Chương 9
Sơn Quỷ
2025-03-20 09:30:19
24.
Một bữa cơm gia đình ấm áp, cuối cùng bị Giang Tri Đình hoàn toàn phá hỏng.
Tôi ở nhà Giản Khâu như đứng đống lửa như ngồi đống than, mãi đến tầm bảy, tám giờ tối, anh ấy mới đưa tôi về khách sạn.
Hai chúng tôi im lặng đi bên nhau, đến khi đi ngang qua công viên, Giản Khâu bất ngờ lên tiếng, chắc chắn nói:
"Anh ta chính là người mà em từng nhắc đến, đúng không?"
Tôi liếc nhìn Giản Khâu một cái, không phủ nhận.
Giản Khâu bỗng dừng bước, đứng dưới tán cây, khẽ cười nói:
"Vậy thì… Chúng ta nên chia tay thôi."
Tôi cũng dừng lại, hỏi:
"Vì sao?"
Tôi và Giản Khâu vốn dĩ chỉ là ‘người yêu giả.
Giản Khâu đồng tính, không thích phụ nữ, nhưng gia đình anh ấy không hề biết điều đó.
Bố mẹ anh ấy liên tục giục cưới, thậm chí mong anh ấy vừa tốt nghiệp là kết hôn ngay.
Vậy nên, năm tư đại học, Giản Khâu tìm đến tôi, nhờ tôi giả làm bạn gái anh ấy.
Tôi đồng ý.
Khi đó, Giản Khâu còn trêu:
"Dễ dàng đồng ý vậy sao? Đừng nói là em thích anh từ lâu rồi đấy nhé?"
Nhưng Giản Khâu luôn biết trong lòng tôi có một người.
Anh ấy biết…
Tôi chỉ là mất niềm tin vào tình yêu, lấy Giản Khâu làm lá chắn từ chối người khác.
Chúng tôi đã thỏa thuận từ trước:
Không can thiệp vào cuộc sống của nhau, chỉ diễn tròn vai trước mặt cha mẹ hai bên, rồi khi đến thời điểm thích hợp, sẽ chia tay.
Nhưng thời điểm thích hợp này…
Tuyệt đối không phải bây giờ.
Tôi nghi hoặc nhìn Giản Khâu.
Anh ấy nhún vai:
"Trước đây, anh luôn nghĩ em là người bị đá, mà đàn ông tồi thì không đáng để em quay đầu lại."
"Nhưng hai lần này, nhìn thái độ của anh ta… Không giống kiểu sẽ bỏ rơi em."
Tôi bĩu môi, lầm bầm:
"Trước kia anh ta đâu có như vậy…"
Giản Khâu sững người, sau đó cười lớn.
Cười xong, anh ấy thở dài:
"Thẩm Lam, có đôi khi em quá dứt khoát."
"Dứt khoát đến mức không cho người ta cơ hội từ chối. Trong mắt người khác, em thật tàn nhẫn."
Tôi im lặng, không biết nên đáp lại thế nào.
"Chia tay đi."
"Nhưng anh…"
"Ngốc quá."
Giản Khâu vươn tay xoa đầu tôi, khẽ cười:
"Chẳng lẽ em định đóng giả bạn gái của người đồng tính cả đời sao?"
"Anh tìm ai làm giả cũng được, không nhất thiết phải là em…"
Giản Khâu nói đùa:
"Ở bên em, anh còn phải cẩn thận kẻo bị em ‘bẻ thẳng’ mất."
Tôi ngơ ngẩn, còn chưa kịp nghĩ nhiều thêm, Giản Khâu đột nhiên vỗ đầu tôi thật mạnh.
Cốp!
Đầu tôi đầy sao, khó chịu vô cùng:
"Anh làm gì đấy? Anh đập nữa là em ngốc luôn đấy!"
Anh ấy cười gian:
"Dù sao cũng ngốc sẵn rồi."
Tôi giơ tay định đánh trả, nhưng Giản Khâu nhẹ nhàng né được, sau đó chạy nhanh về phía trước.
"Tự về khách sạn đi nhé! Anh về nhà đây!"
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ấy biến mất, không nói nên lời.
25.
Thực ra, tôi biết rõ những gì Giản Khâu nói.
Tôi là người tuyệt tình dứt khoát.
Nhưng Giản Khâu không biết…
Đối với Giang Tri Đình, tôi chưa từng dứt khoát.
Sau đó, tôi lén nhặt lại chiếc điện thoại mà mình đã vứt.
Nửa tháng trước khi xuất ngoại, tôi vẫn giữ nguyên số liên lạc.
Chỉ có tôi biết…
Tôi đã đợi Giang Tri Đình chủ động liên lạc.
Nhưng tôi đã không đợi được.
Ngày lên máy bay, tôi đã phải cố gắng lắm mới không quay đầu lại.
Khi máy bay hạ cánh, tôi đã quyết tâm từ bỏ tất cả quá khứ.
Học tập, xã giao, du lịch…
Tôi đi qua bao vùng đất khác nhau, gặp đủ kiểu người.
Giang Tri Đình đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Nhưng rồi, khi tôi ngắm hoàng hôn, cầu vồng, ánh đèn thành phố…
Khi tôi nhìn vạn vật trên thế gian…
Tôi lại vô thức nhớ đến Giang Tri Đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chính tôi cũng không hiểu nổi tại sao lại nhớ Giang Tri Đình đến vậy.
Sau này nghĩ lại, có lẽ…
Chỉ vì ngày hôm đó, lúc đưa tôi về nhà, nụ cười của Giang Tri Đình quá đẹp.
Nụ cười ấy khiến tôi mãi không quên được.
Tôi chắc chắn lúc đó, Giang Tri Đình thích tôi.
Tôi không quan tâm anh ấy từng thích người khác.
Nhưng tôi không thể chấp nhận việc…
Trong cơn say, anh ấy lại gọi tên một người phụ nữ khác trước mặt tôi.
Càng không thể chấp nhận…
Bốn năm trước, rõ ràng Giang Tri Đình có thể giải thích…
Nhưng lại chọn không nói gì.
Trông có vẻ là tôi đã bỏ rơi Giang Tri Đình.
Nhưng sự thật là…
Giang Tri Đình không cần tôi.
26.
Tôi nằm trên giường khách sạn, thẫn thờ.
Bỗng, điện thoại báo tin nhắn mới từ số lạ.
[Tới đây.]
Hai chữ cục kì độc đoán, bên dưới còn kèm theo một địa chỉ…
Tầng thượng của khách sạn, phòng Tổng thống
Tôi vừa nhìn đã biết…
Chắc chắn là Giang Tri Đình.
Tôi cười khẩy, chẳng thèm quan tâm.
Thật nực cười.
Anh ta có đủ cách để tìm ra số tôi, biết tôi đang ở đâu…
Vậy mà bốn năm qua, không một lần tìm đến.
Tin nhắn thứ hai tới.
Lần này…
Là một bức ảnh.
Tôi mở ra xem…
Trong khoảnh khắc, đồng tử tôi co lại, lập tức bật dậy khỏi giường.
[Giang Tri Đình, anh có ý gì?]
Tin nhắn đáp lại…
Vẫn chỉ có hai chữ:
[Tới đây.]
Tôi nghiến răng, tức giận lao đến khách sạn của Giang Tri Đình.
Anh ấy ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc.
Tấm kính sát đất phản chiếu khung cảnh thành phố về đêm.
Tôi tiến lại gần, liếc nhìn một xấp ảnh trên bàn, lửa giận càng bùng lên.
"Giang Tri Đình, anh muốn gì?"
Trong mắt Giang Tri Đình cũng cháy lên ngọn lửa, nhưng giọng điệu lạnh hơn bất kỳ lần nào trước đây.
"Lo cho bạn trai em đến thế sao?"
Thái độ Giang Tri Đình khiến tôi khó chịu.
"Tôi không lo cho bạn trai mình thì lo cho ai?"
Giang Tri Đình hất xấp ảnh về phía tôi.
"Bạn trai đồng tính, em cũng muốn?"
Tôi liếc qua những bức ảnh…
Đều là hình Giản Khâu thân mật với vài người bạn trai cũ.
Tôi khoanh tay, cười lạnh:
"Đồng tính thì sao?"
"Tại sao tôi không thể thích?"
Câu trả lời của tôi khiến Giang Tri Đình thực sự nổi giận.
Anh ấy đứng bật dậy, bước đến gần tôi, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.
Tôi theo bản năng lùi lại một bước, nhưng sau lưng lại chạm vào mép bàn.
"Bố mẹ cậu ta có chấp nhận không?"
Tim tôi chợt trầm xuống.
Giang Tri Đình tiếp tục:
"Nếu bố mẹ cậu ta biết đứa con út của họ cũng là đồng tính…"
Anh ấy biết.
Giang Tri Đình biết anh trai của Giản Khâu.
Bốn năm trước, anh trai của Giản Khâu cũng là đồng tính, nhưng đã tự sát cùng người yêu.
Bố mẹ anh ấy chưa bao giờ vượt qua cú sốc đó, vì vậy họ luôn ép Giản Khâu tìm bạn gái.
"Chia tay với cậu ta đi."
Giang Tri Đình không rời mắt khỏi tôi, giọng nói ép buộc trầm thấp.
"Chia tay với cậu ta."
Một bữa cơm gia đình ấm áp, cuối cùng bị Giang Tri Đình hoàn toàn phá hỏng.
Tôi ở nhà Giản Khâu như đứng đống lửa như ngồi đống than, mãi đến tầm bảy, tám giờ tối, anh ấy mới đưa tôi về khách sạn.
Hai chúng tôi im lặng đi bên nhau, đến khi đi ngang qua công viên, Giản Khâu bất ngờ lên tiếng, chắc chắn nói:
"Anh ta chính là người mà em từng nhắc đến, đúng không?"
Tôi liếc nhìn Giản Khâu một cái, không phủ nhận.
Giản Khâu bỗng dừng bước, đứng dưới tán cây, khẽ cười nói:
"Vậy thì… Chúng ta nên chia tay thôi."
Tôi cũng dừng lại, hỏi:
"Vì sao?"
Tôi và Giản Khâu vốn dĩ chỉ là ‘người yêu giả.
Giản Khâu đồng tính, không thích phụ nữ, nhưng gia đình anh ấy không hề biết điều đó.
Bố mẹ anh ấy liên tục giục cưới, thậm chí mong anh ấy vừa tốt nghiệp là kết hôn ngay.
Vậy nên, năm tư đại học, Giản Khâu tìm đến tôi, nhờ tôi giả làm bạn gái anh ấy.
Tôi đồng ý.
Khi đó, Giản Khâu còn trêu:
"Dễ dàng đồng ý vậy sao? Đừng nói là em thích anh từ lâu rồi đấy nhé?"
Nhưng Giản Khâu luôn biết trong lòng tôi có một người.
Anh ấy biết…
Tôi chỉ là mất niềm tin vào tình yêu, lấy Giản Khâu làm lá chắn từ chối người khác.
Chúng tôi đã thỏa thuận từ trước:
Không can thiệp vào cuộc sống của nhau, chỉ diễn tròn vai trước mặt cha mẹ hai bên, rồi khi đến thời điểm thích hợp, sẽ chia tay.
Nhưng thời điểm thích hợp này…
Tuyệt đối không phải bây giờ.
Tôi nghi hoặc nhìn Giản Khâu.
Anh ấy nhún vai:
"Trước đây, anh luôn nghĩ em là người bị đá, mà đàn ông tồi thì không đáng để em quay đầu lại."
"Nhưng hai lần này, nhìn thái độ của anh ta… Không giống kiểu sẽ bỏ rơi em."
Tôi bĩu môi, lầm bầm:
"Trước kia anh ta đâu có như vậy…"
Giản Khâu sững người, sau đó cười lớn.
Cười xong, anh ấy thở dài:
"Thẩm Lam, có đôi khi em quá dứt khoát."
"Dứt khoát đến mức không cho người ta cơ hội từ chối. Trong mắt người khác, em thật tàn nhẫn."
Tôi im lặng, không biết nên đáp lại thế nào.
"Chia tay đi."
"Nhưng anh…"
"Ngốc quá."
Giản Khâu vươn tay xoa đầu tôi, khẽ cười:
"Chẳng lẽ em định đóng giả bạn gái của người đồng tính cả đời sao?"
"Anh tìm ai làm giả cũng được, không nhất thiết phải là em…"
Giản Khâu nói đùa:
"Ở bên em, anh còn phải cẩn thận kẻo bị em ‘bẻ thẳng’ mất."
Tôi ngơ ngẩn, còn chưa kịp nghĩ nhiều thêm, Giản Khâu đột nhiên vỗ đầu tôi thật mạnh.
Cốp!
Đầu tôi đầy sao, khó chịu vô cùng:
"Anh làm gì đấy? Anh đập nữa là em ngốc luôn đấy!"
Anh ấy cười gian:
"Dù sao cũng ngốc sẵn rồi."
Tôi giơ tay định đánh trả, nhưng Giản Khâu nhẹ nhàng né được, sau đó chạy nhanh về phía trước.
"Tự về khách sạn đi nhé! Anh về nhà đây!"
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ấy biến mất, không nói nên lời.
25.
Thực ra, tôi biết rõ những gì Giản Khâu nói.
Tôi là người tuyệt tình dứt khoát.
Nhưng Giản Khâu không biết…
Đối với Giang Tri Đình, tôi chưa từng dứt khoát.
Sau đó, tôi lén nhặt lại chiếc điện thoại mà mình đã vứt.
Nửa tháng trước khi xuất ngoại, tôi vẫn giữ nguyên số liên lạc.
Chỉ có tôi biết…
Tôi đã đợi Giang Tri Đình chủ động liên lạc.
Nhưng tôi đã không đợi được.
Ngày lên máy bay, tôi đã phải cố gắng lắm mới không quay đầu lại.
Khi máy bay hạ cánh, tôi đã quyết tâm từ bỏ tất cả quá khứ.
Học tập, xã giao, du lịch…
Tôi đi qua bao vùng đất khác nhau, gặp đủ kiểu người.
Giang Tri Đình đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Nhưng rồi, khi tôi ngắm hoàng hôn, cầu vồng, ánh đèn thành phố…
Khi tôi nhìn vạn vật trên thế gian…
Tôi lại vô thức nhớ đến Giang Tri Đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chính tôi cũng không hiểu nổi tại sao lại nhớ Giang Tri Đình đến vậy.
Sau này nghĩ lại, có lẽ…
Chỉ vì ngày hôm đó, lúc đưa tôi về nhà, nụ cười của Giang Tri Đình quá đẹp.
Nụ cười ấy khiến tôi mãi không quên được.
Tôi chắc chắn lúc đó, Giang Tri Đình thích tôi.
Tôi không quan tâm anh ấy từng thích người khác.
Nhưng tôi không thể chấp nhận việc…
Trong cơn say, anh ấy lại gọi tên một người phụ nữ khác trước mặt tôi.
Càng không thể chấp nhận…
Bốn năm trước, rõ ràng Giang Tri Đình có thể giải thích…
Nhưng lại chọn không nói gì.
Trông có vẻ là tôi đã bỏ rơi Giang Tri Đình.
Nhưng sự thật là…
Giang Tri Đình không cần tôi.
26.
Tôi nằm trên giường khách sạn, thẫn thờ.
Bỗng, điện thoại báo tin nhắn mới từ số lạ.
[Tới đây.]
Hai chữ cục kì độc đoán, bên dưới còn kèm theo một địa chỉ…
Tầng thượng của khách sạn, phòng Tổng thống
Tôi vừa nhìn đã biết…
Chắc chắn là Giang Tri Đình.
Tôi cười khẩy, chẳng thèm quan tâm.
Thật nực cười.
Anh ta có đủ cách để tìm ra số tôi, biết tôi đang ở đâu…
Vậy mà bốn năm qua, không một lần tìm đến.
Tin nhắn thứ hai tới.
Lần này…
Là một bức ảnh.
Tôi mở ra xem…
Trong khoảnh khắc, đồng tử tôi co lại, lập tức bật dậy khỏi giường.
[Giang Tri Đình, anh có ý gì?]
Tin nhắn đáp lại…
Vẫn chỉ có hai chữ:
[Tới đây.]
Tôi nghiến răng, tức giận lao đến khách sạn của Giang Tri Đình.
Anh ấy ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc.
Tấm kính sát đất phản chiếu khung cảnh thành phố về đêm.
Tôi tiến lại gần, liếc nhìn một xấp ảnh trên bàn, lửa giận càng bùng lên.
"Giang Tri Đình, anh muốn gì?"
Trong mắt Giang Tri Đình cũng cháy lên ngọn lửa, nhưng giọng điệu lạnh hơn bất kỳ lần nào trước đây.
"Lo cho bạn trai em đến thế sao?"
Thái độ Giang Tri Đình khiến tôi khó chịu.
"Tôi không lo cho bạn trai mình thì lo cho ai?"
Giang Tri Đình hất xấp ảnh về phía tôi.
"Bạn trai đồng tính, em cũng muốn?"
Tôi liếc qua những bức ảnh…
Đều là hình Giản Khâu thân mật với vài người bạn trai cũ.
Tôi khoanh tay, cười lạnh:
"Đồng tính thì sao?"
"Tại sao tôi không thể thích?"
Câu trả lời của tôi khiến Giang Tri Đình thực sự nổi giận.
Anh ấy đứng bật dậy, bước đến gần tôi, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.
Tôi theo bản năng lùi lại một bước, nhưng sau lưng lại chạm vào mép bàn.
"Bố mẹ cậu ta có chấp nhận không?"
Tim tôi chợt trầm xuống.
Giang Tri Đình tiếp tục:
"Nếu bố mẹ cậu ta biết đứa con út của họ cũng là đồng tính…"
Anh ấy biết.
Giang Tri Đình biết anh trai của Giản Khâu.
Bốn năm trước, anh trai của Giản Khâu cũng là đồng tính, nhưng đã tự sát cùng người yêu.
Bố mẹ anh ấy chưa bao giờ vượt qua cú sốc đó, vì vậy họ luôn ép Giản Khâu tìm bạn gái.
"Chia tay với cậu ta đi."
Giang Tri Đình không rời mắt khỏi tôi, giọng nói ép buộc trầm thấp.
"Chia tay với cậu ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro