tôi là Khương Phong."
"Ha ha ha, gọi là Tạ Phong nghe vẫn hay hơn."
Khương Nguyễn biết chỉ cần chuyện cậu đã nói thì nhất định sẽ thành sự thật, không khỏi nghĩ tới nếu hồi nhỏ cậu thật sự đi xem bói, thầy bói kia nhất định cũng sẽ nói cậu là một người có phúc.
Tạ Phong nhướn mày, "Cho nên thế này là không cho anh "làm" hả?"
"Em nghi ngờ anh đang nói bậy, hơn nữa em có chứng cớ."
"Chứng cớ đâu......."
————
Sau đó ngay tại buổi tối ngày kia cảnh sát khu vực đã bắt được tên hạ thuốc, còn cứu được một học sinh nữ bị trúng thuốc.
Theo lời khai của tội phạm, những người bị gã bắt được sẽ bán vào vùng núi xa xôi làm vợ của mấy gã lưu manh, những gã này đại đa số rất nghèo. Cho nên thường là mấy gã sẽ hùng tiền mua một người vợ.
Tra hỏi được những người đó bị bán đến chỗ nào thì cảnh sát lập tức điều động lực lượng cảnh sát đi tìm người.
Sau một trận ghê tởm thì chuyện này cũng không để lại bóng ma gì trong lòng Khương Nguyễn, cậu và Tạ Phong thoải mái chơi hết một ngày tận đến trước ngày nghỉ cuối cùng mới rời khỏi Hải Thành.
Biết ba mẹ đã du lịch về, Khương Nguyễn vừa xuống máy bay đã gọi xe về nhà, lúc xuống xe vẫn nhịn không được hỏi thêm lần nữa.
"Anh ơi, anh thật sự không đi vào gặp ba mẹ em sao?"
"Nguyễn Nguyễn, em có chắc là lúc chú với dì nhìn thấy cái quả đầu ổ gà này của anh thì ấn tượng sẽ không tuột dốc không phanh không?"
Tạ Phong nhìn xoa mớ tóc lộn xộn do ngủ trên máy bay của mình, mang dáng vẻ này đi gặp ba mẹ vợ, hắn sợ hai người họ sẽ gọi cảnh sát bắt hắn.
Tội danh: Lừa bán người.
Khương Nguyễn nhìn tóc của hắn, được rồi quả thật là có hơi buồn cười.
"Vậy em đi nhé?"
"Đợi xíu, người yêu ơi em có quên cái gì không?"
Tạ Phong chỉ chỉ lên mặt mình, ánh mắt như thể đang muốn nói em cứ thế mà đi sao?"
Khương Nguyễn bật cười, cậu nhón chân hôn nhẹ lên mặt hắn một cái, "Bái bai anh nha!"
Nhìn bạn trai nhỏ vừa đi vừa quay đầu vẫy tay tạm biệt hắn, Tạ Phong cũng giơ tay lên vẫy theo.
Hứ.
Thời gian trôi qua nhanh thật, nhìn thêm vài lần nữa vậy, trong lòng thiếu mất một người e là tối nay sẽ mất ngủ.
"Ba, mẹ ơi con về rồi nè!"
Khương Nguyễn vừa vào cửa đã kêu, sau khi thấy mẹ Khương thì liền chạy tới ôm lấy bà, "Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm á."
Từ lúc sống lại đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mẹ Khương ở ngoài đời, khỏi phải nói trong lòng Khương Nguyễn cảm động thế nào, ánh mắt ửng đỏ hết cả lên.
Ba Khương ở phía sau thấy vậy thì hiểu lầm, cau mày nói, "Nguyễn Nguyễn, có phải tên nhóc thúi kia bắt nạt con không?"
Khương Nguyễn vội vàng lắc đầu, "Không ạ, chỉ là con nhớ mọi người thôi."
Nói xong lại tiến lên ôm ba Khương một cái.
Ánh mắt ba Khương liền dịu xuống, con cái lớn rồi thì không còn dính người như hồi nhỏ nữa, thỉnh thoảng còn ôm mẹ mình một cái, còn với người cha già như ông thì rất hiếm.
Mẹ Khương bóp thịt trên mặt con mình, xúc cảm vẫn đã như trước, "Chúng ta cũng nhớ Nguyễn Nguyễn nữa, ba con hay nhắc tới con lắm đấy."
"Đúng rồi, Tiểu Phong đâu? Sao nó không đến?"
