Cậu Nhóc Đáng Yêu Của Trùm Trường Siêu Bám Người
Kẹo đường.
Nãi Thanh
2025-03-06 09:45:02
Gõ phím bộp bộp: Cơm
Từ sau lúc Tạ Phong chủ động thì Khương Nguyễn không còn cơ hội nữa, bọn họ đón gió biển, khoảng cách càng lúc càng nhỏ, cho đến khi gần như bằng không.
"Anh ơi, anh đừng nhúc nhích, lần này để em chủ động được không?"
Ánh mắt của Khương Nguyễn trong bóng tối càng thêm rực rỡ, trên mặt hiện lên vệt hồng nhưng lại bị màn đêm che mất, sóng biển đập vào bờ, bọn họ cũng nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Bọn họ đứng gần nhau như thế, gần đến mức Tạ Phong gần như có thể cảm nhận được hơi nóng trên mặt bạn trai nhỏ của mình, trên chóp mũi là mùi thơm của bạn trai nhỏ, có hơi ngọt, có chút ấm.
Đó là một mùi hương rất khó tả, vừa như ánh mặt trời vừa như chiếc bánh ngọt mới ra lò.
Mùi hương này bao chặt lấy Tạ Phong, mỗi lần thế hắn đều sẽ ôm bạn trai nhỏ của mình vào lòng, đuổi theo nơi mùi hương phát ra, khao khát muốn có được càng nhiều.
"Được, Nguyễn Nguyễn làm đi."
Tạ Phong đè nén dục vọng xâm lược của mình, hắn mở khớp hàm ra cho bạn trai nhỏ của mình công thành chiếm đất.
Đây chẳng phải là hôn, ngoại trừ ngày đầu tiên vừa trở về Khương Nguyễn đánh bạo vươn lưỡi ra thì lúc sau nếu không phải chạm một chút thì cũng là Tạ Phong chủ động, cho nên cậu không thành thạo lắm.
Khương Nguyễn hệt như động vật nhỏ mới ra đời, đầu lưỡi không người liếm láp dòng nước ngọt.
Cậu rất mềm.
Môi cậu mềm mại mịn màng, hệt như viên kẹo đường, rất thơm rất ngọt.
Nhưng đối với động vật ăn thịt mà nói thì nhiêu đó không đủ.
Tạ Phong quấn lấy môi mềm hút mạnh một cái, rồi thả kẻ xâm nhập đang hoảng sợ trở về.
Tạ Phong như ngậm một viên kẹo, đầu lưỡi từng chút từng chút liếm sạch lớp đường bên ngoài làm lộ ra phần thịt mềm có nhân ngọt ngào hơn bên trong.
Tùy ý, điên cuồng xâm nhập.
————
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua nhanh.
Trước khi màn đêm buông xuống, Tạ Phong mua hai bộ trang phục dân tộc truyền thống đem về phòng ở.
Một bộ màu đen, một bộ màu xanh dương, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, bên ngoài là bộ áo phục, trên tay áo và trên thân áo đều có thuê hoa văn kiểu cổ phức tạp.
Cuối cùng đội thêm chiếc mũ cùng bộ với quần áo, xung quanh mũ trang trí bằng trang sức bạc, bên trái có thêm một quả cầu trắng rủ xuống.
Bọn ho muốn đi tham gia một ngày hội ở địa phương, ngày hội này tương đương với một buổi xem mắt, người xem mắt sẽ trao nhau tín vật, còn bọn họ cùng lắm cũng chỉ đi xem náo nhiệt.
Màn đêm buông xuống, bọn họ đi tới một cổ trấn, xung quanh giăng đèn kết hoa, người mặc trang phục dân tộc dạo bước trên đường, hai bên đường là những hàng quán nhỏ chật ních người.
"Anh ơi, chúng ta qua bên kia đi!"
Khương Nguyễn thấy bên đó du khách tụ lại thành một vòng, bên trong truyền đến tiếng ca nên liền kéo Tạ Phong đến góp vui.
Tạ Phong che chở bạn trai nhỏ nhà mình chen lên phía trước, một nhóm trai xinh gái đẹp mặc trang phục truyền thống, tay kéo tay cùng khiêu vũ, trên gương mặt ai cũng nở nụ cười, ca khúc này của dân tộc bọn họ là biểu đạt sự chờ đợi đối với ý trung nhân.
Tiếp đó bọn họ tản ra, tay bưng ly trúc đi về hướng du khách, Khương Nguyễn đứng ngay phía trước được một quý cô xinh đẹp đặt ly rượu vào trong tay.
"Nhóc đẹp trai, chúc cưng sớm tìm được người trong lòng."
Tạ Phong lạnh lùng nhìn cô một cái.
Khương Nguyễn nhận lấy ly rượu, trên mặt hiện vẻ ấm áp, cậu giơ bàn tay đang nắm tay bạn trai mình lên, giọng nói của cậu vang lên trong tiếng ồn ào xung quanh: "Em đã tìm được rồi ạ!"
Quý cô cười thật tươi, "Vậy chúc hai chàng đẹp trai nhân duyên mỹ mãn, tình /bể tình."
"Nhất định sẽ thế, cảm ơn chị!"
Quý cô đưa thêm một ly rượu cho Tạ Phong rồi mới rời đi.
Khương Nguyễn nâng ly rượu lên chạm ly với Tạ Phong, đôi mắt sáng ngời chứa đầy ý cười, "Bạn trai này, thời gian còn dài lắm, anh phải yêu em thật tốt đấy.:
Trong mắt Tạ Phong cũng có ánh sáng, "Năm tháng quá dài, may mà có em."
Hai ly rượu chạm nhau, rượu trong ly bắn lên rơi vào trong ly rượu, trong rượu của em có anh, trong rượu của anh cũng có em.
Sau khi Tạ Phong bị cử đi mua đồ vặt, Khương Nguyễn đi tới trước một cái sạp, sạp này bán một ít trang sức nhỏ, có thể mua để làm tín vật cho ý trung nhân, chẳng qua đại đa số mọi người mua để làm lưu niệm.
Khương Nguyễn không chút do dự cầm lấy chiếc vòng tay lúc trước mình vừa nhìn đã thích, may mắn là nó vẫn còn.
Những hạt đậu đỏ tinh xảo được khéo léo xâu chuỗi lại bằng sợi dây đen, giữa các hạt đậu đỏ có thêm những hoa văn đơn giản khiến cho vòng tay trông thêm nhã nhặn.
Sau khi Khương Nguyễn thấy nó là đã muốn mua ngay cho anh người yêu đẹp trai ngời ngợi của mình —— anh ấy là ý trung nhân của mình mà.
Đợi đến khi Tạ Phong quay trở lại thì thấy dưới ánh đèn lồng đỏ thẫm, bạn trai nhỏ của hắn nhìn ngắm xung quanh, đến khi hai bọn họ chạm mắt nhau, trong lòng hắn bỗng như cháy lên một đốm lửa.
Đó là cảm xúc hắn không tài nào hình dung được, hơi trướng hơi ngứa, khiến hắn không ngừng sải bước nhanh hơn.
"Anh ơi, em có cái này muốn tặng cho anh!"
Khương Nguyễn lấy vòng tay ra, vốn dĩ cậu đã nghĩ trong đầu xong là lát nữa mình phải nói như thế nào, nhưng khi người bước đến trước mặt, biểu cảm trên mặt Tạ Phong không nhiều lắm nhưng tình yêu sâu đậm trong mắt hắn lại hệt như muốn hòa tan cậu vào đó.
Thoáng chốc Khương Nguyễn quên mất mình nên nói cái gì.
"Là gì thế Nguyễn Nguyễn?"
"Là, thì là, em mua một cái vòng tay, tiện tay mua thôi à......"
Hả!
Cậu đang nói gì vậy?
Không, không phải, đây không phải là lời cậu muốn nói mà!
Khương Nguyễn ảo não không thôi, cậu buồn bã thầm đánh giá cho biểu hiện của mình một điểm trừ siêu bự trong lòng.
"Không phải, nói lại lần nữa."
Tạ Phong: "?"
Khương Nguyễn hít sâu một hơi trái tim đập thình thịch, cậu đặt vòng tay đậu đỏ trong lòng bàn tay, sau đó: "....."
Cậu định nói gì nhỉ?
Sau lại không nghĩ ra?
Mau nghĩ ra! Mau nghĩ ra!
Tạ Phong nín cười nhìn bạn trai nhỏ mình cứ mở miệng rồi ngậm lại, toàn thân đổ cả mồ hôi rồi cuối cùng chán nản lên tiếng: "Xin lỗi nhé, em quên mình muốn nói gì rồi."
Tạ Phong: "Ha ha ha!"
"Nguyễn Nguyễn căng thẳng như vậy, anh còn tưởng em muốn cầu hôn anh nữa cơ, anh đã chuẩn bị tinh thần nói anh đồng ý xong rồi."
Tạ Phong vươn tay vẽ lên lòng bàn tay của Khương Nguyễn một cái, "Cho anh đeo cái này xong là Nguyễn Nguyễn không thể bội tình bạc nghĩa đâu đấy."
"Em sẽ không mà!"
Khương Nguyễn cũng cười, cẩn thận đeo vòng tay cho hắn, trong lòng bỗng có một loại cảm giác kỳ lạ, bọn họ như đang thực hiện một nghi thức thần thánh nào đó, nội tâm tràn ngập sự nghiêm túc và trang trọng.
Sờ hạt đậu đỏ trên cổ tay, ánh mắt Tạ Phong trở nên dịu dàng, hắn cũng lấy ra một món đồ: "Anh và Nguyễn Nguyễn quả là tâm linh tương thông."
Một trận gió thổi tới, ba lục lạc trên tay Tạ Phong phát ra tiếng chuông thanh thúy nho nhỏ, đó là một cái kẹp tai.
"Chủ sạp nói với anh, lúc chuông vang lên là nó đang báo cho em biết anh đang nhớ anh, cho nên mới mua nó."
Khương Nguyễn vừa đeo kẹp tai thì tiếng chuông liền vang lên, âm thanh thanh thúy dễ nghe.
"Anh ơi, bây giờ anh đang nhớ em đúng không?"
Tạ Phong: "Đương nhiên rồi."
Cảm xúc của Khương Nguyễn đang trào dâng trong lòng, cậu cần thứ gì đó có thể đè nén nó xuống nên vươn tay lấy chai nước trong tay Tạ Phong.
"Đợi chút!"
Cổ tay bị đè lại, Khương Nguyễn không hiểu vì sao, cậu thấy Tạ Phong nhìn chằm chằm chai nước trong tay mình nên cũng chuyển tầm mắt nhìn theo, sau đó lập tức giật mình.
"Đây là cái gì?"
Chỉ thấy bên trong chai nước chanh hình ống trúc vẫn còn một viên thuốc màu trắng vẫn chưa kịp tan hết, Khương Nguyễn lập tức hoảng sợ.
Tạ Phong lấy viên thuốc chưa hòa tan hết ra dùng khăn giấy bọc lại, hắn quét mắt quanh một vòng, xung quanh người đến người đi, hắn cũng không nhìn thấy người nào khả nghi.
"Nguyễn Nguyễn, từ sau khi chúng ta tách ra em có uống nước chanh bên trong chưa?"
Khương Nguyễn lập tức lắc đầu: "Chưa ạ."
Lúc ấy cậu chỉ một lòng nghĩ đến chuyện mua vòng tay nên vẫn luôn cầm nước chanh mà không uống, nắp ống trúc cũng không có đậy lại người bỏ thuốc chắc thấy cậu chỉ có một mình nên mới nảy ra ý xấu.
Tạ Phong: "Dẫn anh đến sạp vừa rồi em mua đi."
Người ở đây ít, lúc đi đường Khương Nguyễn sẽ nhìn chai nước nên rất khó bỏ thuốc nên chỉ có thể nhân lúc cậu đang chăm chú mua đồ để ra tay.
Hai người đi đến sạp đó, một khi Tạ Phong muốn tìm kiếm thứ gì đó thì hắn phải tìm cho bằng được, dưới vẻ mặt bình tĩnh là lửa giận đang kìm nén.
Cuối cùng, dưới một góc khuất không sáng lắm, Tạ Phong tìm được thứ hắn muốn tìm – camera.
Sạp đối diện có một cái camera đang hoạt động.
Chỉ là sạp hàng dưới camera đã đóng cửa, không có lọt đèn chứng tỏ chủ sạp không ở đây.
"Anh ơi chúng ta làm sao đây?"
Khương Nguyễn nghĩ tới cảnh mình uống chai nước chanh kia xong thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, những kẻ bỏ thuốc đó chắc chắn không chỉ ra tay với mình cậu, có lẽ trong lúc họ tìm kiếm cậu thì đã có người bị bọn họ xuống tay.
Nhất định phải đem chuyện này ra ánh sáng!
"Đi theo anh."
Bọn họ đi vào sạp hàng bên cạnh, đây là một quán bán đồ ăn vặt, Tạ Phong dứt khoát gọi những món nổi bật ở đó mỗi thứ một phần.
"Ông chủ, tôi có chuyện này muốn hỏi anh, anh có quen chủ sạp bên cạnh không? Tôi muốn mua một sạp trong này, thấy cái phòng bên cạnh đó không ai ở nên định hỏi chủ của nó có bán không."
Chủ sạp bận không ngừng tay, cũng không thèm ngẩng đầu dậy mà chỉ nói: "Khỏi định, ông già đó không có bán đâu."
"Ông chủ à, tôi muốn tự mình nói chuyện với ông ấy thử, nói không chừng ông ấy đổi ý thì sao."
Tạ Phong kiên trì thuyết phục ông chủ, cuối cùng ông chủ đành tìm số điện thoại cho hắn.
"Reng —— reng ——"
Lần điện đầu tiên, đối phương không nghe máy.
Tạ Phong lại gọi thêm lần nữa, lúc sắp cúp điện thoại thì đối diện nghe máy.
"Ai vậy?"
Điện thoại đang mở loa ngoài, hai người nghe thấy giọng nói thì sửng sốt nhìn nhau, cả hai đều thấy trong mắt đối phương hai chữ "Ngon rồi".
"Ông Trương, là bọn cháu."
"Cháu nhỏ? Cháu tìm ông có gì không?"
"Là vầy ạ....."
Khương Nguyễn kể lại mọi chuyện một lần, ông Trương nghe xong thì giận tím mặt, "Lúc trước có du khách mất tích không tìm được người, không ngờ bây giờ tụi nó lại dám ra tay với các cháu?"
"Các cháu đợi chút, ông tới ngay!"
Ông Trương chạy tới rất nhanh, ông mở cửa vào, cửa hàng này luôn có người quét dọn đúng giờ nên không bẩn chút nào, ông lấy máy tính ra cho bọn họ.
"Ông không biết xài cái này, hai đứa tự mò đi."
Tạ Phong mở camera lên, kéo thời gian về một tiếng trước, sau đó rất nhanh phát hình, đến khi nhìn thấy Khương Nguyễn xuất hiện trong màn hình giám sát thì hắn lập tức ấn nút tạm dừng.
Khương Nguyễn căng thẳng không thôi, cậu nhìn chằm chằm vào chính mình trong màn hình, vẫn ổn vẫn ổn, camera có thể quay được cảnh cậu mua đồ trong sạp hàng.
Video dừng lại, giọng nói của Tạ Phong vang lên trong phòng.
"Tìm được rồi."
Từ sau lúc Tạ Phong chủ động thì Khương Nguyễn không còn cơ hội nữa, bọn họ đón gió biển, khoảng cách càng lúc càng nhỏ, cho đến khi gần như bằng không.
"Anh ơi, anh đừng nhúc nhích, lần này để em chủ động được không?"
Ánh mắt của Khương Nguyễn trong bóng tối càng thêm rực rỡ, trên mặt hiện lên vệt hồng nhưng lại bị màn đêm che mất, sóng biển đập vào bờ, bọn họ cũng nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Bọn họ đứng gần nhau như thế, gần đến mức Tạ Phong gần như có thể cảm nhận được hơi nóng trên mặt bạn trai nhỏ của mình, trên chóp mũi là mùi thơm của bạn trai nhỏ, có hơi ngọt, có chút ấm.
Đó là một mùi hương rất khó tả, vừa như ánh mặt trời vừa như chiếc bánh ngọt mới ra lò.
Mùi hương này bao chặt lấy Tạ Phong, mỗi lần thế hắn đều sẽ ôm bạn trai nhỏ của mình vào lòng, đuổi theo nơi mùi hương phát ra, khao khát muốn có được càng nhiều.
"Được, Nguyễn Nguyễn làm đi."
Tạ Phong đè nén dục vọng xâm lược của mình, hắn mở khớp hàm ra cho bạn trai nhỏ của mình công thành chiếm đất.
Đây chẳng phải là hôn, ngoại trừ ngày đầu tiên vừa trở về Khương Nguyễn đánh bạo vươn lưỡi ra thì lúc sau nếu không phải chạm một chút thì cũng là Tạ Phong chủ động, cho nên cậu không thành thạo lắm.
Khương Nguyễn hệt như động vật nhỏ mới ra đời, đầu lưỡi không người liếm láp dòng nước ngọt.
Cậu rất mềm.
Môi cậu mềm mại mịn màng, hệt như viên kẹo đường, rất thơm rất ngọt.
Nhưng đối với động vật ăn thịt mà nói thì nhiêu đó không đủ.
Tạ Phong quấn lấy môi mềm hút mạnh một cái, rồi thả kẻ xâm nhập đang hoảng sợ trở về.
Tạ Phong như ngậm một viên kẹo, đầu lưỡi từng chút từng chút liếm sạch lớp đường bên ngoài làm lộ ra phần thịt mềm có nhân ngọt ngào hơn bên trong.
Tùy ý, điên cuồng xâm nhập.
————
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua nhanh.
Trước khi màn đêm buông xuống, Tạ Phong mua hai bộ trang phục dân tộc truyền thống đem về phòng ở.
Một bộ màu đen, một bộ màu xanh dương, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, bên ngoài là bộ áo phục, trên tay áo và trên thân áo đều có thuê hoa văn kiểu cổ phức tạp.
Cuối cùng đội thêm chiếc mũ cùng bộ với quần áo, xung quanh mũ trang trí bằng trang sức bạc, bên trái có thêm một quả cầu trắng rủ xuống.
Bọn ho muốn đi tham gia một ngày hội ở địa phương, ngày hội này tương đương với một buổi xem mắt, người xem mắt sẽ trao nhau tín vật, còn bọn họ cùng lắm cũng chỉ đi xem náo nhiệt.
Màn đêm buông xuống, bọn họ đi tới một cổ trấn, xung quanh giăng đèn kết hoa, người mặc trang phục dân tộc dạo bước trên đường, hai bên đường là những hàng quán nhỏ chật ních người.
"Anh ơi, chúng ta qua bên kia đi!"
Khương Nguyễn thấy bên đó du khách tụ lại thành một vòng, bên trong truyền đến tiếng ca nên liền kéo Tạ Phong đến góp vui.
Tạ Phong che chở bạn trai nhỏ nhà mình chen lên phía trước, một nhóm trai xinh gái đẹp mặc trang phục truyền thống, tay kéo tay cùng khiêu vũ, trên gương mặt ai cũng nở nụ cười, ca khúc này của dân tộc bọn họ là biểu đạt sự chờ đợi đối với ý trung nhân.
Tiếp đó bọn họ tản ra, tay bưng ly trúc đi về hướng du khách, Khương Nguyễn đứng ngay phía trước được một quý cô xinh đẹp đặt ly rượu vào trong tay.
"Nhóc đẹp trai, chúc cưng sớm tìm được người trong lòng."
Tạ Phong lạnh lùng nhìn cô một cái.
Khương Nguyễn nhận lấy ly rượu, trên mặt hiện vẻ ấm áp, cậu giơ bàn tay đang nắm tay bạn trai mình lên, giọng nói của cậu vang lên trong tiếng ồn ào xung quanh: "Em đã tìm được rồi ạ!"
Quý cô cười thật tươi, "Vậy chúc hai chàng đẹp trai nhân duyên mỹ mãn, tình /bể tình."
"Nhất định sẽ thế, cảm ơn chị!"
Quý cô đưa thêm một ly rượu cho Tạ Phong rồi mới rời đi.
Khương Nguyễn nâng ly rượu lên chạm ly với Tạ Phong, đôi mắt sáng ngời chứa đầy ý cười, "Bạn trai này, thời gian còn dài lắm, anh phải yêu em thật tốt đấy.:
Trong mắt Tạ Phong cũng có ánh sáng, "Năm tháng quá dài, may mà có em."
Hai ly rượu chạm nhau, rượu trong ly bắn lên rơi vào trong ly rượu, trong rượu của em có anh, trong rượu của anh cũng có em.
Sau khi Tạ Phong bị cử đi mua đồ vặt, Khương Nguyễn đi tới trước một cái sạp, sạp này bán một ít trang sức nhỏ, có thể mua để làm tín vật cho ý trung nhân, chẳng qua đại đa số mọi người mua để làm lưu niệm.
Khương Nguyễn không chút do dự cầm lấy chiếc vòng tay lúc trước mình vừa nhìn đã thích, may mắn là nó vẫn còn.
Những hạt đậu đỏ tinh xảo được khéo léo xâu chuỗi lại bằng sợi dây đen, giữa các hạt đậu đỏ có thêm những hoa văn đơn giản khiến cho vòng tay trông thêm nhã nhặn.
Sau khi Khương Nguyễn thấy nó là đã muốn mua ngay cho anh người yêu đẹp trai ngời ngợi của mình —— anh ấy là ý trung nhân của mình mà.
Đợi đến khi Tạ Phong quay trở lại thì thấy dưới ánh đèn lồng đỏ thẫm, bạn trai nhỏ của hắn nhìn ngắm xung quanh, đến khi hai bọn họ chạm mắt nhau, trong lòng hắn bỗng như cháy lên một đốm lửa.
Đó là cảm xúc hắn không tài nào hình dung được, hơi trướng hơi ngứa, khiến hắn không ngừng sải bước nhanh hơn.
"Anh ơi, em có cái này muốn tặng cho anh!"
Khương Nguyễn lấy vòng tay ra, vốn dĩ cậu đã nghĩ trong đầu xong là lát nữa mình phải nói như thế nào, nhưng khi người bước đến trước mặt, biểu cảm trên mặt Tạ Phong không nhiều lắm nhưng tình yêu sâu đậm trong mắt hắn lại hệt như muốn hòa tan cậu vào đó.
Thoáng chốc Khương Nguyễn quên mất mình nên nói cái gì.
"Là gì thế Nguyễn Nguyễn?"
"Là, thì là, em mua một cái vòng tay, tiện tay mua thôi à......"
Hả!
Cậu đang nói gì vậy?
Không, không phải, đây không phải là lời cậu muốn nói mà!
Khương Nguyễn ảo não không thôi, cậu buồn bã thầm đánh giá cho biểu hiện của mình một điểm trừ siêu bự trong lòng.
"Không phải, nói lại lần nữa."
Tạ Phong: "?"
Khương Nguyễn hít sâu một hơi trái tim đập thình thịch, cậu đặt vòng tay đậu đỏ trong lòng bàn tay, sau đó: "....."
Cậu định nói gì nhỉ?
Sau lại không nghĩ ra?
Mau nghĩ ra! Mau nghĩ ra!
Tạ Phong nín cười nhìn bạn trai nhỏ mình cứ mở miệng rồi ngậm lại, toàn thân đổ cả mồ hôi rồi cuối cùng chán nản lên tiếng: "Xin lỗi nhé, em quên mình muốn nói gì rồi."
Tạ Phong: "Ha ha ha!"
"Nguyễn Nguyễn căng thẳng như vậy, anh còn tưởng em muốn cầu hôn anh nữa cơ, anh đã chuẩn bị tinh thần nói anh đồng ý xong rồi."
Tạ Phong vươn tay vẽ lên lòng bàn tay của Khương Nguyễn một cái, "Cho anh đeo cái này xong là Nguyễn Nguyễn không thể bội tình bạc nghĩa đâu đấy."
"Em sẽ không mà!"
Khương Nguyễn cũng cười, cẩn thận đeo vòng tay cho hắn, trong lòng bỗng có một loại cảm giác kỳ lạ, bọn họ như đang thực hiện một nghi thức thần thánh nào đó, nội tâm tràn ngập sự nghiêm túc và trang trọng.
Sờ hạt đậu đỏ trên cổ tay, ánh mắt Tạ Phong trở nên dịu dàng, hắn cũng lấy ra một món đồ: "Anh và Nguyễn Nguyễn quả là tâm linh tương thông."
Một trận gió thổi tới, ba lục lạc trên tay Tạ Phong phát ra tiếng chuông thanh thúy nho nhỏ, đó là một cái kẹp tai.
"Chủ sạp nói với anh, lúc chuông vang lên là nó đang báo cho em biết anh đang nhớ anh, cho nên mới mua nó."
Khương Nguyễn vừa đeo kẹp tai thì tiếng chuông liền vang lên, âm thanh thanh thúy dễ nghe.
"Anh ơi, bây giờ anh đang nhớ em đúng không?"
Tạ Phong: "Đương nhiên rồi."
Cảm xúc của Khương Nguyễn đang trào dâng trong lòng, cậu cần thứ gì đó có thể đè nén nó xuống nên vươn tay lấy chai nước trong tay Tạ Phong.
"Đợi chút!"
Cổ tay bị đè lại, Khương Nguyễn không hiểu vì sao, cậu thấy Tạ Phong nhìn chằm chằm chai nước trong tay mình nên cũng chuyển tầm mắt nhìn theo, sau đó lập tức giật mình.
"Đây là cái gì?"
Chỉ thấy bên trong chai nước chanh hình ống trúc vẫn còn một viên thuốc màu trắng vẫn chưa kịp tan hết, Khương Nguyễn lập tức hoảng sợ.
Tạ Phong lấy viên thuốc chưa hòa tan hết ra dùng khăn giấy bọc lại, hắn quét mắt quanh một vòng, xung quanh người đến người đi, hắn cũng không nhìn thấy người nào khả nghi.
"Nguyễn Nguyễn, từ sau khi chúng ta tách ra em có uống nước chanh bên trong chưa?"
Khương Nguyễn lập tức lắc đầu: "Chưa ạ."
Lúc ấy cậu chỉ một lòng nghĩ đến chuyện mua vòng tay nên vẫn luôn cầm nước chanh mà không uống, nắp ống trúc cũng không có đậy lại người bỏ thuốc chắc thấy cậu chỉ có một mình nên mới nảy ra ý xấu.
Tạ Phong: "Dẫn anh đến sạp vừa rồi em mua đi."
Người ở đây ít, lúc đi đường Khương Nguyễn sẽ nhìn chai nước nên rất khó bỏ thuốc nên chỉ có thể nhân lúc cậu đang chăm chú mua đồ để ra tay.
Hai người đi đến sạp đó, một khi Tạ Phong muốn tìm kiếm thứ gì đó thì hắn phải tìm cho bằng được, dưới vẻ mặt bình tĩnh là lửa giận đang kìm nén.
Cuối cùng, dưới một góc khuất không sáng lắm, Tạ Phong tìm được thứ hắn muốn tìm – camera.
Sạp đối diện có một cái camera đang hoạt động.
Chỉ là sạp hàng dưới camera đã đóng cửa, không có lọt đèn chứng tỏ chủ sạp không ở đây.
"Anh ơi chúng ta làm sao đây?"
Khương Nguyễn nghĩ tới cảnh mình uống chai nước chanh kia xong thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, những kẻ bỏ thuốc đó chắc chắn không chỉ ra tay với mình cậu, có lẽ trong lúc họ tìm kiếm cậu thì đã có người bị bọn họ xuống tay.
Nhất định phải đem chuyện này ra ánh sáng!
"Đi theo anh."
Bọn họ đi vào sạp hàng bên cạnh, đây là một quán bán đồ ăn vặt, Tạ Phong dứt khoát gọi những món nổi bật ở đó mỗi thứ một phần.
"Ông chủ, tôi có chuyện này muốn hỏi anh, anh có quen chủ sạp bên cạnh không? Tôi muốn mua một sạp trong này, thấy cái phòng bên cạnh đó không ai ở nên định hỏi chủ của nó có bán không."
Chủ sạp bận không ngừng tay, cũng không thèm ngẩng đầu dậy mà chỉ nói: "Khỏi định, ông già đó không có bán đâu."
"Ông chủ à, tôi muốn tự mình nói chuyện với ông ấy thử, nói không chừng ông ấy đổi ý thì sao."
Tạ Phong kiên trì thuyết phục ông chủ, cuối cùng ông chủ đành tìm số điện thoại cho hắn.
"Reng —— reng ——"
Lần điện đầu tiên, đối phương không nghe máy.
Tạ Phong lại gọi thêm lần nữa, lúc sắp cúp điện thoại thì đối diện nghe máy.
"Ai vậy?"
Điện thoại đang mở loa ngoài, hai người nghe thấy giọng nói thì sửng sốt nhìn nhau, cả hai đều thấy trong mắt đối phương hai chữ "Ngon rồi".
"Ông Trương, là bọn cháu."
"Cháu nhỏ? Cháu tìm ông có gì không?"
"Là vầy ạ....."
Khương Nguyễn kể lại mọi chuyện một lần, ông Trương nghe xong thì giận tím mặt, "Lúc trước có du khách mất tích không tìm được người, không ngờ bây giờ tụi nó lại dám ra tay với các cháu?"
"Các cháu đợi chút, ông tới ngay!"
Ông Trương chạy tới rất nhanh, ông mở cửa vào, cửa hàng này luôn có người quét dọn đúng giờ nên không bẩn chút nào, ông lấy máy tính ra cho bọn họ.
"Ông không biết xài cái này, hai đứa tự mò đi."
Tạ Phong mở camera lên, kéo thời gian về một tiếng trước, sau đó rất nhanh phát hình, đến khi nhìn thấy Khương Nguyễn xuất hiện trong màn hình giám sát thì hắn lập tức ấn nút tạm dừng.
Khương Nguyễn căng thẳng không thôi, cậu nhìn chằm chằm vào chính mình trong màn hình, vẫn ổn vẫn ổn, camera có thể quay được cảnh cậu mua đồ trong sạp hàng.
Video dừng lại, giọng nói của Tạ Phong vang lên trong phòng.
"Tìm được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro