Cạm Bẫy Ngọt Ngào - Sơn Quỷ

Chương 1

Sơn Quỷ

2025-03-20 09:30:19

 01. 

 

Giang Hoài và Thẩm Dư đã ở bên nhau. 

 

Trong buổi họp lớp sau khi tốt nghiệp cấp ba, hầu hết mọi người đều đang chờ xem tôi bẽ mặt thế nào. 

 

Cười nhạo tôi? Vì một người đàn ông mà tôi phải khổ sở thảm thiết sao? 

 

Tôi chẳng buồn để tâm đến ánh mắt  ẩn ý xung quanh, giữa buổi tiệc đã một mình đi lên phòng nghỉ ở tầng ba của hội sở. 

 

Lúc đi dọc hành lang, tôi gặp một người đàn ông. 

 

Bộ vest đen cắt may chỉnh tề, để lộ cổ áo sơ mi trắng bên trong, cà vạt đen thắt ngay ngắn. Đôi mắt sâu thẳm, khí chất lạnh lùng khiến người đối diện vô thức phải dè chừng. 

 

Vừa cấ.m d.ục, lại vừa mê hoặc. 

 

Tôi khẽ dịch bước sang một bên, không để ý bên cạnh anh ấy đang còn có một nhóm người khác, thế là bị chặn lại. 

 

"Tiểu thư, xin mời dừng bước." 

 

Tôi đứng yên, dõi theo bóng lưng anh  ấy dần khuất, hơi nheo mắt lười biếng. 

 

Từ đầu đến cuối, người đàn ông đó không hề nhìn tôi lấy một cái. 

 

Ngay khoảnh khắc đầu tiên, tôi đã biết, người đàn ông này rất nguy hiểm. 

 

Nhưng mà… 

 

Càng nguy hiểm tôi càng thích. 

 

Tôi rút điện thoại ra. 

 

"Ba giây, tôi muốn có tất cả thông tin về người đàn ông đó." 

 

"Đ... Đại tiểu thư, người nào cơ?" 

 

"Người đẹp trai nhất tầng ba hội sở tối nay." 

 

 

 

 02. 

 

Giang Tri Đình. 

 

Con trai cả nhà họ Giang, nhiều năm phát triển sự nghiệp tại Bắc Kinh, Thượng Hải, năm nay mới trở về lại Giang Thành, quan hệ với gia đình không mấy tốt đẹp. 

 

Không vợ, không hôn ước, không bạn gái, không bạch nguyệt quang, không scandal tình ái. 

 

Tốt lắm. 

 

Vậy thì bắt đầu từ scandal tình ái trước đã. 

 

Tôi chặn trước xe thương vụ của Giang Tri Đình. 

 

Tài xế của anh ấy kiên nhẫn khuyên nhủ suốt một tiếng đồng hồ. 

 

"Tiểu thư, cô mau đi đi. Ông chủ nhà tôi... không dễ chọc vào đâu." 

 

Tôi liếc anh ta một cái, thấy vẻ mặt đầy sợ hãi, đang định hỏi thêm thì… 

 

Phía trước có người đi tới. 

 

Dáng người thẳng tắp, bước chân từ tốn, ung dung, mang theo vẻ cao quý  lạnh lùng. 

 

Dáng đi thật đẹp. 

 

Tôi vừa nhìn ngắm, vừa mỉm cười tự nhiên bước đến chào hỏi: "Giang tiên sinh, làm quen một chút chứ?" 

 

Tôi chủ động đưa tay, tự giới thiệu: "Tôi là Thẩm Lam." 

 

Giang Tri Đình lướt qua tôi đi tiếp, không thèm liếc mắt lấy một cái. 

 

"Không có hứng thú." 

 

Không hổ là anh em ruột. 

 

Cả câu từ chối cũng giống hệt tên Giang Hoài kia. 

 

Tôi vội bước nhanh lên trước, nhưng vừa mới nhấc chân, gót giày cao gót lỏng keo của tôi lập tức gãy làm đôi. 

 

"Giang tiên sinh..." 