Ba Khương được con trai ôm, một tràng tình thương của cha không biết thể hiện thế nào, ông đang nghĩ xem nên tặng con mình cái gì, nghe vậy thì liền bất mãn nhìn qua.
"Cậu ta đến đây làm gì, nhà của chúng ta không hoan nghênh cậu ta."
Nghe chuyện Nguyễn Nguyễn nhà ông đi du lịch cùng tên nhóc thúi kia, ba Khương phản đối kịch liệt, đây không phải là thêm người vào hộ khẩu, đưa cải trắng vào miệng heo sao.
Chỉ là bà xã của ông và con trai đều cùng nhau xem thường phản đối của ông, làm ông mấy đêm không ngủ được, chỉ có thể nằm chửi mắng cái tên nhóc thúi dám bắt cóc Nguyễn Nguyễn nhà ông.
Mẹ Khương: "Có tôi hoan nghênh là được rồi, không cần ông."
Khương Nguyễn ôm lấy tay mẹ Khương, quả nhiên chuyện đối phó ba cậu chỉ có thể để mẹ cậu ra tay.
"Anh ấy đưa con tới trước cửa nhà nhưng vì anh muốn đợi đến lúc chính thức, dùng trạng thái tốt nhất để gặp mọi người nên mới không vào theo ạ."
"Vậy không phải đúng lúc sao, mấy ngày nữa là sinh nhật 55 tuổi của ba con. Tới lúc đó nhà mình tổ chức tiệc, con có thể dẫn bạn trai con về đây."
Này cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ trở về.
Ba Khương là người đầu tiên phản đối, nhưng đáng tiếc không có kết quả.
Khương Nguyễn xách đồ mình mua về chia cho ba mẹ Khương. Bởi vì anh cả và anh hai đều ở bên ngoài cho nên quà của bọn họ chỉ có thể đợi ngày khác mới đưa được.
Ngày hôm sau Khương Nguyễn đến trường, vừa vào ký túc xá đã nhìn thấy Lam Diễm đang ngồi ở kia chơi điện thoại.
"Diễm Diễm, sao cậu đến sớm thế?"
Khương Nguyễn lấy phần quà của Lam Diễm ra đưa cho y, hôm nay cậu đến sớm như vậy là vì lát nữa cậu muốn đi học với anh bạn trai, còn nếu là Lam Diễm lúc trước thì sẽ không đến sớm như vậy đâu.
Hơn nữa thoạt nhìn tâm trạng của Diễm Diễm không tồi, không biết đã gặp chuyện tốt gì.
"Tớ có hẹn gặp người ta ở cổng trường nên đến sớm."
Bởi vì Lam Diễm nói muốn tự mình nói chuyện đó cho Khương Nguyễn nên xin ba Khương và mẹ Khương đừng nói với Khương Nguyễn y và tên khốn họ Khương kia là một đôi. Cho nên bây giờ Khương Nguyễn không hề biết người trước mặt chính là chị dâu tương lai của mình.
Khương Nguyễn thuận miệng hỏi: "Ai dọ?"
Lam Diễm: "Một tên công cụ hình người, cưng không cần biết anh ta là ai đâu."
Mấy ngày nay họ Khương kia không biết phát điên cái gì, mỗi ngày đều hẹn y ra ngoài, nếu y không đi thì tên khốn đó sẽ trực tiếp đến nhà tìm y, y chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhưng khiến y không chịu nổi nhất chính là không biết đối phương bị cái gì kích thíchì, có thể là đầu bị cửa kẹp, mỗi lần đi ra ngoài chơi đều nói mấy lời tầm xàm ba láp.
Lúc ở trên xe ——
Tên khốn: "Em có biết điểm thiếu sót của anh là gì không?"
Y: "?"
Tên khốn: "Là thiếu em."
Y: "......."
Lúc ăn cơm ——
Tên khốn: "Em có bật lửa không?"
Y: " Không có!"
Tên khốn: "Vậy sao em lại có thể đốt cháy lòng anh như thế?"
Y: "........" Mắc ói!
Bởi vì đống lời thả thính không đếm nổi này, mỗi lần Lam Diễm đi ra ngoài ăn cơm với tên khốn y đều nuốt không trôi, thậm chí còn hơi mắc ói.
Nhưng không sao, rất nhanh thôi y sẽ có thể thoát khỏi ngày tháng sống không bằng chết này.
Bởi vì để tên họ Khương kia buông tha không dây dưa với y nữa, Lam Diễm đã lên mạng thuê một người bạn trai giả dùng để ép tên kia từ bỏ.
Đường đường là giám đốc Khương thị, sẽ không đến mức làm người thứ ba đâu nhỉ.
Y đã kiểm tra qua rồi, bạn trai giả tốt nghiệp đại học nổi tiếng, dáng người cao ráo, diện mạo cũng không thua kém tên họ Khương kia, cũng coi như là đáng với số tiền thuê xa xỉ của y.
Tưởng tượng tên khốn kia sẽ biến mất khỏi cuộc sống của mình, ngay cả không khí xung quanh Lam Diễm cũng thấy tươi mát hơi nhiều.
"Nguyễn Nguyễn, tớ đi đây, lúc về đem đồ ăn ngon cho cưng nhá."
Lam Diễm chân trước vừa đi, Khương Nguyễn chân sau cũng rời khỏi cửa ký túc xá —— Tạ Phong đến đón cậu.
Lúc Khương Nguyễn xuống lầu, cậu nhìn thấy Lam Diễm leo lên chiếc Maserati phóng nhanh đi.
Tạ Phong đi tới, thấy cậu đứng im nhìn hướng chiếc xe kia rời đi thì hỏi cậu sao thế.
Khương Nguyễn thu tầm mắt lại, nói ra suy nghĩ trong lòng, "Không biết tại sao mà em cứ cảm thấy hơi lo cho Diễm Diễm."
Trong video, một người đàn ông dáng người thấp bé mặc nguyên bộ đồ đen, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen xuất hiện gần vị trí của Khương Nguyễn, có lẽ gã sợ mình ăn mặc quá kín đáo sẽ khiến người khác chú ý cho nên gã đồ đen đó không đeo khẩu trang.
Ánh mắt gã thường nhìn về phía Khương Nguyễn, giống như đang xác định mục tiêu, sau đó hòa vào dòng người từ từ đi đến bên cạnh Khương Nguyễn.
Ngay lúc Khương Nguyễn cầm vòng tay lên xem, bàn tay của gã đồ đen liền lướt qua miệng chai nước hình ống trúc, sau đó gã chen vào đám đông rời khỏi khu vực ghi hình của camera.
Khương Nguyễn xem xong vừa sợ hãi vừa tức giận, sao lại có người đáng sợ như vậy chứ, những người bị gã ra tay sẽ bị bắt đi đâu?
Nghĩ tới là sợ.
"Camera quay được phần cằm của gã, chúng ta báo cảnh sát đi, giao đoạn ghi hình này cho cảnh sát, vậy là có thể bắt được người xấu!"
Nghe Khương Nguyễn nói, bàn tay đang gõ phím của Tạ Phong chợt dừng lại, hắn trầm ngâm nhìn màn hình, không rõ là đang nghĩ gì.
Khương Nguyễn: "Anh ơi, sao vậy ạ?"
"Không có gì." Tạ Phong hủy bỏ thanh chương trình đang chạy được một nửa, hắn vốn định tự mình tìm ra người kia, không nghĩ tới việc báo cảnh sát, là hắn nghĩ không đúng.
"Báo cảnh sát đi."
Sau khi đưa đoạn ghi hình và viên thuốc cho cảnh sát xong, hai người quay lại nhà cây.
Sau khi tắm rửa xong, Khương Nguyễn làm tổ trong ngực Tạ Phong. Bạn trai cậu sau khi nhìn thấy viên thuốc kia thì rất kiệm lời.
Đoán chừng có lẽ bạn trai vì cậu nên mới hoảng sợ, cậu ôm cổ bạn trai mình, cho anh ấy chút cảm giác an toàn.
"Anh đừng sợ mà, không phải em vẫn lành lạnh không sao à, em không sao đâu, đừng sợ đừng sợ nha."
Tạ Phong chậm chạp chớp mắt, hắn ngửi mùi hương trên người bé người yêu, trong lòng chợt thở phào một hơi, đáy lòng hoảng sợ giờ phút này mới lộ ra.
"Nguyễn Nguyễn, em không uống chai nước chanh đó, thật sự.... tốt quá."
"Đừng sợ mà, lúc em mới ra đời mẹ có đi coi bói cho em rồi, thầy bói nói em là người có phúc, người xấu sẽ không làm gì được em đâu."
Khương Nguyễn không ngừng vỗ về sau lưng Tạ Phong, hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ. Còn về chuyện thầy bói, đương nhiên là cậu bịa ra rồi, cậu chỉ muốn dỗ bạn trai thôi.
Tạ Phong cười cười, ôm bé người yêu trong lòng mình thật chặt, dỗ con nít thì dỗ con nít vậy. Không thể không nói cảm giác được người yêu dỗ dành thật sự rất đã.
Hắn chạm lên môi người yêu mình một cái, "Vậy thầy bói có nói bạn trai tương lai của Nguyễn Nguyễn là có dáng vẻ như thế nào không?"
"Đương nhiên là có chứ!"
Vẻ mặt Khương Nguyễn rất nghiêm túc, ngửa đầu như đang suy nghĩ xem lúc đó thầy bói đã nói gì.
"Thầy bói nói, chồng tương lai của em nhất định là tài đức vẹn toàn, đẹp trai cực kỳ, anh tuấn phóng khoáng, phong lưu lỗi lạc, phóng đãng tự do, dịu dàng săn sóc......."
Trên mặt Tạ Phong trông thì bình tĩnh như khóe miệng lại lặng lẽ cong lên. Tận đến khi Khương Nguyễn càng nói càng khoa trương chỉ thiếu nói hắn không gì không làm được, thiên thần hạ phàm, lúc này hắn mới lên tiếng."
"Người chồng hoàn hảo không tì vết, thập toàn thập mỹ này có phải họ Tạ không?"
Trong mắt Khương Nguyễn hiện lên nét ranh mãnh, "Hông phải."
"Hửm?"
Không phải?
Tạ Phong dựng thẳng bạn trai nhỏ của mình dậy, quyết định phải chỉnh đốn lại thái độ của cậu, quả là to gan, dám khiêu chiến địa vị công chính của hắn.
"Không phải họ Tạ thì là họ gì?"
"Họ Khương á."
Khương Nguyễn khóa ngồi trên đùi anh người yêu đẹp trai nhà mình, giống như không cảm giác được uy hiếp của hắn, câu khiêu khích: "Em muốn để anh làm dâu nhà họ Khương, anh có chịu làm không?"
Tạ Phong còn nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Nếu anh nói không làm, có phải cả đời anh phải làm xử nam không?"
Khương Nguyễn hung hăng cắn hắn một cái, "Anh có thể đừng nghĩ sai nữa không, hơn nữa cái thân xử nam của anh không phải không thể phá mà? Là do anh không muốn thôi, hứ!"
Mỹ nhân tức giận nhìn cũng đẹp, làn da của Khương Nguyễn dưới ánh đèn vẫn hoàn mỹ không chút khuyết điểm như trước, lông mi dày rậm rũ xuống tạo thành một cái bóng dưới mắt, vừa tinh xảo vừa xinh động.
Tạ Phong cúi đầu hôn cậu nhóc miệng lưỡi sắc bén này, còn khẽ cắn lên cánh môi cậu một cái, "Xin hỏi chàng, khi nào tôi có thể vào cửa?"
Khương Nguyễn có chút kinh ngạc, cậu cẩn thận quan sát nét mặt của hắn. "Anh bằng lòng thiệt hả?"
Tạ Phong: "Từ giờ trở đi xin hãy gọi tôi là Khương Phong."
"Ha ha ha, gọi là Tạ Phong nghe vẫn hay hơn."
Khương Nguyễn biết chỉ cần chuyện cậu đã nói thì nhất định sẽ thành sự thật, không khỏi nghĩ tới nếu hồi nhỏ cậu thật sự đi xem bói, thầy bói kia nhất định cũng sẽ nói cậu là một người có phúc.
Tạ Phong nhướn mày, "Cho nên thế này là không cho anh "làm" hả?"
"Em nghi ngờ anh đang nói bậy, hơn nữa em có chứng cớ."
"Chứng cớ đâu......."
————
Sau đó ngay tại buổi tối ngày kia cảnh sát khu vực đã bắt được tên hạ thuốc, còn cứu được một học sinh nữ bị trúng thuốc.
Theo lời khai của tội phạm, những người bị gã bắt được sẽ bán vào vùng núi xa xôi làm vợ của mấy gã lưu manh, những gã này đại đa số rất nghèo. Cho nên thường là mấy gã sẽ hùng tiền mua một người vợ.
Tra hỏi được những người đó bị bán đến chỗ nào thì cảnh sát lập tức điều động lực lượng cảnh sát đi tìm người.
Sau một trận ghê tởm thì chuyện này cũng không để lại bóng ma gì trong lòng Khương Nguyễn, cậu và Tạ Phong thoải mái chơi hết một ngày tận đến trước ngày nghỉ cuối cùng mới rời khỏi Hải Thành.
Biết ba mẹ đã du lịch về, Khương Nguyễn vừa xuống máy bay đã gọi xe về nhà, lúc xuống xe vẫn nhịn không được hỏi thêm lần nữa.
"Anh ơi, anh thật sự không đi vào gặp ba mẹ em sao?"
"Nguyễn Nguyễn, em có chắc là lúc chú với dì nhìn thấy cái quả đầu ổ gà này của anh thì ấn tượng sẽ không tuột dốc không phanh không?"
Tạ Phong nhìn xoa mớ tóc lộn xộn do ngủ trên máy bay của mình, mang dáng vẻ này đi gặp ba mẹ vợ, hắn sợ hai người họ sẽ gọi cảnh sát bắt hắn.
Tội danh: Lừa bán người.
Khương Nguyễn nhìn tóc của hắn, được rồi quả thật là có hơi buồn cười.
"Vậy em đi nhé?"
"Đợi xíu, người yêu ơi em có quên cái gì không?"
Tạ Phong chỉ chỉ lên mặt mình, ánh mắt như thể đang muốn nói em cứ thế mà đi sao?"
Khương Nguyễn bật cười, cậu nhón chân hôn nhẹ lên mặt hắn một cái, "Bái bai anh nha!"
Nhìn bạn trai nhỏ vừa đi vừa quay đầu vẫy tay tạm biệt hắn, Tạ Phong cũng giơ tay lên vẫy theo.
Hứ.
Thời gian trôi qua nhanh thật, nhìn thêm vài lần nữa vậy, trong lòng thiếu mất một người e là tối nay sẽ mất ngủ.
"Ba, mẹ ơi con về rồi nè!"
Khương Nguyễn vừa vào cửa đã kêu, sau khi thấy mẹ Khương thì liền chạy tới ôm lấy bà, "Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm á."
Từ lúc sống lại đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mẹ Khương ở ngoài đời, khỏi phải nói trong lòng Khương Nguyễn cảm động thế nào, ánh mắt ửng đỏ hết cả lên.
Ba Khương ở phía sau thấy vậy thì hiểu lầm, cau mày nói, "Nguyễn Nguyễn, có phải tên nhóc thúi kia bắt nạt con không?"
Khương Nguyễn vội vàng lắc đầu, "Không ạ, chỉ là con nhớ mọi người thôi."
Nói xong lại tiến lên ôm ba Khương một cái.
Ánh mắt ba Khương liền dịu xuống, con cái lớn rồi thì không còn dính người như hồi nhỏ nữa, thỉnh thoảng còn ôm mẹ mình một cái, còn với người cha già như ông thì rất hiếm.
Mẹ Khương bóp thịt trên mặt con mình, xúc cảm vẫn đã như trước, "Chúng ta cũng nhớ Nguyễn Nguyễn nữa, ba con hay nhắc tới con lắm đấy."
"Đúng rồi, Tiểu Phong đâu? Sao nó không đến?"
Ba Khương được con trai ôm, một tràng tình thương của cha không biết thể hiện thế nào, ông đang nghĩ xem nên tặng con mình cái gì, nghe vậy thì liền bất mãn nhìn qua.
"Cậu ta đến đây làm gì, nhà của chúng ta không hoan nghênh cậu ta."
Nghe chuyện Nguyễn Nguyễn nhà ông đi du lịch cùng tên nhóc thúi kia, ba Khương phản đối kịch liệt, đây không phải là thêm người vào hộ khẩu, đưa cải trắng vào miệng heo sao.
Chỉ là bà xã của ông và con trai đều cùng nhau xem thường phản đối của ông, làm ông mấy đêm không ngủ được, chỉ có thể nằm chửi mắng cái tên nhóc thúi dám bắt cóc Nguyễn Nguyễn nhà ông.
Mẹ Khương: "Có tôi hoan nghênh là được rồi, không cần ông."
Khương Nguyễn ôm lấy tay mẹ Khương, quả nhiên chuyện đối phó ba cậu chỉ có thể để mẹ cậu ra tay.
"Anh ấy đưa con tới trước cửa nhà nhưng vì anh muốn đợi đến lúc chính thức, dùng trạng thái tốt nhất để gặp mọi người nên mới không vào theo ạ."
"Vậy không phải đúng lúc sao, mấy ngày nữa là sinh nhật 55 tuổi của ba con. Tới lúc đó nhà mình tổ chức tiệc, con có thể dẫn bạn trai con về đây."
Này cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ trở về.
Ba Khương là người đầu tiên phản đối, nhưng đáng tiếc không có kết quả.
Khương Nguyễn xách đồ mình mua về chia cho ba mẹ Khương. Bởi vì anh cả và anh hai đều ở bên ngoài cho nên quà của bọn họ chỉ có thể đợi ngày khác mới đưa được.
Ngày hôm sau Khương Nguyễn đến trường, vừa vào ký túc xá đã nhìn thấy Lam Diễm đang ngồi ở kia chơi điện thoại.
"Diễm Diễm, sao cậu đến sớm thế?"
Khương Nguyễn lấy phần quà của Lam Diễm ra đưa cho y, hôm nay cậu đến sớm như vậy là vì lát nữa cậu muốn đi học với anh bạn trai, còn nếu là Lam Diễm lúc trước thì sẽ không đến sớm như vậy đâu.
Hơn nữa thoạt nhìn tâm trạng của Diễm Diễm không tồi, không biết đã gặp chuyện tốt gì.
"Tớ có hẹn gặp người ta ở cổng trường nên đến sớm."
Bởi vì Lam Diễm nói muốn tự mình nói chuyện đó cho Khương Nguyễn nên xin ba Khương và mẹ Khương đừng nói với Khương Nguyễn y và tên khốn họ Khương kia là một đôi. Cho nên bây giờ Khương Nguyễn không hề biết người trước mặt chính là chị dâu tương lai của mình.
Khương Nguyễn thuận miệng hỏi: "Ai dọ?"
Lam Diễm: "Một tên công cụ hình người, cưng không cần biết anh ta là ai đâu."
Mấy ngày nay họ Khương kia không biết phát điên cái gì, mỗi ngày đều hẹn y ra ngoài, nếu y không đi thì tên khốn đó sẽ trực tiếp đến nhà tìm y, y chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhưng khiến y không chịu nổi nhất chính là không biết đối phương bị cái gì kích thíchì, có thể là đầu bị cửa kẹp, mỗi lần đi ra ngoài chơi đều nói mấy lời tầm xàm ba láp.
Lúc ở trên xe ——
Tên khốn: "Em có biết điểm thiếu sót của anh là gì không?"
Y: "?"
Tên khốn: "Là thiếu em."
Y: "......."
Lúc ăn cơm ——
Tên khốn: "Em có bật lửa không?"
Y: " Không có!"
Tên khốn: "Vậy sao em lại có thể đốt cháy lòng anh như thế?"
Y: "........" Mắc ói!
Bởi vì đống lời thả thính không đếm nổi này, mỗi lần Lam Diễm đi ra ngoài ăn cơm với tên khốn y đều nuốt không trôi, thậm chí còn hơi mắc ói.
Nhưng không sao, rất nhanh thôi y sẽ có thể thoát khỏi ngày tháng sống không bằng chết này.
Bởi vì để tên họ Khương kia buông tha không dây dưa với y nữa, Lam Diễm đã lên mạng thuê một người bạn trai giả dùng để ép tên kia từ bỏ.
Đường đường là giám đốc Khương thị, sẽ không đến mức làm người thứ ba đâu nhỉ.
Y đã kiểm tra qua rồi, bạn trai giả tốt nghiệp đại học nổi tiếng, dáng người cao ráo, diện mạo cũng không thua kém tên họ Khương kia, cũng coi như là đáng với số tiền thuê xa xỉ của y.
Tưởng tượng tên khốn kia sẽ biến mất khỏi cuộc sống của mình, ngay cả không khí xung quanh Lam Diễm cũng thấy tươi mát hơi nhiều.
"Nguyễn Nguyễn, tớ đi đây, lúc về đem đồ ăn ngon cho cưng nhá."
Lam Diễm chân trước vừa đi, Khương Nguyễn chân sau cũng rời khỏi cửa ký túc xá —— Tạ Phong đến đón cậu.
Lúc Khương Nguyễn xuống lầu, cậu nhìn thấy Lam Diễm leo lên chiếc Maserati phóng nhanh đi.
Tạ Phong đi tới, thấy cậu đứng im nhìn hướng chiếc xe kia rời đi thì hỏi cậu sao thế.
Khương Nguyễn thu tầm mắt lại, nói ra suy nghĩ trong lòng, "Không biết tại sao mà em cứ cảm thấy hơi lo cho Diễm Diễm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro