Cậu Nhóc Đáng Yêu Của Trùm Trường Siêu Bám Người

Động khẩu động...

Nãi Thanh

2025-03-06 09:45:02

Gõ phím: Cơm Cơm

"Ừm - tớ đang chạy bộ." Âm thanh hỗn loạn và kiềm nén truyền đến từ điện thoại.

Khương Nguyễn cảm thấy giọng nói của Lam Diễm hình như có hơi quyến rũ, cậu đổ lỗi ảo giác này lên một số chuyện không nên mà mình làm hôm nay.

"Diễm Diễm, vì chạy bộ nên cậu mới không về ký túc hả?"

Khương Nguyễn không tin lắm, Diễm Diễm và cậu năm nào chạy một ngàn mét xong cũng thở không ra hơi, sao lại ra ngoài chạy bộ buổi tối được?

Bên phía kia thở hổn hển một hơi, "Ừm, chút nữa tớ về, Nguyễn Nguyễn không cần đợi tớ..... Ưm ——"

Lam Diễm bên kia hình như gặp phải chuyện gì đó, điện thoại như bị che ống nghe lại, chỉ có thể loáng thoáng nghe được một chút âm thanh.

"Mẹ bà khốn khiếp..... Dừng lại cho tôi tên khốn này, sắp bị anh giết chết rồi..... Ưm! Không về nữa, mẹ nó không về nữa là được chứ gì......."

Đương nhiên Khương Nguyễn không nghe được mấy lời này, cậu chỉ nghe thấy vài tiếng va chạm, hình như có người vỗ tay ở bên cạnh.

"Diễm Diễm? Cậu có nghe không?"

"Nghe, nghe được, Nguyễn Nguyễn ơi giờ đã qua giờ gác cổng rồi, tớ qua đêm ở ngoài, ngày mai tớ về nhé."

Lam Diễm nhanh chóng nói hết thì lập tức cúp điện thoại, không chừa thời gian để Khương Nguyễn tiếp lời.

Khương Nguyễn: "?" Sao cứ có cảm giác tò mò ấy nhỉ.

Buổi chiều ngày hôm sau kd mới quay về ký túc xá, lúc y quay về mặt mày hồng hào, không hiểu sao Khương Nguyễn lại nghĩ tới hai chữ "thỏa mãn".

"Diễm Diễm, không phải hôm qua cậu ra ngoài ăn cơm với bạn sao, ăn cả một ngày luôn hỏ?" Khương Nguyễn hỏi.

"Không có, tớ lật xe."

Hôm qua Lam Diễm dẫn theo bạn trai giả đi ăn với tên khốn họ Khương kia, ai ngờ cậu còn chưa giới thiệu thì cả hai đã thay phiên chào hỏi "Khương tổng" "Lương tổng".

Ha ha.

Tên họ Lương kia cũng thấy ghét, một phú nhị đại mà lại có sở thích giả làm bạn trai người khác, còn lừa y nói Maserati và quần áo trên người là đi thuê, đúng là biết giả vờ.

Thật ra Lương Dục cũng oan lắm chứ, bài đăng cho thuê bạn trai là do em họ hắn giở trò quỷ, đến khi điện thoại nhắn được tin nhắn hắn mới biết chuyện này.

Vốn định đùa người bỏ ra mười vạn để thuê hắn một chút, sau khi trò chuyện mấy câu hắn bỗng có hơi hứng thú, ai ngờ lại đi ăn cơm chung với người quen trên thương trường, thân phận lập tức bị bại lộ.

Hắn cũng trở tay không kịp.

Đáng tiếc không có thời gian để hắn giải thích.

Lam Diễm "vò đã mẻ lại còn sứt", còn lo hắn là tổng giám đốc gì nữa, y bỏ tiền thì hắn chính là bạn trai của y.

Ngay sau khi nghe y có bạn trai, Khương Thắng sừng sững không có động tĩnh gì, hệt như đang ăn một bữa cơm với bạn bè.

Giữa chừng y có đi WC, lúc quay lại thì Khương Dục đã nhận được một cuộc điện thoại rồi rời đi trước, còn y thì bị tên ngựa đực họ Khương kia kéo đến khách sạn.

Đúng vậy, bây giờ trong lòng Lam Diễm, họ Khương đó đã thăng cấp từ tên khốn thành ngựa đực.

Tên ngựa đực này kéo y tới khách sạn xong thì bắt đầu đốt lửa trên người y, đồng thời còn quyến rũ y, nói dáng người của mình không tệ, vẻ ngoài cũng đẹp trai, có cơ bụng tám múi, kích thước kỹ thuật đều giỏi.

Đáng giận nhất chính là y rung động rồi.

Buổi tối đầu tiên kia, đau thì có đau nhưng cũng thích lắm.

Tuy rằng lúc sau có đau một tí nhưng không thể không thừa nhận, y ăn một lần liền nhớ mùi, thậm chí còn nghĩ hay là kiếm một anh người yêu, nhưng nghĩ tới yêu đương phiền phức nên lại bỏ ý định đó.

Hiện tại có một tên đàn ông có mặt đẹp, dáng ngon, hung khí, kỹ thuật và sức dẻo dai có thể nói là đứng đầu dâng tới cửa, quăng cái miệng hay nói mấy lời thả thính kia đi thì quả thật là một người bạn tình hoàn mỹ.

Sau khi ỡm ờ thử sản phẩm xong, Lam Diễm và kt ký hợp đồng bạn tình.

Đầu tiên, sau này kt không được nói mấy lời âu yếm mắc ói kia.

Tiếp đó, bọn họ chỉ có lẫn nhau, không cho phép lên giường với người khác, nếu không quan hệ bạn tình sẽ tự động hủy bỏ.

Cuối cùng, bọn họ có nghĩa vụ thỏa mãn nhu cầu sinh lý lẫn nhau. Nhưng nếu một trong hai người có người yêu, quan hệ này cũng tự động kết thúc. Tất nhiên họ cũng có quyền chấm dứt mối quan hệ này bất cứ lúc nào,

Vì thế quan hệ của hai người chuyển thành bạn tình.

Đáng giận là con ngựa đực kia, từ khi trở thành bạn tình thì hệt như ngựa hoang thoát cương, làm như không thiết sống nữa.

Còn nhân lúc "ngàn cân treo sợi tóc" ép hỏi cậu rằng Lương Dục có phải bạn trai của cậu không, cảm giác khát cầu sự thỏa mãn thật sự rất khó chịu, vì thế Khương Thắng nhận được đáp án khiến mình vừa lòng.

Giữa trưa bọn họ ăn cơm xong đi khách sạn làm ba lần, làm xong thì ngã đầu ngủ thẳng đến tối, ăn bữa tối hay còn gọi là bữa khuya xong, tên ngựa đực chết tiệt đó lại lôi y lên giường tiếp.

Y hoảng sợ, nhịn không được hỏi: "Chú à, anh không sợ tinh tẫn thân vong* sao?"

*Tinh tẫn thân vong: Lao lực quá mà chết.

kt nghe hai chữ trước xong thì hai mắt tối sầm, anh cúi đầu chặn môi y lại, chỉ nói một câu: "Em thử thì biết liền."

Cuối cùng ngựa đực chết tiệt làm y tới hơn nửa đêm, ngay cả lúc Nguyễn Nguyễn gọi điện thoại đến, y chỉ mới nói một câu đi về là tên đàn ông chó kia lập tức thúc tới.

Quân tử người ta là động khẩu không động thủ.

Thằng cha chó này thì vừa động khẩu vừa động thủ lại còn động eo.

Làm hôm nay suýt chút nữa y không thể xuống giường.

Đúng là tên đàn ông chó, ngựa đực!

Khương Nguyễn thấy y xoa thắt lưng, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi làm cậu tưởng xảy ra chuyện lớn gì đó, vội vàng hỏi: "Diễm Diễm, cậu gặp tai nạn giao thông à?"

Lam - đau eo nhũn chân - Diễm thầm mắng chửi tên đầu sỏ hành mình thành cái dạng này, nghe cậu hỏi thì trả lời: "Không phải lật xe kiểu đó, là lật xe với người đi ăn cơm với tớ, hắn là tên lừa đảo."

Khương Nguyễn: "Hả, vậy Diễm Diễm có sao không?"

Lam Diễm xua tay, "Không sao hết, tên lừa đảo đó về sau tớ gặp chả một lần là mắng một lần."

Khương Nguyễn thở phào một hơi, "Không sao là tốt rồi."

Cậu hỏi tiếp: "Thắt lưng của Diễm Diễm bị thương do tối qua chạy bộ hả? Cậu có muốn đi bệnh viện khám thử không?"

Bàn tay đang xoa thắt lưng của y ngại ngùng thả xuống, "Không cần đâu, tớ không cẩn thận nên bị trật thôi à, không có sao."

Khương Nguyễn nhìn sắc mặt của y rất tươi tỉnh, xem ra đúng thật là không có chuyện gì.

Thấy Khương Nguyễn cầm cuốn lịch dùng bút đỏ gạch chéo ngày hôm nay, Lam Diễm đã thấy cậu làm cái này mấy lần, dưới ngày vừa mới bị gạch chéo ba dòng có một ngày được khoanh tròn.

Y thắc mắc hỏi: "Nguyễn Nguyễn, cậu vẽ cái đó chi vậy?"

Khương Nguyễn nhìn cái ngày được khoanh tròn, vẻ ngoài nghiêm túc, "Bởi vì ngày đó tớ phải làm một chuyện lớn, mỗi ngày bị gạch chéo sẽ nhắc nhở tớ ngày đó đang đến gần."

Hửm?

Lam Diễm: "Cậu muốn làm gì?"

Khương Nguyễn nghĩ đến gì đó, mỉm cười dịu dàng nói: "Sau này tớ sẽ nói cho Diễm Diễm."

"Được thôi."

Lam Diễm thật sự chịu hết nổi, y nói một tiếng với Khương Nguyễn rồi chui lên giường nằm.

Rõ ràng y mới có mười tám tuổi, là độ tuổi tràn đầy tinh lực mà lại bị một ông chú già hai mươi tám tuổi làm cho "hư thận".

Thật quá dọa người.

Đợi y khôi phục tinh lực, nếu y không lấy lại mặt mũi thì y theo họ Khương Thắng luôn.

Sau đó Khương Nguyễn phát hiện, thời gian Lam Diễm không ở trường và ký túc xá tăng lên.

Gần đây chương trình học và bài tập của cậu rất nặng, cho nên đa số thời gian cậu đều ở trường, cái người lúc trước nói cậu trọng sắc khinh bạn nay cũng thành "rồng thần thấy đầu không thấy đuôi"*.

*Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi: Chỉ người nay đây mai đó, không ai rõ đang làm gì, ở đâu.

Hơn nữa cậu còn phát hiện mỗi lần Lam Diễm ra ngoài đều sẽ trở về rất khuya, tâm tình lại rất tốt.

Manh mối chồng chất ở trong đầu, Khương Nguyễn đưa ra một kết luận: "Diễm Diễm, có phải cậu đang yêu đương không?"

Lam Diễm đang uống nước bị mấy lời này làm cho sặc, y lập tức phủ nhận: "Sao lại có thể, tớ không có."

Khương Nguyễn liệt kê những hành vi khác thường của y trong khoảng thời gian này ra, ánh mắt như đang muốn nói, tớ biết hết rồi cậu đừng có nói dối.

Lam Diễm có miệng mà khó trả lời, sự thật là y không có yêu đương, cậu đi hẹn bạn tình mà.

Nhưng chuyện này nhất định không thể nói.

Hơn nữa gần đây vì mỗi lần làm xong cậu liền đi ngay, đến cả chút thời gian nằm nghỉ cũng không có, rất giống kẻ bạc tình, người nào đó đã thầm kháng nghị từ lâu

Tại sao.lại nói là thầm, bởi vì có một lần người nào đó giữ y lại, lúc yêu sau hệt như bắn không cần thời gian sản sinh, rót y đầy tới mức tràn ra.

Lần nào cũng khiến y mất mặt cầu xin anh ta tha cho.

Cho nên hiện tại không chỉ có Khương Nguyễn muốn dọn ra ngoài mà Lam Diễm cũng muốn dọn ra nữa.

Đúng là tên chó đàn ông biến thái vô cùng tận.

Y sợ sẽ bị anh ta làm chết trên giường.

Lam Diễm kiện trì nói xạo: "Tớ không có mà, gần đây tớ ra ngoài bàn hợp đồng với người ta, chuyện công việc,"

Hợp đồng: Hợp đồng bạn tình.

Công việc: Lên giường.

Cho nên cũng không tính là y nói dối.

Có điều ở phương diện chống đỡ tâm lý thì Khương Nguyễn vĩnh viễn cũng không thắng nổi Lam Diễm, đoán là cậu đã bại trận, cảm thấy y đúng thật là đi bàn chuyện hợp tác.

Bởi vì Lam Diễm là con một, y phải thừa kế sản nghiệp của gia đình. Cho nên mới học tài chính, chẳng qua......

"Diễm Diễm mới có năm nhất, chú đã bắt cậu ra ngoài rèn luyện rồi à?"

Lam Diễm gật đầu không hề có áy náy nào: "Đúng á."

Y rèn luyện khá tốt, lúc trước chưa tới ba lần y đã ngất xỉu, bây giờ y đã có thể kiên trì tới lần thứ tư, có thể nói là tiến bộ dữ luôn.

"Nguyễn Nguyễn, không phải lúc trước cậu tính dọn ra ngoài sống chung với bạn trai à, sao chưa có động tĩnh gì thế?"

Nhắc tới chuyện này Khương Nguyễn lại thở dài, khoảng thời gian này mọi chuyện rất tốt, làm cậu vẫn luôn do dự không nhắc tới chuyện ở chung, sợ lại trở về trạng thái chiến tranh lạnh lúc trước.

Chẳng qua không nhắc tới không có nghĩa là không để trong lòng.

Khương Nguyễn vẫn luôn tìm cách để làm Tạ Phong chịu dọn ra, nhưng khổ nỗi vẫn chưa nghĩ ra cách nào hữu dụng.

Lam Diễm: "Tớ có cách này, cậu muốn nghe không?"

Y cúi người ghé sát vào tai Khương Nguyễn thì thầm, Khương Nguyễn càng nghe hai mắt càng phát sáng.

Vì thế không lâu sau, Tạ Phong tới đại học A chuyển nhà giúp bạn trai mình.

"Em muốn ở một mình?" Tạ Phong cau mày lại.

"Đúng ạ."

Khương Nguyễn ngồi trên vali, đồ đạc trong ký túc xá cậu vẫn chưa đụng tới, chỉ xếp theo vài bộ quần áo, thứ nhất là vì bên khu nhà kia cái gì cũng có, thứ hai là vì cậu vẫn không rút khỏi ký túc xá, thỉnh thoảng sẽ ngủ trưa ở trường nên không cần dọn đồ đi.

Cậu ngồi trên vali đẩy tới trước cửa, quay đầu nhìn Tạ Phong nói: "Anh ơi chúng ta đi thôi."

Tạ Phong kéo vali lại kéo người quay về, "Nguyễn Nguyễn, anh nghĩ chúng ta nên thương lượng lại chuyện này một chút, em ở một mình rất nguy hiểm."

Khương Nguyễn: "Nếu anh ở chung với em, em sẽ không ở một mình. Nhưng là anh không ở chung em, cho nên em mới phải ở một mình."

Dù sao mặc kệ nói thế nào Khương Nguyễn cũng sẽ dọn qua khu này kia.

"Một người tay yếu chân mềm như em lỡ gặp nguy hiểm thì phải làm sao đây."

Tạ Phong: "........"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cậu Nhóc Đáng Yêu Của Trùm Trường Siêu Bám Người

Số ký tự: 0