 

Tôi cắn môi, tủi thân đáng thương, nhẹ giọng: 

 

"Tiên sinh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lần này, Giang Tri Đình ngay cả trả lời cũng không buồn đáp, thản nhiên ngồi vào ghế sau xe. 

 

Tài xế đóng cửa xe, trước khi đi còn lắc đầu, ánh mắt đầy thương cảm nhìn tôi. 

 

Xe thương vụ vun vút phóng đi. 

 

Chậc. 

 

Người đàn ông này thật vô tình mà. 

 

Tôi đứng yên tại chỗ hơn mười phút, nghe thấy tiếng động cơ ô tô từ xa vọng lại, bất giác cong môi cười khẽ. 

 

Chiếc xe thương vụ đã quay lại. 

 

Tài xế xuống xe mở cửa giúp tôi, lần này ánh mắt nhìn tôi mang theo chút sùng bái khó tin. 

 

Tôi mỉm cười, ung dung ngồi vào ghế bên cạnh Giang Tri Đình, quay sang nhìn anh ấy. 

 

"Sư huynh, phiền anh rồi." 

 

 03. 

 

Tối nay là tiệc sinh nhật lần thứ 50 của nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng Hứa Cẩm Sơn. 

 

Giang Tri Đình là học trò của thầy Hứa, được mời tham dự. 

 

Trùng hợp thay, tôi là đệ tử cuối cùng của thầy ấy, thế là tôi dùng chút mưu mẹo để được đi nhờ xe của anh ấy. 

 

"Sư huynh, giày cao gót của em gãy rồi, trước tiên có thể..." 

 

Câu mời đi dạo trung tâm thương mại của tôi còn chưa kịp nói xong, đã nhìn thấy một hộp giày đặt ngay trước mặt. 

 

Đôi giày thủy tinh chiếu ánh  bạc lấp lánh, cực kỳ ăn khớp với chiếc váy dạ hội tôi mặc tối nay. 

 

Thì ra, Giang Tri Đình để tôi đợi lâu như vậy là vì đi mua giày sao? 

 

Tôi cười khẽ, nhưng lại cố tình trêu: 

 

"Sư huynh, e là size giày không vừa đâu." 

 

Lúc này, Giang Tri Đình cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn tôi một chút. 

 

Đôi mắt đen láy hun hút như hố đen vũ trụ. 

 

Tim tôi bỗng chốc đập loạn một nhịp. 

 

Giang Tri Đình lên tiếng, giọng nói lạnh lùng như  gió rét  từ đáy vực vọng lên. 

 

"Là stylist của em gửi tới." 

 

Nhưng mà... 

 

Giọng nói hay quá. 

 

 04. 

 

Tôi muốn khoác tay Giang Tri Đình cùng vào tiệc sinh nhật, bị từ chối. 

 

Tôi muốn cùng anh ấy song tấu một bản nhạc, bị từ chối. 

 

Tôi muốn… 

 

Thôi nghĩ làm gì! 

 

Cứ lao vào "tấn công" thôi! 

 

Tôi bưng ly rượu vang, ung dung bước đến bàn Giang Tri Đình, nhã nhặn nâng ly: 

 

"Giang sư huynh, lâu nay thầy Hứa thường nhắc đến anh. Hôm nay hiếm có dịp gặp gỡ, em kính anh một ly." 

 

Tôi giả vờ bất cẩn, làm đổ vài giọt rượu lên cổ áo Giang Tri Đình. 

 

Sau đó, lấy lý do dẫn anh ấy đi thay đồ, nhân cơ hội này... 

 

Hoàn hảo. 

 

Tôi khẽ nghiêng ly rượu về phía Giang Tri Đình. 

 

Ngay khoảnh khắc anh ấy quay đầu lại, tay tôi run lên một cái… 

 

Dùng lực quá mạnh. 

 

Tôi đã tạt nguyên ly rượu lên mặt của Giang Tri Đình. 

 

Đúng là "một trận thành danh" rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy Ngọt Ngào - Sơn Quỷ

Số ký tự: 0